Chương 61: Hàng kém chất lượng (2)

Sau khi hắn đi không bao lâu, Kỷ Tiểu Hi rốt cục khám xong những người kia, vội vã chạy đến hậu viện, lại phát hiện chỉ có phụ thân, không khỏi hỏi:
- Người đâu?
- Ai?
Kỷ thần y sững sờ.
- Tô An, hắn không có vào sao?
Kỷ Tiểu Hi lo lắng nói.
- Tên kia sao, đã đuổi đi.
Kỷ thần y nghi ngờ nhìn nữ nhi.


- Con biết hắn?
- Ừm, trên đường gặp phải, hắn còn giúp ta.
Kỷ Tiểu Hi đáp.
Kỷ thần y nhíu mày:
- Về sau cách hắn xa một chút, nam nhân trên đời này đều không phải đồ tốt, trong đầu ý nghĩ dơ bẩn như thế nào, lão cha rất hiểu.
Kỷ Tiểu Hi hơi đỏ mặt:
- Hắn không giống nam nhân khác.


Kỷ thần y cũng kịp phản ứng:
- Hắc hắc, đúng là không giống, cũng được, ngươi chơi với hắn không sao cả.
Kỷ Tiểu Hi nghe ngữ khí của hắn, trong nháy mắt minh bạch hắn đã xem bệnh, vội vàng hỏi:
- Cái bệnh kia trị được không?
- Đương nhiên trị được, cũng không nhìn xem cha ngươi là ai.


Kỷ thần y vuốt râu.
- Bất quá tật xấu của hắn hơi khó giải quyết, ta phải tốn thời gian cân nhắc một chút.
Kỷ Tiểu Hi tươi cười như hoa:


- Phụ thân nói được vậy thì nhất định sẽ được, đúng rồi, ta tìm được Cẩu Bảo của Cương Liệt Hắc Sài, gần đây phụ thân luyện thuốc không phải còn thiếu nó sao?
Kỷ thần y sững sờ, phát hiện đích thật là Cẩu Bảo của Cương Liệt Hắc Sài, sắc mặt hắn không khỏi thay đổi:


- Con đi Sài Lang Cốc? Nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Vật như vậy cần con tự mình đi mạo hiểm sao!
Hắn lưu cho nữ nhi đồ vật phòng thân có thể để hung thú chủ động tránh đi, nhưng nếu nàng đi giết người ta, những hung thú kia sẽ không quản được nhiều như vậy, nữ nhi sẽ lâm vào nguy hiểm cực lớn.




Kỷ Tiểu Hi cười ngọt ngào:
- Yên tâm đi, không phải ta giết, mà là mua.
Lúc này Kỷ thần y mới thở dài một hơi, có chút hiếu kỳ hỏi:
- Ai có bản lĩnh như thế, lại lấy được nhiều Cẩu Bảo như vậy?
- Chính là Tô An Tổ đại ca, hắn không nói với người sao?
Kỷ Tiểu Hi không hiểu.


- Tô An bán cho con?
Đột nhiên Kỷ thần y cảm thấy có chút không đúng, vội vàng lấy ngân phiếu trong ngực ra.
- Hắn bán con bao nhiêu tiền?
- Mười... Mười hai lượng một viên.
Kỷ Tiểu Hi có chút ấp a ấp úng nói.
- Tức ch.ết ta rồi, tên tiểu tử thúi này bán cho con mắc như vậy!


Kỷ thần y nhìn ngân phiếu trong tay, phảng phất như đang chế giễu hắn, không nghĩ tới mình cả ngày đánh nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ mắt.
- Kỳ thật cũng không đắt, thứ này đúng là có tiền mà không mua được nha.


Sắc mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên, nghĩ thầm may mắn mình nói giá thấp một chút, bằng không sợ rằng cha sẽ hận ch.ết Tổ đại ca.
- Sao ta lại sinh ra hàng kém chất lượng như thế chứ.
Kỷ thần y chắp tay sau lưng về phòng, bây giờ nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của nữ nhi, hắn liền tâm phiền ý loạn.


