Chương 22: Khuê mật của lão bà (2)

Ai biết Điêu Dương không chịu, chỉ đơn giản băng bó một chút, sau đó kiên trì đi tới từ đường.
Đợi Nhạc Sơn quay người, hắn đến bên tai Tô An nói:


- Tiểu tử thúi chớ đắc ý, rất nhanh ngươi sẽ không còn là cô gia của Sở gia, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng ch.ết.


Tô An hơi nghi hoặc, gia hỏa này từ đâu tới lực lượng, chẳng lẽ bởi vì đêm tân hôn ta bò lên giường cô em vợ? Nhưng nhìn phản ứng của Sở Sơ Nhan, bên Sở gia hẳn sẽ không để ý, huống chi ta đã giải quyết xong với khổ chủ.
Mang theo nghi hoặc, hắn được khiêng tới từ đường.


Từ đường rất lớn, trên vách chính viết ba chữ Truy Mộ Đường, chữ viết trầm ổn cương nghị, khí tức trang nghiêm tự nhiên sinh ra.
Dưới tấm bảng một trái một phải treo hai bức chân dung to lớn, còn có hai câu đối, hẳn là hai vị tiên tổ của Sở gia.


Dưới bức họa là hương án và bài vị, thờ phụng liệt tổ liệt tông của Sở gia.
Hai vị trí trước hương án thì ngồi một đôi trung niên nam nữ, nam tử mặt như quan ngọc, râu thưa, có một loại cảm giác nho nhã ôn hòa.


Phu nhân ở bên cạnh mày như xuân sơn, mắt như thu thuỷ, đỉnh đầu búi tóc, trâm cài hình Khổng Tước, lông đuôi tứ tán ra cùng búi tóc hoàn mỹ dán vào, càng lộ ra ung dung hoa quý.




Tô An biết bọn hắn chính là Sở gia gia chủ Sở Trung Thiên và phu nhân Tần Vãn Như, tiếp xúc đến ánh mắt của Sở phu nhân, trong thân thể không tự chủ được truyền đến cảm giác kính sợ, nghĩ đến trước đó thân thể này cực kỳ e ngại nàng, hiện tại còn lưu lại chút bản năng.


Hắn bỗng nhiên chú ý tới trong từ đường có không ít ánh mắt nam nhân cùng nhìn về một phía, hắn cũng không tự chủ được nhìn theo, lúc này mới thấy bên người Sở Sơ Nhan ngồi một thiếu nữ áo đỏ váy đen, nàng cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là mị, da như mỡ đông, mặt trứng ngỗng, ánh mắt thu thủy, phảng phất như ẩn chứa một loại ý vị không nói rõ, đủ để cho bất luận nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng sẽ sinh ra ý nghĩ kỳ quái.


- Thật lớn!
Ánh mắt Tô An rơi vào trên bộ ngực của nàng, nghĩ thầm khó trách những người kia đều nhìn về phía nàng.


Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hắn, thiếu nữ không hề tức giận, ngược lại trên mặt mỉm cười, tiếu dung rực rỡ, nhìn rất có sức cuốn hút, để cho người ta vô ý thức sinh ra hảo cảm.


Trong trí nhớ nữ tử này là khuê mật Bùi Miên Mạn của Sở Sơ Nhan, tiểu thư Bùi gia ở kinh thành, những ngày gần đây đến Minh Nguyệt Thành du học, cùng Sở Sơ Nhan đi rất thân cận.


Trong phòng còn ngồi một số người, có người sắc mặt âm trầm, có ít người thì biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác.


Thấy trong phòng không ít người đều nhìn về phía Bùi Miên Mạn, trên mặt Sở phu nhân hiện lên vẻ không vui, ho nhẹ một tiếng, Sở Trung Thiên như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng mở miệng nói:
- Tô An, ngươi có biết hôm nay vì sao ở chỗ này hay không?
- Biết a, hôm qua đêm tân hôn leo lên giường em vợ.


