Chương 66: Nữ tử ở đình nghỉ mát (2)

Trước hôm nay, Tô An vẫn cảm thấy ngoại trừ mặt khống, ngực khống, eo khống, mông khống… cái khác đều là dị đoan, nhưng giờ khắc này, hắn rốt cục biết vì sao có một ít người thích chân khống.
- Nhìn đủ chưa?
Nữ tử không quay đầu lại, nhưng phảng phất như sau lưng có mắt.
- Chưa đủ.


Tô An nói, nhưng trong lòng có chút hối hận, bệnh miệng tiện của mình lúc nào mới có thể hết đây, bây giờ đã không phải ở trên internet, cùng đối phương cách một màn hình, người ta thật có thể tới đánh hắn nha.


Mặc dù thực lực của hắn vừa mới tăng lên, nhưng hắn vẫn có loại cảm giác, nữ tử trước mắt không phải hắn có thể đối phó được.


Hiển nhiên nữ tử kia cũng không ngờ hắn sẽ trả lời lẽ thẳng khí hùng như thế, nhịn không được quay đầu nhìn gia hỏa vô sỉ kia, trên dưới đánh giá hắn một phen, sau đó lại ngơ ngác nhìn màn mưa xa xa:
- Vậy ngươi tiếp tục xem đi.


Lần này đến phiên Tô An giật mình, lấy kiến thức của hắn, cũng không ngờ được nữ tử này sẽ trả lời như vậy, vừa rồi nhìn thoáng qua, hắn phát hiện đối phương là một nữ tử cực đẹp, chỉ bất quá trong con ngươi tựa hồ có một loại ưu sầu không hiểu.


Nàng giống như ngồi không phải ngồi, giống như nằm không phải nằm dựa vào lan can, mưa phùn từ ngoài đình bay vào, vẩy ở trên người, nàng y nguyên thờ ơ, tựa hồ có thể cảm giác được hô hấp tĩnh mịch của nàng.




Mới đầu Tô An còn tràn đầy hưng phấn đánh giá giai nhân trước mắt, nhưng không biết vì cái gì, nhìn một lát lại không tự chủ được bi thương.


Hắn thu hồi ánh mắt, cũng nhìn màn mưa tí tách ngoài đình, lúc này bên tai vang lên một từ khúc chưa từng nghe qua, trong nháy mắt đó hắn có chút hoảng hốt, phảng phất như thấy được thác nước đi ngược dòng, thấy được hạt giống bồ công anh từ đằng xa bay về, tụ thành hình cái dù, thấy được mặt trời từ phía tây dâng lên, trôi về phương đông, thấy được thân ảnh bận rộn trong phòng bếp...


- Ngươi khóc?
Bên tai vang lên một thanh âm thanh nhã, lúc này Tô An mới phát hiện khuôn mặt mình sớm đã bị nước mắt ướt nhẹp, nữ tử đối diện kia đang tò mò đánh giá hắn.
- Có chút nhớ nhà.


Tô An lau nước mắt trên mặt, hắn luôn không tim không phổi, trước đó trong đầu tràn đầy hưng phấn và sợ hãi khi xuyên qua thế giới mới, cho tới bây giờ mới nghĩ đến phụ mẫu ở thế giới kia biết tin mình ch.ết, không biết sẽ thương tâm thành bộ dáng gì.


Nữ tử giật mình, hiển nhiên không ngờ hắn nghe hiểu được mình thổi cái gì.
Tô An chú ý tới nhạc khí hình ốc biển trong tay nàng, nhịn không được hỏi:
- Vừa rồi ngươi dùng cái kia thổi?
- Ừm.
Nữ tử nhẹ gật đầu.
- Có thể cho ta mượn dùng một chút hay không?
Tô An hỏi.


- Ngươi cũng biết âm luật?
Nữ tử ngoài ý muốn.
Tô An tự giễu cười cười:
- Phàm là kỹ năng không thể kiếm tiền lại không có tác dụng, ta đều hiểu sơ một chút.


