Chương 25: Nguy cơ tứ phía

Tô An nhẹ gật đầu:
- Yên tâm đi, đều là tư quân nhà mình, nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, bọn hắn cũng đang muốn thay mới, ha ha.
Sở phu nhân nhịn không được nữa:
- Hỗn trướng, Sở gia chúng ta...


Nàng đang muốn nói tư quân của Sở gia chúng ta nào có loại sự tình ác tha này, ai biết Xuân Hoa kia lại không chịu nổi trước, liều mạng khoát tay hét rầm lên:
- Ta không đi quân doanh, vừa rồi ta nói đều là giả, ta căn bản không biết ngươi.
Vừa nói vừa lôi kéo Điêu Dương ở bên cạnh:


- Điêu Dương, cái này hoàn toàn không giống ngươi nói với ta, ngươi mau ra nói một câu, ta không đi quân doanh.
Sắc mặt của Điêu Dương đại biến, một cước đá văng nàng ra:
- Con mụ điên này, không nên vu cáo lung tung, Sở gia chúng ta trị quân nghiêm cẩn, nào có loại sự tình loạn thất bát tao kia...


Hắn còn muốn nói tiếp, lại bị một cỗ khí cơ cường đại bao phủ, miệng không phát ra được thanh âm.
Sở Trung Thiên mặt trầm như nước, nhìn Xuân Hoa hỏi:
- Là hắn bảo ngươi tới nói những lời kia sao?
Xuân Hoa gật đầu như giã tỏi:


- Hắn tìm ta, cho ta hai mươi lượng bạc, còn nói đến phủ còn sẽ có chỗ tốt càng lớn, ta nghĩ nơi này là phủ Công Tước, các đại nhân vật tùy tiện thưởng một chút cũng đủ ta ăn cả đời, cho nên mới bị ma quỷ ám ảnh đến đây, mong đại lão gia tha mạng.


Lúc này Sở Trung Thiên mới giải khai cấm chế cho Điêu Dương:
- Ngươi còn có lời gì muốn nói?
Sắc mặt của Điêu Dương trắng bệch, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ:
- Xin chủ nhân tha mạng, ta cũng là có người sai sử mới làm như vậy.
- Người nào sai sử?
Sở Trung Thiên quát hỏi.




- Ta... Ta cũng không biết.
Điêu Dương nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng bổ sung.
- Người kia cách vách tường gặp ta, cho ta một chút chỗ tốt, lại thêm ta cũng không thích nhìn đại tiểu thư gả cho phế vật như Tô An, cho nên mới nhất thời hồ đồ, mong chủ nhân nể tình ta nhiều năm khổ lao, khai ân lần này.


Nghe hắn nói như vậy, tay Tuyết Nhi chăm chú kéo bím tóc mới để xuống.
Sở Trung Thiên hừ lạnh, phất tay ra hiệu dẫn hắn đi, sau đó ánh mắt như điện quét nhìn toàn trường:


- Chân tướng sự tình đã rõ ràng, Tô An là bị người oan uổng, xét thấy hắn đã bị Hoàn Chiêu trừng phạt qua, chuyện lúc trước không truy cứu nữa, sự kiện kia về sau ai cũng không được nhắc lại nữa, ai có ý kiến gì không?


Sở Thiết Sinh nhẹ nhàng đong đưa cây quạt, ngón tay của Sở Nguyệt Pha gảy bàn tính, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chủ sử sau màn còn chưa điều tr.a ra, bây giờ ai dám nhảy vào, chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?
Tô An thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cửa này cuối cùng cũng qua, ai biết Sở phu nhân còn có chút bất mãn:


- Chẳng lẽ cứ buông tha hắn như vậy?
- Tự nhiên không phải.
Sở Trung Thiên cười làm lành.
- Xét thấy Tô An suốt ngày ngang bướng, ngày sau không khỏi làm xằng làm bậy xông ra đại họa, sau khi khôi phục đưa đi Minh Nguyệt Học Viện tu hành...


Lúc đầu hắn nghĩ để hắn tu luyện rèn luyện tâm tính một chút, bất quá nghĩ đến tư chất của hắn liền dừng lại, vội vàng sửa lời:
- Được rồi, đưa đến Minh Nguyệt Học Viện học văn, dù tương lai có thể ở gia tộc làm một kế toán tiên sinh cũng tốt.
- Minh Nguyệt Học Viện?


Tô An sững sờ, bất quá nghĩ đến Sở Trung Thiên là Công Tước của Minh Nguyệt Thành, Minh Nguyệt Học Viện gì kia, hơn phân nửa là tư thục trong nhà.
Hiện tại lực chú ý của hắn đều tập trung ở trên điểm nộ khí, đến bây giờ tổng cộng tích lũy được 1646 điểm nộ khí, lại có thể lấy ra rút thưởng.


Hắn được người khiêng về phòng, đang định rút thưởng, một bóng hình xinh đẹp đã xông vào.
Thấy rõ đối phương là Sở gia Nhị tiểu thư, Tô An không khỏi đề phòng:
- Ngươi tới làm gì?
Nha đầu này sẽ không phát hiện tổn thương trên người mình là giả đó chứ.


Sở Hoàn Chiêu ngồi xuống, hai bắp chân nhẹ nhàng lung lay ở trong không trung:
- Ta tới là muốn xin lỗi ngươi.
- Xin lỗi?
Tô An nhất thời chưa kịp phản ứng.
Trên mặt Sở Hoàn Chiêu lộ ra vẻ mất tự nhiên:


- Trước đó không phải đánh cược, đáp ứng không truy cứu chuyện đêm đó nữa sao, không nghĩ tới hôm nay không bảo vệ được ngươi, vẫn để ngươi bị trách phạt.


Tô An vui vẻ, không nghĩ tới cô nương này còn có chút khờ, hắn bây giờ vội vàng rút thưởng, không có thời gian nói nhảm với nàng, liền tùy ý phất tay:
- Không có việc gì, ngươi chỉ là một hài tử, không làm chủ được cũng rất bình thường.
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +66!


Tô An sững sờ, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Sở Hoàn Chiêu có chút khó coi, chỉ thấy nàng hừ một tiếng, từ trên bàn nhảy xuống, lúc gần đi mới nói:
- Về sau đến học viện, bản cô nương bảo kê ngươi, ai dám khi dễ ngươi, báo tên của ta.


Tô An liếc mắt, nghĩ thầm ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, lại giống như đại tỷ, lừa gạt ai đây, huống chi mình dù sao cũng là cô gia của phủ Công Tước, trải qua sự tình hôm nay, trong trường tư thục ai còn có can đảm khi dễ ta?


Hắn không có để ở trong lòng, trái phải nhìn quanh một phen, xác nhận người đều đi hết, mới từ trên giường bò dậy.
Rất trịnh trọng rửa mặt rửa tay, sau đó cũng không biết từ chỗ nào tìm được một nén nhang, đốt lên cầu nguyện:


- Thần Phật, Thượng Đế, Thánh Ala phù hộ, phù hộ ta rút được đồ tốt.
Tăng thêm vừa rồi Sở Hoàn Chiêu cống hiến 66 điểm nộ khí, bây giờ hắn đã có 1712 điểm nộ khí.


Triệu hồi bàn phím, chuyển qua cột rút thưởng, cẩn thận từng li từng tí nhấn xuống phím enter, chỉ thấy con trỏ nhanh chóng lấp lóe ở trên phím số và phím cách.
Kết quả không ngoài dự liệu là cảm ơn tham dự!






Truyện liên quan