Tô An trực tiếp đáp.
Phốc phốc...
Một tiếng cười khẽ vang lên, Bùi Miên Mạn che miệng, khuôn mặt ửng đỏ, hiển nhiên không ngờ trên đời lại có người mặt dày vô sỉ như thế.


Những người khác nhìn về phía Tô An, ánh mắt càng thêm quỷ dị, gia hỏa này không chỉ làm ra sự tình vô sỉ, còn để người Bùi gia chê cười, thật là hỗn trướng.
Không đợi Sở Trung Thiên phát biểu, Sở phu nhân đã tức giận đến ném chén trà trong tay xuống đất:


- Hỗn trướng! Làm chuyện như vậy, ngươi rất đắc ý sao?
Xưa nay nàng thương yêu nữ nhi thứ hai nhất, bây giờ nữ nhi bị khi phụ, súc sinh này còn chẳng hề để ý.
Đến từ Tần Vãn Như điểm nộ khí +254!


Toàn bộ từ đường trong nháy mắt an tĩnh lại, Sở gia người nào không biết gia chủ tính cách đôn hậu ôn hòa, nhưng phu nhân lại cực kỳ sắc bén
Tô An thong dong đáp:


- Ta tự biết đã làm ra sự tình không bằng cầm thú, thật là tội đáng ch.ết vạn lần. Cho nên đêm qua Nhị tiểu thư tới tìm ta, ta vì rửa sạch tội nghiệt, không chút chống cự, mặc cho nàng dùng Trường Tiên Rên Rỉ đánh, chịu đến tám roi, mới được nàng tha thứ.


Người xung quanh đều thầm mắng vô sỉ, còn không chống cự, ta nhổ vào, Nhị tiểu thư thật muốn đánh ngươi, phế vật như ngươi chống cự được sao?
Lúc này Sở Trung Thiên và phu nhân mới nhìn về phía cáng cứu thương và vết máu lên người Tô An, Nhạc Sơn ở một bên bẩm báo:


- Hồi bẩm chủ nhân, cô gia nói hắn bị Trường Tiên Rên Rỉ gây thương tích, bản thân bị trọng thương không xuống giường được, cho nên thuộc hạ phải khiêng hắn tới.
- Hoàn Chiêu?
Sở phu nhân sững sờ, nghĩ đến tính tình của nhị nữ nhi, có chút tức giận nói.
- Quả thực là hồ nháo.


Trên mặt Sở Trung Thiên cũng hiện lên vẻ cổ quái:
- Phu nhân, lúc đầu chúng ta là bởi vì sự tình của Hoàn Chiêu mới mở từ đường, bây giờ Hoàn Chiêu đã tự mình xử phạt hắn, chuyện này ta thấy tới đây là được?


Nghĩ đến hôm qua đại nữ nhi nói, kỳ thật hắn cũng minh bạch chuyện này tất có nguyên nhân, cũng không trách Tô An được, chỉ bất quá phu nhân nổi nóng, lại thêm mấy phòng khác giật dây, hắn không thể không tổ chức tộc hội làm dáng.


Tô An nghe mà hảo cảm tỏa ra, quả nhiên là nhạc phụ tốt, đốt đèn lồng cũng khó tìm nha!
Sở phu nhân còn chưa trả lời, một giọng nam chói tai đã vang lên:


- Lời ấy của Đại ca sai rồi, Sở gia chúng ta nổi danh gia phong nghiêm cẩn, chưa từng xuất hiện sự tình xấu hổ như vậy, nếu như lúc này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, Sở gia chúng ta còn mặt mũi nào tồn tại? Các ngươi có biết bên ngoài truyền bao nhiêu lưu ngôn phỉ ngữ hay không, nói tiểu tử này muốn tỷ muội ăn sạch, nếu chúng ta không xử phạt, chẳng phải là cổ vũ oai phong tà khí?






Truyện liên quan