Nữ tử kia không khỏi mỉm cười, ném nhạc khí cho hắn, Tô An tiếp lấy, phát hiện ốc biển này tạo hình cực kì đặc biệt, bất quá nhạc lý là giống nhau, hắn đang muốn đưa lên miệng thử âm điệu, lại thấy phía trên còn lưu lại vết son môi nhàn nhạt, không khỏi chần chờ:
- Có thể chứ?


Nữ tử kia mỉm cười, khẽ gật đầu.
Lúc này Tô An mới đưa lên môi thử, thăm dò quy luật, rất giống Ocarina ở thế giới kia.


Bởi vì vừa rồi bị khơi lên cảm xúc nhớ nhà, hắn vô ý thức thổi một khúc, kiếp trước vào đại học, vì tán gái mà chịu khó đi học, nhưng về sau mới phát hai tay thổi Ocarina thổi hay như thế nào đi nữa, cũng không sánh bằng người ta lái Ferrari.


Hồi tưởng lại đủ loại kiếp trước, trong lúc nhất thời Tô An không biết là Trang Chu Mộng Điệp, hay Điệp Mộng Trang Chu.
Một khúc kết thúc, hai người trong đình đều im lặng, thật lâu không nói gì.
Thẳng đến nữ tử đối diện lau khóe mắt, Tô An mới thăng bằng hơn rất nhiều:
- Ngươi cũng khóc.


Nữ tử kia khẽ thở dài một cái:
- Ta từ trong thủ khúc phảng phất như thấy được đồng ruộng, thấy được trời chiều, còn chứng kiến tiễn biệt, thủ khúc này tên gọi là gì?
- Cố Hương Nguyên Phong Cảnh.
Tô An đáp.
- Thủ khúc của ngươi thì sao?
- Đại Dương Yên Tĩnh.


Nữ tử nhấc lên hồ lô rượu nhấp một ngụm.
- Ngươi có muốn uống hay không?
Tô An có chút chần chờ:
- Ta không có chén.
Không biết vì cái gì, đối mặt nữ nhân này, hắn rất khó sinh ra tà niệm, trở nên không giống như hắn bình thường.
Nữ tử trực tiếp ném rượu hồ lô cho hắn:


- Ta cũng không ngại, ngươi sợ cái gì.
Thấy nàng thoải mái như thế, Tô An lại cảm thấy mình có chút cổ hủ, trực tiếp ngẩng đầu lên uống một ngụm, nhưng vừa uống vào, chỉ cảm thấy nóng bỏng bay thẳng cổ họng, cả người phảng phất như muốn bốc cháy lên.
Hắn bị sặc đến mặt đỏ bừng:


- Đây là rượu gì, sao mạnh như vậy?
Rượu này còn mạnh hơn Vodka mấy lần.
- Rượu này tên “Liệt Thiên Tửu”, người bình thường rất khó chịu được. Thể chất của ta có chút đặc thù, cho nên thường xuyên uống rượu này ấm người.


Nữ tử tiếp hồ lô rượu về, lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hai gò má bạch ngọc ẩn ẩn hiện ra vẻ đỏ ửng, hiển nhiên cực kì hưởng thụ.
- Ta gọi Tô An, ngươi tên gì?
Tô An vô ý thức hỏi.
Nữ tử mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Gặp nhau như nước chảy qua cầu, không bằng không biết.


Tô An phiền muộn:
- Nhưng ngươi đã biết tên của ta.
Nữ tử kia đáp:
- Là chính ngươi muốn nói, ta không có bảo ngươi nói nha.
- Luôn cảm thấy bị thiệt lớn.
Tô An cảm thấy khó chịu.
Nữ tử nhịn không được cười lên:
- Ngươi uống rượu của ta, làm sao cũng không tính ăn thiệt thòi đi.


- Cũng phải.
Tô An thấy mưa dần dần tạnh, đứng dậy nói.
- Nếu chúng ta hữu duyên gặp lại, lần sau ngươi có thể nói cho ta danh tự của mình hay không?






Truyện liên quan