Kỷ Tiểu Hi thè lưỡi, bỗng nhiên chú ý tới tập tranh ở trên ghế, tò mò nhặt lên, vừa lật xem một tờ sắc mặt liền ửng đỏ, vội vàng đuổi tới:
- Cha, sao ngài luôn xem những loạn thất bát tao này, nếu để cho tiểu di thấy được, lại sẽ cãi nhau nữa xem.


Lúc này Kỷ Đăng Đồ mới nhớ để quên đồ, vội vàng chạy về đoạt lại:
- Hừ, ta và mẹ của con đã sớm chia tay, tiểu di con thì càng không quản được.
Kỷ Tiểu Hi dậm chân:
- Cũng bởi vì ngài vốn như vậy, tiểu di mới không đến nơi này.


- A phi, hiện tại ta sống không biết tự tại như thế nào, cần nàng tới làm gì.
Kỷ Đăng Đồ khoát tay áo, hiển nhiên không thích đàm luận cái đề tài này.
- Con sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai phải trở về học đường, đến lúc đó tùy con cáo trạng với tiểu di nha.


Nói xong đóng cửa phòng, một mình một người xem truyện.
Một bên khác, Tô An vừa trở lại Sở gia, liền thấy hệ thống truyền đến một tin tức:
Đến từ Kỷ Đăng Đồ, điểm nộ khí +345!


Tô An không khỏi vui vẻ, xem ra hắn phát hiện sự tình mình bán Cẩu Bảo cho Kỷ Tiểu Hi, nghĩ đến hố tiểu cô nương hiền lành kia, hắn không khỏi có chút ngượng ngùng.


Trở lại trong phòng, lấy một chậu nước rửa mặt tẩy tay, đang muốn tiến hành nghi thức rút thưởng, bỗng nhiên một lão giả đi đến, quần áo trên người chỉnh chỉnh tề tề, không có một chút nếp nhăn, mặc dù tóc hoa râm, nhưng chải bóng lộn, cho thấy tính cách rất cẩn thận tỉ mỉ.


Tô An sững sờ, nhớ mang máng người trước mắt này là quản gia Hồng Trung của Sở gia, làm người khắc trung cương vị, là nhân vật rất được Sở gia gia chủ tín nhiệm.
- Có việc gì thế?
Tô An hỏi.
Hồng Trung đánh giá hắn một chút, mới nói:


- Dựa theo lão gia phân phó, sau khi thương thế của cô gia khỏe lại sẽ đi học đường, sáng sớm ngày mai, Thủ Bình sẽ mang ngài đi, xin cô gia sớm chuẩn bị một chút.
Tô An sững sờ:
- Tổn thương của ta còn chưa khỏi mà, ôi, đau quá...


Nói đùa cái gì, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, làm sao có thì giờ đi đọc sách.
Hồng Trung nhàn nhạt nói:
- Cô gia không cần trang, hôm nay xuất phủ du ngoạn một ngày, chỗ nào giống như thụ thương? Lúc này không cần nói nữa, ngày mai sẽ có người hộ tống cô gia đi học viện.


Tô An đang kỳ quái hắn làm sao biết, chợt nhìn thấy Thành Thủ Bình ánh mắt né tránh ở một bên, trong lòng lập tức giận dữ, gia hỏa này luôn miệng nói sẽ thủ khẩu như bình, kết quả trở về liền bán ta.


Hồng Trung lại bàn giao vài câu, liền quay người rời đi, chỉ để lại Tô An và Thành Thủ Bình mắt lớn trừng mắt nhỏ.
- Ngươi nói thủ khẩu như bình?
Ngón tay của Tô An bóp vang lên kèn kẹt, nhìn Thành Thủ Bình nhe răng cười.






Truyện liên quan