Chương 34: Mai Hoa Thập Nhị (2)

...
Tô An cảm thấy nếu mình lưu lại nơi này, rất có thể sẽ tức ch.ết, sắc mặt âm trầm nhanh chóng rời đi, vừa rời đi không bao lâu, một bình sứ nhỏ bay đến trong tay hắn.
Hắn đang ngây người, bên tai truyền đến một thanh âm:


- Đây là thuốc chữa thương, nói không chừng có thể cứu ngươi một mạng, Sài Lang Cốc rất nguy hiểm, thấy sự không thành thì nhanh chạy.


Hắn nghe ra đây là thanh âm của Kỷ thần y, quay đầu nhìn bên kia, phát hiện đối phương vẫn nằm ở trên ghế dưỡng thần, những người khác phảng phất như không nghe thấy câu nói này, y nguyên vây quanh hắn cầu khẩn.


Trong lòng Tô An không khỏi ấm áp, nguyên lai gia hỏa này là loại nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng bồ tát.


Hắn nào biết lúc này Kỷ thần y lại âm thầm cười lạnh, để tiểu tử ngươi vừa rồi nói xấu nữ nhi ta, cho ngươi một bình thuốc, làm lá gan của ngươi càng lớn, xâm nhập Sài Lang Cốc càng sâu, khi đó ch.ết cũng không biết ch.ết như thế nào.


Nguyên lai vừa rồi hành vi của Tô An ở trong đám người cũng không có giấu diếm được tai mắt của hắn.




Tô An nào biết được, vẻ mặt ước mơ đi ra ngoài thành, trước đó là ngồi ở trên xe của Sở Sơ Nhan, trên đường đi chưa kịp nhìn kỹ, hiện tại rốt cục có cơ hội dò xét thế giới hoàn toàn mới này.


Đường đi bố cục, kết cấu phòng ốc có chút giống phim cổ trang, bất quá điểm khác biệt lớn nhất chính là ăn mặc.


Trung Quốc cổ đại coi trọng quần áo che đậy thân thể, cơ bản sẽ không lộ thịt, nhưng thế giới này tựa hồ có chút không giống, dọc theo con đường này hắn thấy không ít cô nương lộ ra bắp đùi trắng nõn.


Đồng dạng là váy, nhưng nữ nhân của thế giới này tựa hồ không keo kiệt lộ ra thân hình của mình, nam nhân ở xung quanh đối với cái này cũng tập mãi thành thói quen.


Tô An có chút hoảng hốt, phảng phất như về tới thời đại của mình, nhìn các tuấn nam mỹ nữ ăn mặc thời trang đi dạo, khác biệt duy nhất là phục sức ở thế giới này nhiều hơn mấy phần cổ xưa.


Xem ra tu hành để thế giới này phóng khoáng hơn Trung Quốc cổ đại rất nhiều, trải qua lúc đầu kinh ngạc, rất nhanh Tô An đã quen, dù sao kiếp trước ở trên đường cũng thường xuyên thấy các tiểu tỷ tỷ mặc Hán phục trình diễn.


Ah, sao trên đầu muội tử kia nhiều thêm hai cái lỗ tai? Trên mông lay động thứ gì đó?
Kinh khủng như vậy!


Tô An hít sâu một hơi, lúc này hắn mới nhớ tới trước đó từ trong miệng Thành Thủ Bình thám thính được một chút bối cảnh thế giới, ngàn năm trước, mấy đời hoàng đế dẫn đầu nhân tộc đánh bại liên quân dị tộc, đuổi các tộc chạy tới biên giới thế giới.


Ngàn năm chinh chiến, thế lực khắp nơi cài răng lược, không ít dị tộc lưu lại quốc gia nhân tộc, nhân tộc cũng không đuổi tận giết tuyệt, song phương đạt thành ăn ý nào đó mà cùng nhau tồn tại.


