Chương 62: Tiểu di cùng khuê mật

Thành Thủ Bình lập tức chạy tới đấm lưng, vẻ mặt nịnh nọt:
- Là bởi vì quản gia đến xem xét thương thế của cô gia, phát hiện cô gia không ở nhà, liền bắt ta hỏi, ta có thể làm sao, ta cũng không muốn nha.
Tô An cười lạnh:
- Nhưng trước đó ngươi luôn mồm đáp ứng ta cái gì?


Thành Thủ Bình vội vàng nói:
- Cô gia, sự tình ngươi đi chỗ Kỷ thần y xem bệnh, ta là một chữ cũng không nói, mặc kệ quản gia uy bức lợi dụ như thế nào, ta cũng không bán ngài.
Tô An có chút vui vẻ:
- Vậy theo ý ngươi, ta còn phải cám ơn ngươi.
- Kỳ thật ta cũng không có tốt như vậy.


Thành Thủ Bình xoa xoa đôi bàn tay, dáng vẻ xấu hổ.
- Đương nhiên nếu cô gia thật muốn ban thưởng, cũng không phải không được...
Tô An tức đến bật cười:
- Ngươi muốn ta khen thưởng?
Thành Thủ Bình ủy khuất nhìn hai búi tóc trên đầu, có chút “u oán” nói:


- Cô gia, về sau có thể đừng đánh đầu của ta được không, trước đó đã nói, cái búi tóc này rất khó chải.
- Đừng có dùng loại ngữ khí kia nói chuyện với ta.
Tô An nổi da gà.
- Đúng rồi, lão bà của ta đâu?
Đi ra một ngày, cũng không biết cô nàng kia có nhớ ta không.


- Lão bà của ngài là ai?
Thành Thủ Bình nháy nháy mắt.
Tô An:
- ...
Thành Thủ Bình bừng tỉnh đại ngộ:


- Cô gia nói là đại tiểu thư sao, ban ngày nàng dẫn tiểu thư Bùi gia ra ngoài du ngoạn, sau khi trở về biết sinh ý trong nhà xảy ra vấn đề, thì vội vàng ra ngoài xử lý. Đại tiểu thư thật rất vất vả, cái nhà này một nửa là nàng chống lên, cái gì cũng không thể rời nàng, nếu nàng là nam nhân thì tốt biết mấy.




Tô An tức xạm mặt lại:
- Có phải gia hỏa ngươi ngứa da hay không? Nếu nàng là nam nhân, ta làm sao bây giờ?
- Cô gia, ta không phải ý tứ kia.
Thành Thủ Bình vội vàng châm trà bồi tội.


Tô An nhìn bộ dáng của đối phương, luôn có một loại xúc động muốn đánh, đại khái đã hiểu vì sao hắn sẽ từ người ở bên cạnh Sở Trung Thiên, luân lạc tới nhà bếp rồi:
- Đúng rồi, Bùi tiểu thư kia là chuyện gì xảy ra?


Hắn còn nhớ rõ nữ nhân này, thời điểm ở trong từ đường, đôi câu vài lời thiếu chút nữa hại ch.ết hắn, nhưng không biết vì cái gì, hắn rất khó hận nàng, cũng khó trách hắn không mang thù, lớn như thế ai thù nỗi.
- A... cô gia ngươi thật xấu, còn nhớ khuê mật của đại tiểu thư.


Thành Thủ Bình nháy mắt ra hiệu, cố ý kéo dài thanh âm.
- Bất quá Bùi tiểu thư đúng là dung mạo xinh đẹp, thời điểm vừa tới, nam nhân toàn phủ đều không thể dời ánh mắt, cô gia, ta xem trọng ngươi...
Tô An nhịn không được nói:


- Ngươi không có bị Sở gia đưa đến phòng gia pháp, quả thực là kỳ tích.
Nụ cười của Thành Thủ Bình cứng đờ:
- Cô gia không nên làm ta sợ.
Tô An không thèm phí lời với hắn:
- Ai hỏi ngươi nàng có đẹp hay không, ta là muốn biết tình báo của nàng.


