Chương 8: Trượng phu ngủ cùng thê tử

Nghĩ tới việc Tuyết Nhi vẫn không ngừng nói xấu mình, Tô An không khỏi tức giận. Thúc có thể nhẫn chứ thím không thể nhịn nha! Hắn giơ chân lên đạp mạnh vào cửa phòng.
Sở Sơ Nhan thấy hắn lập tức giật mình hoảng hốt:
- Ngươi tới đây làm gì?


- Trời tối, không có việc gì làm, đương nhiên là phải đi ngủ rồi.
Tô An hung hăng trừng Tuyết Nhi một cái, thầm nghĩ phải tìm cơ hội ép nàng uống loại thuốc làm cho người ta câm miệng, xem nàng còn phách lối như thế nào.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan trầm xuống:
- Vậy ngươi đến chỗ của ta làm gì?


- Trượng phu ngủ cùng thê tử không phải là chuyện đương nhiên sao?
Tô An ra vẻ thản nhiên đi vào trong phòng.
- A...
Tiếng hét thảm vang lên, không có gì bất ngờ, Tô An bị đá văng ra ngoài.
Tuyết Nhi nhìn hắn, cười hả hê:


- Tên họ Tổ kia, sao ngươi không soi mặt vào bãi nước tiểu nhìn cho kỹ xem bản thân là cái gì, còn dám si tâm vọng tưởng đòi thân cận với tiểu thư nhà chúng ta?
Thế nhưng điều nằm ngoài dự kiến của nàng là đối phương không hề lộ vẻ xấu hổ hay phẫn nộ, mà còn nở nụ cười:


- Quả nhiên là thế.
Dựa vào những chuyện đã xảy ra, Tô An phán đoán chủ cũ của thân thể này và Sở Sơ Nhan chưa từng tiếp xúc da thịt, lần này nói bậy nói bạ chỉ vì muốn nghiệm chứng mà thôi.
- Đầu ngươi bị sét đánh hỏng thật rồi?


Tuyết Nhi không thấy hắn phản ứng như mình dự đoán, trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái.
Tô An thấy mình phản ứng như vậy không ổn, bèn vội vàng thu hồi nụ cười, làm ra vẻ bi phẫn:
- Còn có thiên lý hay không? Trên đời này nào có thê tử không ngủ cùng trượng phu chứ?
- Im miệng!




Rốt cuộc mặt Sở Sơ Nhan cũng đỏ lên, nàng vung tay áo, cửa phòng lập tức đóng lại, miễn cho hắn gào khóc thảm thiết khiến toàn bộ gia nhân trong trạch viện đều nghe được.
Tô An tiếp tục chơi xấu:


- Nếu nàng không muốn ngủ cùng ta thì còn thành thân với ta làm gì. Ngày mai ta sẽ vào thành gõ trống khua chiêng, nói cho mọi người biết tình hình thực tế giữa chúng ta, đến lúc đó ta xem là ta mất mặt hay là người Sở gia mất mặt.
- Ngươi dám?!


Sở Sơ Nhan đứng lên, trên người nàng toả ra một cỗ khí thế khó hiểu.
Tô An hừ một tiếng:


- Có gì mà không dám. Dù sao danh tiếng của ta cũng đã nát bét, ta không sợ nó nát thêm chút nữa. Mà làm vậy chẳng phải còn hợp ý nàng hơn sao, vừa vặn giúp đám công tử trong thành biết được nàng vẫn là tiểu thư trong sạch không tì vết…


Sở Sơ Nhan hít sâu một hơi, gương mặt lạnh lùng nhìn Tô An:
- Có phải ngươi rất muốn ngủ với ta không?
- Đúng vậy!
Tô An hưng phấn nói.


Cô gái ngốc nghếch này hẳn không chịu được những lời thách thức của người khác, hắn sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, đợi gạo nấu thành cơm rồi nàng sẽ thuận theo hắn thôi.
Sở Sơ Nhan lạnh nhạt nói:
- Vậy thì để Tuyết Nhi ngủ cùng ngươi tối nay đi.
Tuyết Nhi đang ngồi một bên cắn hạt dưa xem kịch:


- ? ? ?
- Tiểu thư!
Hạt dưa trong tay nàng đột nhiên trở nên hết thơm.
Sở Sơ Nhan liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm:
- Hôm nay lúc hắn cứu ngươi… ôm cũng đã ôm, sờ cũng đã sờ. Huống chi thân là nha đầu động phòng, ngươi vốn có nghĩa vụ này, sao hả, ngươi không muốn?


Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Sở Sơ Nhan, nhớ tới ngày thường tiểu thư luôn là người đã nói là làm, toàn thân Tuyết Nhi lạnh run, không dám nói thêm cái gì, chỉ biết cắn chặt môi, nước mắt vờn quanh hốc mắt.


Tô An sững sờ, nàng đang làm trò gì vậy? Đưa nữ nhân khác lên giường ông xã mình? Nhưng nghĩ lại lúc nãy Tuyết Nhi muốn giết mình, hắn cũng muốn nhìn xem hai nàng rốt cuộc đang có âm mưu gì, thản nhiên ngồi xuống:
- Tuyết Nhi à Tuyết Nhi, mau tới đây hầu hạ lão gia thay quần áo.


Sở Sơ Nhan khẽ nhíu mày, trình độ vô sỉ của gia hỏa này hình như đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng rồi.


Tuyết Nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Sơ Nhan, đáng tiếc tiểu thư nhà mình lại cầm một cuốn thi thư lên xem với vẻ chăm chú, nếu như Tô An đứng sau lưng Sở Sơ Nhan thì nhất định sẽ nhận ra quyển sách kẹp bên trong cuốn thi thư chính là quyển truyện ngôn tình lúc chiều nàng đang đọc dở.


Thấy tiểu thư không thèm liếc nhìn mình một cái, Tuyết Nhi rốt cục tuyệt vọng, nàng bất đắc dĩ đi tới, hung tợn trừng mắt nhìn Tô An với vẻ chiến sỹ sắp anh dũng hy sinh:
- Muốn tới thì tới đi, ta coi như bị chó cắn một ngụm!


Đồng thời tận sâu trong ánh mắt nàng che giấu một tia sát cơ, bàn tay nhỏ sờ vào một cây châm mảnh giấu bên trong bím tóc, ánh mắt tràn ngập vẻ do dự.
Mà lúc này Sở Sơ Nhan đang đọc sách cũng ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của Tuyết Nhi, như đang suy nghĩ chuyện gì.


Tô An cũng có chút run rẩy, hắn vốn chỉ muốn đến thăm dò xem trong hồ lô của hai nàng bán thuốc gì, nhưng với tình hình này thì rốt cuộc hắn nên làm cầm thú hay đến cầm thú cũng không bằng đây?


Rốt cuộc hắn cũng hung ác ra quyết định, các ngươi là nữ nhân mà còn không sợ thì một nam nhân như ta sợ cái gì! Đã muốn diễn thì ta cùng các ngươi diễn, xem ai không chịu nổi trước.






Truyện liên quan