Tô An ở ven đường cẩn thận quan sát một chút, phát hiện xác suất nhìn thấy dị tộc giống như ở kiếp trước nhìn thấy người ngoại quốc, hiển nhiên vẫn là nhân tộc chiếm ưu thế tuyệt đối.


Đáng tiếc ta không có hứng thú với thú nữ, miêu nữ, hổ nữ gì gì đó rất khó làm hắn để ý, bất quá hồ ly tinh lại không tệ.


Đầu óc của Tô An lại bắt đầu yy, không biết có Tinh Linh hay không, Tinh Linh ta thích; Mỹ Nhân Ngư cũng được, chỉ bất quá phía dưới của Mỹ Nhân Ngư đến cùng là chân dài hay là cái đuôi nhỉ?


A đúng rồi, không biết có Long tộc hay không, Long Nữ thì càng thích, chỉ bất quá rồng lớn như vậy, ta có thể bị đè ch.ết hay không?
...
Bất quá hắn nghĩ tới tình huống của thân thể mình, khuôn mặt hưng phấn lập tức xụ xuống:
- Ngay cả cứng lên cũng không được, nghĩ những thứ này làm gì a.


Bỗng nhiên vai bị vỗ một cái, một thanh âm từ bên người truyền đến:
- Tổ huynh đệ, ngươi đi đâu thế?


Tô An nhìn lại, chỉ thấy một nam tử áo đen cười hì hì nhìn mình, dưới cằm có một nốt ruồi, theo nụ cười của hắn, lông đen trên nốt ruồi run run, cổ có một hình xăm dữ tợn, giống như khắc hai chữ "Thập Nhị".
May mắn chủ nhân của thân thể này không phải mù chữ, nếu không mình xuyên qua sẽ rất khó sống.


Bất quá Tô An vẫn có chút nhức cả trứng, bởi vì tướng mạo của người này vừa nhìn đã biết là nhân vật phản diện, con mẹ nó, ta xui xẻo như vậy sao? Đi ra ngoài liền gặp phải sự tình.


Người kia thấy hắn một mực không trả lời, trong mắt tam giác hiện lên hàn quang, bất quá rất nhanh đã bị tiếu dung che giấu:
- Thế nào, không biết huynh đệ, ta là Mai Hoa Thập Nhị, trước kia còn cùng uống rượu chơi xúc xắc nha.
Trên đời còn có họ kỳ quái như thế?
Tô An nhịn không được hỏi:


- Có phải ngươi có cái muội muội tên Mai Hoa Thập Tam hay không?
- Muội muội?
Mai Hoa Thập Nhị sững sờ, cười ha hả.
- Nếu Thập tam đệ nghe được lời của ngươi, thì nhất định sẽ liều mạng với ngươi.
Thật có Mai Hoa Thập Tam?
Trong lòng Tô An ẩn ẩn dâng lên vẻ mong đợi:


- Vậy ngươi có biết một thợ cắt tóc tên Ngũ Lục Thất hay không?
- Ngũ Lục Thất? Thợ cắt tóc? Cái gì lộn xộn thế hả, nghe cũng chưa từng nghe qua.
Mai Hoa Thập Nhị nói.
- Thế nào, ngươi biết?
Tô An lắc đầu:
- Không biết.


Mai Hoa Thập Nhị không còn gì để nói, nghĩ thầm ngươi đã không biết, vậy hỏi thăm cọng lông.
Đến từ Mai Hoa Thập Nhị, điểm nộ khí +12!
Tô An ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, như vậy cũng tức giận? Xem ra tâm nhãn của đối phương rất nhỏ.
- A, làm sao cảm giác ngươi cao hơn không ít nha.


Mai Hoa Thập Nhị ôm bờ vai của hắn, nhịn không được nhéo nhéo.
Tô An thầm mắng một câu biến thái, né tránh nói:
- Có thể là ở trong phủ Công Tước ăn uống quá tốt.
Hắn cố ý chuyển ra tên tuổi của Sở gia, để đối phương biết khó mà lui, bây giờ có chính sự cần làm, không muốn phức tạp.






Truyện liên quan