- Nghe nói Bùi tiểu thư là người của Hà Đông Bùi thị, đây chính là đại gia tộc truyền thừa ngàn năm, còn uy phong hơn Sở gia chúng ta, nàng và đại tiểu thư quan hệ rất tốt, lần này tới Minh Nguyệt Học Viện là du học.
Thành Thủ Bình đáp.
Tô An sững sờ:
- Nàng cũng tới đọc sách?


Tư thục của Sở gia, ngay cả ngoại nhân cũng thu, bất quá nghĩ đến quan hệ của nàng và Sở Sơ Nhan, thì bình thường trở lại.
- Đương nhiên, Minh Nguyệt Học Viện chúng ta là xa gần nghe tiếng, không ít người quận khác cũng mộ danh đến đây.
Thành Thủ Bình kiêu ngạo nói.


Tô An không rõ học viện của người ta ngưu bức, gia hỏa này kiêu ngạo cái gì, bất quá hắn cũng có chút cảm thán, tư thục của Sở gia thanh danh lan xa như thế, xem ra cha vợ tiện nghi kia của mình vẫn rất có mặt mũi.
Bất quá hiện tại hắn không có tinh lực nghĩ những thứ này, mà nghĩ làm sao hoàn thành nhiệm vụ kia.


Kỷ Đăng Đồ quả nhiên là biến thái!
Hắn oán thầm một trận, mới tiếp tục hỏi thăm:
- Đúng rồi, ngươi biết Ngọc Yên La không?
- Ngọc Yên La?
Ánh mắt của Thành Thủ Bình sáng lên.
- Đương nhiên biết, đệ nhất mỹ nhân năm đó, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nam nhân.


- Ngươi chỉ là thư đồng, biết không khỏi quá nhiều rồi.
Tô An nghi ngờ nhìn hắn.
Thành Thủ Bình hết nhìn đông tới nhìn tây, mới lại gần lặng lẽ nói:


- Cô gia, ta nói với ngươi chuyện gì, ngươi tuyệt đối đừng nói cho người khác biết. Năm đó lão gia nhà chúng ta cũng là người theo đuổi Ngọc Yên La, đáng tiếc về sau không thành công.


Tô An giật mình, không nghĩ tới Ngọc Yên La và Sở Trung Thiên còn có tầng quan hệ này, nhưng trong đầu hiện ra thân hình mỹ lệ kia, rõ ràng niên kỷ không tính lớn, lại là người đồng lứa với Sở Trung Thiên?


- Đúng rồi, mỗi lần phu nhân nhấc lên chuyện này đều nổi trận lôi đình, lỗ tai của lão gia nhiều lần xém chút bị kéo xuống.
Thành Thủ Bình che miệng cười nói.


Tô An liếc mắt, nếu như trước đó chỉ hoài nghi, vậy bây giờ đã cực kỳ xác định, cha vợ tiện nghi kia đuổi hắn đến nhà bếp đã rất nhân từ, khó trách người trong phủ sẽ an bài hắn làm thư đồng cho ta, gia hỏa này miệng tiện, khẳng định đến đâu cũng không được chào đón.


- Cô gia, chuyện này ta chỉ nói cho ngươi, ngươi nhớ kỹ tuyệt đối không nên nói cho người khác biết.
Thành Thủ Bình nhắc nhở.
Tô An cười lạnh, hắn dám cược, lấy cái miệng của gia hỏa này, đoán chừng tất cả người trong phủ đều biết chuyện.
- Ngọc Yên La ở chỗ nào trong Minh Nguyệt Thành?


Hắn nghĩ nghĩ lại hỏi, tìm một cơ hội đi tìm nàng, không nói đến nhiệm vụ của Kỷ Đăng Đồ, chỉ là ngàn lượng hoàng kim thù lao kia cũng phải cầm về nha.
- Nàng không ở Minh Nguyệt Thành.
Thành Thủ Bình mờ mịt.
- Năm đó nàng gả cho Vân Trung Quận Công, hẳn là ở Vân Trung Quận mới đúng?


- Cái gì?






Truyện liên quan