Chương 56: Vấn đề hố cha

Tô An đi tới trước mặt hắc y nhân thứ tư:
- Dáng dấp của ta đẹp trai không?
Người kia nuốt một ngụm nước bọt, giáo huấn thê thảm đau đớn vừa rồi còn rõ mồn một trước mắt a:
- Dung mạo của ngươi rất xấu, bất quá càng nổi bật khí khái nam tử...


Hắn còn chưa nói xong, Tô An giơ tay chém xuống, lại kết liễu đối phương:
- Trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!
Hắn tiếp tục đi tới trước mặt hắc y nhân kế tiếp, lặp lại vấn đề vừa rồi.


Mắt thấy hai người kia đều bị giết, người này xém chút tè ra quần, nơm nớp lo sợ đáp:
- Ta... Ta không biết.
Tô An giơ tay chém xuống, thở dài một hơi:
- Ngay cả điều này cũng không biết, tiếp tục sống còn có ý nghĩa gì.
Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!
...


Cứ như vậy một đường giết tới, cuối cùng đi đến trước mặt Bảo Cương:
- Tới phiên ngươi.
Bảo Cương hừ lạnh:


- Mặc kệ trả lời cái gì cũng ch.ết, dù sao đáp án là ngươi nói tính, đã như vậy, ta còn đáp cái gì, muốn giết cứ giết, bất quá hai vị ca ca kia của ta nhất định sẽ báo thù cho ta, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả!
Tô An ừ một tiếng:


- Vừa rồi đúng là có chút khi dễ người.
Bảo Cương kém chút khóc, con mẹ nó ngươi cũng biết vừa rồi là đang khi dễ người, có biết lão tử đã sắp tè ra quần hay không.
- Như vậy đi, lần này ta hỏi câu khác, chỉ cần ngươi đáp đúng, ta nhất định thả ngươi rời đi.
Tô An nói.




- Ngươi nói thật?
Dù Bảo Cương biết đối phương không có khả năng buông tha hắn, nhưng bản năng cầu sinh vẫn để hắn hỏi lên, dù sao sống ở trên đời này bao nhiêu tiêu dao khoái hoạt, cướp tiền tài người, ngủ thê nữ của người… ch.ết sẽ không còn cái gì nữa.
Tô An gật đầu nói:


- Đương nhiên là thật, đề thi này tuyệt đối có đáp án tiêu chuẩn, đến lúc đó nếu ngươi cảm thấy không phục, ta có thể nói cho ngươi câu trả lời chính xác là cái gì, để ngươi tâm phục khẩu phục.
Bảo Cương cắn răng:
- Tốt, ngươi hỏi đi.
Tô An nói:


- “Ngày ăn cây vải ba trăm quả” câu tiếp theo là cái gì? Ta cũng không tin câu thơ cổ ở Địa Cầu này ngươi sẽ tiếp được.
Bảo Cương lại vui mừng:
- Ta biết ta biết, câu tiếp theo là “Không ngại mãi làm người Lĩnh Nam” .


Tô An sững sờ, trước đó hắn cảm giác thế giới này và thế giới trước văn hóa rất tương tự, không nghĩ tới ngay cả những thơ cổ này cũng có, vậy sau này mình làm sao học những tiền bối xuyên qua kia, dựa vào ngâm thi đối từ trang bức!
- Đáp sai.
Mặt Tô An đen, lên một đao chém xuống.


Bảo Cương như giết heo gào lên:
- Không có khả năng, trước kia ta nghe qua bài thơ này, là
La Phù sơn hạ tứ thời xuân.
Lư quất dương mai thứ đệ tân
Nhật đạm lệ chi tam bách khoả,
Bất từ trường tác Lĩnh Nam nhân.
câu tiếp theo chính là ta vừa mới đáp, ngươi nói ta sai ở chỗ nào!


Tô An hừ một tiếng:
- Câu tiếp theo rõ ràng là “một năm ăn tổng cộng 109,500 quả”, ta chỉ là kiểm tr.a toán thuật, ai kiểm tr.a thi từ của ngươi.
Nói xong giơ tay chém xuống.
- Con mẹ nó, ngươi cố ý âm ta!
Đến từ Bảo Cương, điểm nộ khí +1000!


Tô An lau sạch sẽ vết máu trên thanh đao, sau đó thở dài một hơi:
- Ngươi rốt cuộc biết.
Lộc cộc...
Mấy tên hộ vệ còn dư lại của Ngọc gia nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm vừa rồi hình như chúng ta mắng qua gia hỏa này?
ch.ết rồi ch.ết rồi!


Nhưng Tô An không có phản ứng bọn hắn, mà chạy đến trên thi thể đám người Bảo Cương tìm tòi một phen.
Kỷ Tiểu Hi có chút hiếu kỳ chạy tới:
- Tổ đại ca, ngươi muốn tìm đồ vật có thể chứng minh thân phận của bọn hắn hả?
Tô An lắc đầu:


- Không phải, ta xem trên người bọn hắn có cái gì đáng giá không... Mẹ nhà nó, vậy mà một đồng tiền cũng không có!
Kỷ Tiểu Hi:
- ...
Đám người Ngọc gia:
- ...
Kỷ Tiểu Hi yếu ớt nói:
- Những người này đi ra cướp bóc, hẳn là sẽ không mang tiền trên người đâu.


Tô An nghĩ cũng phải, bất quá vẫn đau lòng, toi công bận rộn cả buổi, còn làm hại ta thua lỗ Độc Bình.
Cái gì, các ngươi nói đã được điểm nộ khí?
Điểm nộ khí có thể làm cơm ăn sao, những người khác ở thế giới này không thu cái đồ chơi kia nha.


Bỗng nhiên hắn chú ý tới đám hộ vệ Ngọc gia run lẩy bẩy, trên mặt lộ ra nụ cười tự nhận là rất hiền hòa:
- Nếu không các ngươi đến trả lời vấn đề của ta đi, ta cứu các ngươi, các ngươi làm sao báo đáp ta.


Đám người Ngọc gia vong hồn bốc lên, vừa rồi người Hắc Phong Trại ch.ết thảm bao nhiêu, bọn hắn là tận mắt nhìn thấy, bây giờ nghe được hai chữ vấn đề này, da đầu liền tê cả.


- Đa tạ vị thiếu hiệp này viện thủ cứu giúp, thiếp thân nguyện ý ra vạn lượng hoàng kim làm tạ lễ, không biết thiếu hiệp có hài lòng không?
Một thanh âm quyến rũ mềm mại vang lên.


Xe ngựa trước đó một mực không có động tĩnh rốt cục động, một tố thủ vén rèm cửa, sau đó một mỹ nhân tuyệt sắc chậm rãi đi ra.
Tô An vốn cho rằng mình ở phương diện sắc đẹp năng lực chống cự rất cao, dù sao kiếp trước ở trên internet, trên phim TV, dạng mỹ nữ gì chưa thấy qua?


Trung Quốc, u Mỹ, Đảo quốc, thậm chí Anime nhị thứ nguyên, còn có mỗi ngày xoát TikTok… bởi vậy đối với phong hào đệ nhất mỹ nhân của thế giới này cũng không quá để ý, chỉ coi những đồ nhà quê không có kiến thức.


Nhưng đến giờ phút này hắn mới biết mình sai, sai đến không hợp thói thường, những mỹ nữ nhìn thấy trên máy tính, màn hình điện thoại kia, còn lâu mới có cảm giác chấn động như trong hiện thực.






Truyện liên quan