Chương 50: Thần bí phu nhân (2)

Tô An phiền muộn, đang muốn nói gì, bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
- Ai? Ta... tay của ta làm sao đau nhức như thế?
Kỷ Tiểu Hi thè lưỡi:
- Ai nha, ta suýt nữa quên mất, cha ta ở trên quần áo bôi Cao Phòng Thủ Trư Ăn Mặn, ta tìm thuốc giải cho ngươi.


Trong đầu Tô An phảng phất như thấy hình ảnh Kỷ thần y cất tiếng cười to, nghĩ thầm khó trách tên kia yên tâm cho nữ nhi vào núi hái thuốc, nguyên lai toàn thân nàng đều là bẫy rập. Kỷ Tiểu Hi luống cuống lấy ra một cái bình sứ thoa lên tay hắn, kéo tay hắn đến trước mặt, miệng nhỏ nhẹ nhàng thổi khí, sau đó khẩn trương nhìn hắn:


- Còn đau không?
Nhìn gương mặt trước mắt, Tô An nhịn không được cười nói:
- Vốn rất đau, nhưng được ngươi thổi, liền hết đau.
Khuôn mặt của Kỷ Tiểu Hi lập tức đỏ lên, nhịn không được gắt một cái:
- Không đứng đắn...
Tô An nhịn không được cảm thán nói:


- Tiểu Hi, ngươi đối với mỗi người đều tốt như vậy sao, nếu gặp nam nhân xấu, ngươi sẽ ăn thiệt thòi.
Kỷ Tiểu Hi vô ý thức đáp:
- Ta sẽ không để cho nam nhân khác đụng vào thân thể ta, nhưng ngươi lại không giống nam nhân bình thường.
Tô An:
- ...


Con mẹ nó coi ta thành tỷ muội sao? Đáng tiếc bàn phím không thu phẫn nộ của mình, bằng không lần này hắn có thể rút thưởng cả năm.
Lúc này Kỷ Tiểu Hi cũng ý thức được mình nói có vấn đề, vội vàng xin lỗi:
- Thật xin lỗi, ta không phải ý tứ kia, ta...


Thấy nàng lo lắng không biết giải thích như thế nào, Tô An nhẹ nhàng sờ lên đầu nàng:
- Yên tâm đi, chúng ta là bằng hữu, ta không ngại.




Đã bị xem như tỷ muội, vậy mình phải hảo hảo lợi dụng ưu thế này, kiếp trước không phải rất nhiều cặn bã giả gay, sau đó đến gần nữ khuê người ta, cùng giường chung gối, cuối cùng phát triển đến lăn giường sao.
Phi, ai là cặn bã, dù sao không phải ta!


Thời điểm Tô An suy nghĩ mông lung, bỗng nhiên thấy Kỷ Tiểu Hi dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình:
- Cái kia... Trên tóc của ta cũng có Cao Phòng Thủ Trư Ăn Mặn... (*cao là một loại thuốc bôi)
Tô An nhìn bàn tay đã đen thui, khóc không ra nước mắt: không phải ngươi vừa tắm rửa sao?
...


Trên đường về thành, một đôi thiếu nam thiếu nữ đi ở trên đường nhỏ, nửa đường thiếu nữ bỗng nhiên tới gần thiếu niên, thiếu niên lại như bị hỏa thiêu nhảy qua một bên.
- Đừng tới gần lão tử!
Tô An cảnh giác trừng thiếu nữ ở đối diện.


Vẻ mặt của Kỷ Tiểu Hi áy náy, miệng nhỏ có chút ủy khuất:
- Thật xin lỗi, vừa rồi ta cũng không phải cố ý.
Tô An cũng biết vừa rồi là mình gieo gió gặt bão, trách nàng rất không có đạo lý:


- Được rồi được rồi, ngươi cũng không có lỗi gì. Nói cho cùng cũng là vấn đề của ta. Đúng rồi, trước đó ngươi làm ra màn nước kia là làm sao làm được?
Đi vào thế giới này, hắn đối các loại tri thức tu hành giống như bọt biển hút nước.
Kỷ Tiểu Hi mở to hai mắt nhìn:


- Lúc ấy ngươi đang trộm nhìn ta?
Tô An giật mình, quên cái gốc rạ này, vội vàng nói:
- Ta chỉ là một mực không nghe ngươi nói chuyện, có chút bận tâm mới mở ra một khóe mắt, yên tâm, ta không thấy gì cả, không phải ngươi dùng màn nước che khuất sao.


