Chương 6: Thuận tay mò mẫm

Đáng tiếc Tuyết Nhi đã ngất được một lúc, hắn đành tiếc nuối đưa nàng vào bờ, nếu không nàng sẽ thực gặp nguy hiểm đến tính mạng.


Nằm trên mặt đất, hai mắt Tuyết Nhi vẫn nhắm nghiền, lông mi cong vút, cái mũi thanh tú và đôi môi anh đào nhỏ nhắn khiến nàng trông như mỹ nhân ngủ trong rừng, đáng tiếc chỉ cần nàng mở miệng là lời nói độc ác lại tuôn ra, hừm, tốt nhất vẫn đừng nên nói gì thì hơn.


- Tiếp theo phải làm thế nào đây?
Tô An nhanh chóng suy tư.


Trong phủ này có người muốn giết hắn, tiếp tục ở lại thì quá nguy hiểm, nhưng nếu muốn dọn ra ngoài, chưa cần nói đến việc có rời khỏi nơi này được hay không, cho dù ra được thì hắn cũng chẳng còn người thân nào, chỉ sợ mới hai ngày đã mốc meo ch.ết đói.


Huống chi hôm qua Tô An lại vừa làm chuyện xấu, hôm nay nếu còn liên quan đến một vụ án mạng thì quan phủ nhất định sẽ truy nã hắn.


Khoan đã, nếu đối phương đã muốn biến cái ch.ết của Tô An thành sự cố ngoài ý muốn, thì hiển nhiên chủ mưu sau màn cũng không dám công khai giết hắn. Ừ, vậy thì ta đánh cược một lần.




Tô An cúi đầu áp tai vào ngực Tuyết Nhi, phát hiện không nghe được tiếng tim đập, hắn hoảng sợ hô lên một tiếng rồi vội vàng thực hiện động tác hồi sức tim phổi.


Tô An vừa cởi y phục trước ngực nàng, một đống đồ ăn vặt nào là bánh kẹo nào là hạt dưa lộp độp rơi ra khiến hắn không khỏi sửng sốt.
- Nha đầu này ăn vặt nhiều vậy mà sao vẫn thon thả được hay thế?
Nhưng không còn thời gian nghĩ nhiều, Tô An đặt hai tay lên ngực nàng bắt đầu hồi sức.


Liên tục ấn hai mươi mấy lần, Tô An phát hiện nàng vẫn không có động tĩnh gì, bèn cúi người xuống định hô hấp nhân tạo cho nàng, đúng lúc đó sau lưng hắn bỗng truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
- Ngươi đang làm gì thế?


Tô An quay người nhìn lại, thấy Sở Sơ Nhan với gương mặt lạnh như băng sương đang đứng cách đó không xa.


Hắn vô thức cúi đầu nhìn xuống Tuyết Nhi, chỉ thấy tóc tai nàng tán loạn, áo bị cởi ra, có thể nhìn thấy chiếc yếm tươi tắn bên trong và da thịt trắng như tuyết, mà bàn tay hắn còn đang đặt giữa ngực nàng, bầu nhũ hoa đầy đặn bị hắn ép lõm xuống…
- Ách, ta nói ta đang cứu Tuyết Nhi, nàng có tin không?


Tô An nghiêm túc đáp, trong khi bàn tay không an phận vẫn vô thức bóp một cái.
Sở Sơ Nhan hờ hững đi tới nói:
- Tránh ra.
Nàng dò xét Tuyết Nhi một chút, sau đó các ngón tay thon dài nhanh chóng điểm vô số huyệt đạo trên người Tuyết Nhi, nhanh đến mức chỉ thấy từng đạo tàn ảnh.


Tô An không nhịn được đưa tay xoa mắt. Ông trời ơi, bà xã trên trời rớt xuống của ta không ngờ lại là cao thủ võ lâm. Nhưng nhớ tới Tuyết Nhi cũng có võ công, Tô An không kinh ngạc nữa.
Rốt cuộc người muốn giết mình có phải là nàng ta không?
- Bà xã, võ công nàng cao bao nhiêu?
Tô An hỏi dò.
- Oa...


Đúng lúc này Tuyết Nhi bỗng ho khan kịch liệt rồi nôn ra mấy ngụm nước lớn, rõ ràng là đã được cứu.
Sở Sơ Nhan vừa vỗ nhẹ vào lưng Tuyết Nhi vừa quay đầu hỏi Tô An:
- Ngươi vừa gọi ta là gì?
- Nương tử?
Trong lòng Tô An run lên, vội vàng sửa lời.
Thần sắc Sở Sơ Nhan lạnh lẽo, hờ hững nói:


- Trước khi thành thân ta đã nói với ngươi, sau này phải gọi ta là Sở tiểu thư, hoặc Sơ Nhan cũng được. Hai chữ kia đừng bao giờ gọi lại nữa.
- Được rồi, nương tử.
Tô An nói.
- Rốt cuộc võ công của nàng cao đến đâu? Xếp thứ mấy trong thiên hạ?
- Võ công? Ý ngươi là tu vi?


Sở Sơ Nhan cau mày nhưng vẫn đáp.
- Thiên hạ rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, làm sao có thể biết được mình đứng thứ mấy.
Tô An ‘à’ một tiếng.
- Vậy tức là không đáng nhắc tới rồi.
Gương mặt của Sở Sơ Nhan cứng đờ, nàng còn chưa kịp trả lời thì Tô An đã nói tiếp:


- Nhưng đều là người cùng một nhà, ta sẽ không chê nàng. Hay là nàng dạy võ công cho ta đi? Có loại thần công bí pháp nào mà luyện một năm tương đương với người khác luyện mười năm không? Hoặc chiêu thức nhanh chóng nào cũng được.


Trong phủ có người muốn giết mình khiến Tô An cảm thấy nguy cơ ngập đầu. Nếu học chút ít võ thuật phòng thân thì tương lai tìm đến bí địa cũng không gặp phải quá nhiều khó khăn.
- Không có công pháp nào như vậy cả.
Sở Sơ Nhan lạnh lùng nói.


- Mà cho dù có thì ngươi cũng không học được.
- Sao có thể!
Tô An lập tức nhảy dựng lên.
- Loại người có tư chất và cốt cách thanh kỳ ngàn dặm mới tìm được một như ta, sao có thể không học được! Là nàng không muốn dạy cho ta thì có.
Sở Sơ Nhan lắc đầu đáp:


- Thế nhân đều tu luyện từ khi còn rất nhỏ. Bắt đầu từ việc luyện thể, điều này hao tốn rất nhiều nguyên thạch, sau khi trưởng thành xương cốt đã thành hình, sẽ không ai lãng phí tài nguyên mà luyện thể nữa. Vả lại tư chất của ngươi miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là Đinh cấp hạ đẳng… Cho dù tu luyện từ nhỏ cũng chẳng có hy vọng gì.


Đinh cấp hạ đẳng là cấp bậc gì?


Nghe không giống như từ gì tốt. Nhưng Tô An không coi đó là chuyện to tát. Phải biết những nhân vật chính trong tiểu thuyết ngay từ đầu đều có thể chất phế vật, chỉ là chưa tìm được công pháp phù hợp mà thôi. Tính ra mình đã có phẩm chất phế vật đặc thù của đám nhân vật chính, coi như thành công một nửa. (*bố lạy mầy)






Truyện liên quan