Kỷ Tiểu Hi nửa tin nửa ngờ nhẹ gật đầu, lúc này mới đáp:
- Tu luyện giả Tam phẩm có thể ngoại phóng nguyên khí cự ly ngắn, ở xung quanh trong vòng ba thước hình thành áo giáp, khí tường… màn nước kia cũng là nguyên lý như vậy.
- Thì ra là thế.


Tô An dần dần hiểu rõ, xem ra Nhị phẩm là để làn da trở nên cứng cỏi, Tam phẩm thì chân khí ngoại phóng, cũng không biết đẳng cấp cao hơn sẽ có hiệu quả gì.
Bỗng nhiên Kỷ Tiểu Hi dừng bước, nghiêng lỗ tai, phảng phất như lắng nghe cái gì:
- Tổ đại ca, ngươi nghe được cái gì không?
- Cái gì?


Tô An hỏi, hắn cái gì cũng không nghe thấy.
- Có thanh âm chém giết đánh nhau.
Kỷ Tiểu Hi nhíu mày, hiển nhiên nàng cũng không thích sự tình chém chém giết giết.
- Chúng ta đi nhanh đi.


Tô An vô ý thức muốn chạy, nếu hắn là đại lão, sẽ không để ý chạy tới trang bức, nhưng hôm nay tùy tiện một tiểu nha đầu tu vi cũng cao hơn hắn, chứng minh cái thế đạo này thật quá hiểm ác, hắn nên điệu thấp một chút cho thỏa đáng. Điệu thấp đến cuối cùng, mới là vương đạo!


- Chúng ta đi nhìn một chút đi, nói không chừng có người cần cứu nha.
Kỷ Tiểu Hi kéo hắn, trước đó ánh mắt một mực nhu nhược, bây giờ lại nhiều hơn mấy phần kiên định.
Chú ý tới ánh mắt tinh khiết của nàng, trong lòng Tô An mềm nhũn:


- Được rồi, bất quá nếu nguy hiểm, đừng trách ta chạy trước. Đúng rồi, trên tay ngươi không có độc dược đấy chứ?
- Yên tâm đi, không có độc đâu.
Thấy hắn đáp ứng, đôi mắt của Kỷ Tiểu Hi cười đến giống như vành trăng khuyết.


Hai người lần theo tiếng đánh nhau chạy tới, ở trong sơn cốc, phát hiện một đội xe đang bị một đám người áo đen vây công, hộ vệ của đội xe đang ra sức chống đỡ người áo đen vây công, chỉ bất quá đám người áo đen kia nhân số càng nhiều, hơn nữa nhìn thực lực cũng không tầm thường, chiêu chiêu tàn nhẫn, đã có rất nhiều hộ vệ ngã xuống trong vũng máu.


Còn sót lại mấy cái, bị giải quyết cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tô An chú ý tới những hộ vệ kia cả đám mặc áo trắng, ở ống tay áo thêu tơ vàng, từng người anh tuấn thẳng tắp.
- Thật xa xỉ, quần áo của hộ vệ lại xa hoa như vậy.


Tô An vô ý thức nhìn y phục của mình, trong lòng có chút tức giận bất bình, so sánh với bọn hắn, mấy người này mới giống cô gia trong phủ Công Tước, ta mới giống hộ vệ!
- Bất quá ăn mặc đẹp mắt thì có ích lợi gì, đều là tốt mã dẻ cùi.


Tô An chú ý tới bọn hắn liên tục bại lui, lúc này trong lòng mới thăng bằng chút.






Truyện liên quan