Manh Sủng

Chương 33: Đột nhiên, không kịp đề phòng đã hôn rồi

Edit: Bối Xu
Beta: Lupin
Tối nay trăng thanh gió mát, ngay cả ánh sao như cũng trở nên nhu hòa hơn.


Diệp nương có chút ngượng ngùng, không tự chủ sờ ống tay áo, nhỏ giọng nói "Hiền phi nương nương làm cho con mấy bộ y phục, nương đều thấy cả rồi, thật sự rất đẹp mắt. Nương không làm được đồ tinh xảo như vậy, chỉ biết khâu giày thôi. Chẳng qua nhiều năm rồi không làm, tay chân đều luống cuống."


Chẳng biết vì sao viền mắt Từ Nam Phong có chút nóng lên, nàng cúi đầu che đi, cười nói "Bây giờ việc ăn mặc của nữ nhi không cần phải lo lắng như trước nữa, nương cũng không cần phí tâm như vậy. Chỉ cần nương có thể an ổn sống qua ngày, so với việc khâu một nghìn đôi giày còn có ý nghĩa hơn."


"Nương biết Nam nhi rất có tiền đồ, nhưng đây là nương muốn làm cho con." Giọng nói của Diệp nương có chút nghẹn ngào, bà theo thói quen xoa khóe mắt, thở dài một hơi "Con đối xử với nương rất tốt, nương đều biết cả. Trước đây nương không quan tâm đến con, hại con chịu thiệt thòi. Bây giờ nương đã tỉnh ngộ rồi, muốn đối tốt với con một chút, cũng muốn đền bù cho con, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu."


Ánh nến lập lòe, chiếu lên mấy sợi tóc bạc ở hai bên thái dương Diệp nương. Từ Nam Phong giật mình, bất giác nhận ra, thì ra cùng với năm tháng trôi qua như nước chảy, mẫu thân nàng đã trở nên già nua.


Một khắc đó, tình cảm trong lòng nàng tuôn trào mãnh liệt, cánh môi Từ Nam Phong mấp máy mấy lần nhưng cũng không biết nên nói gì.




Diệp nương lấy kim khâu đưa lên tóc gẩy gẩy, châm chạp mà nghiêm túc đem mặt giày và đế khâu lại. Bà đâm hai châm, rồi dừng lại lau khóe mắt ẩm ướt "Nam nhi, nói không sợ con chê cười. Hơn mười năm qua, từng giờ từng khắc nương đều sống trong oán hận và đố kị. Đố kị Trương thị, oán hận cha con, thậm chí oán hận lây sang con... Có đôi khi đêm hôm khuya khoắt không có lấy một tiếng động, nương một mình nằm trong chăn lạnh giá, phẫn uất mà sống qua ngày. Nương còn nghĩ nếu đại ca đoản mệnh của con còn sống, có lẽ nương đã không lưu lạc đến tình cảnh này."


"Nói đi cũng phải nói lại. Nương oán trời oán đất, nhưng đáng ra nên oán bản thân mình mới phải. Nam nhi, nương không có chí tiến thủ, nương thật có lỗi với con." Đôi mắt Diệp nương đỏ hồng, đục ngầu, tràn đầy hổ thẹn.


Nhưng Từ Nam Phong biết, rất nhiều năm về trước, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Diệp nương từng đã rất diễm lệ, đôi bàn tay xù xì chai sạn từng mịn màng như tép hành, con ngươi đục ngầu của bà từng trong suốt đa tình. Chẳng qua bà gặp phải một kẻ tệ bạc, đem tất cả tuổi xuân và tự tôn của bà từng chút từng chút nghiền nát thành bột phấn.


Từ Nam Phong kéo cánh tay mẫu thân, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm "Nếu nương có thể quyết định bắt đầu lại từ đầu, thì thật là không có chuyện gì tốt hơn."
Diệp nương siết chặt bàn tay của nữ nhi, nhỏ giọng than thở "Nam nhi, nương làm xong đôi giày này cho con, sẽ rời khỏi đây."


Ý cười trên mặt Từ Nam Phong tắt ngấm "Tại sao nương lại nói đến chuyện rời đi?"


Diệp nương nhìn mặt Từ Nam Phong tối sầm lại, vội vàng giải thích "Nương không phải muốn quay lại bên cạnh cha con. Nương muốn trở lại quê hương Kinh Châu, mua một tiểu viện thanh tịnh sống qua ngày. Đường phố thành Lạc Dương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nương sợ một ngày gặp lại cha con, sợ hắn lại cho hạ nhân đến mời nương về. Nương sợ nhất thời nhẹ dạ... Chẳng bằng nương rời đi trước, những việc như vậy cũng không cần bận tâm nữa."


Nghe kế hoạch của Diệp nương, Từ Nam Phong thở phào nhẹ nhõm.


"Chỉ cần không phải trở về Từ phủ, chuyện gì cũng có thể thương lượng." Từ Nam Phong lại nhớ đến chuyện Hiền phi nói Thái Tử muốn nạp Từ Uyển Như vào Đông cung, trong lòng lo lắng, tiện đà nói "Việc này cần phải có chút thời gian chuẩn bị. Nương cứ chờ thêm một chút. Thế cục hiện nay không yên ổn, để một mình nương rời đi, con không yên tâm."


Diệp nương còn có chút do dự "Nương chỉ là một người vợ bị ruồng bỏ, lại ở lỳ trong Vương phủ ăn nhờ ở đậu, sợ rằng người khác sẽ đặt điều nói bậy."


Từ Nam Phong nở nụ cười trấn an bà "Ai dám đặt điều nói xằng nói bậy mẹ con chúng ta? Mà nếu họ có nói cũng không sao, chúng ta cũng không mất miếng thịt nào."
Diệp nương khó có được không dùng dằng, bà cười, giọng nói tận lực hạ thật thấp, ôn nhu nói "Tốt, nghe theo con."


"Về sau bất kể nương gặp phải chuyện gì, nhất định phải tìm con thương lượng đầu tiên." Từ Nam Phong thấp giọng dặn dò Diệp nương vài câu rồi đứng lên, nói "Không còn sớm nữa, nương mau đi nghỉ ngơi, đôi giày đó để ngày mai làm tiếp."
Diệp nương gật đầu, tiễn Từ Nam Phong ra cửa.


Hậu viện phả hương hoa sen từng đợt, Từ Nam Phong tham lam hít một hơi, nàng xoay lưng, tâm tình thư thái chưa từng có.
Nàng ngâm nga một câu hát, bước xuyên qua hành lang, nhảy qua bậc thang, đẩy cửa phòng ngủ, cười hô lên một tiếng "Thiếu Giới."


Kỷ vương vừa mới tắm rửa xong, mái tóc dài vẫn còn ướt, rối tung xõa trên vai. Mắt hắn cũng không đeo dải lụa che, để lộ ra một đôi mắt đen thâm thúy như Hắc Diệu thạch. Kỷ vương nghiêng đầu để Bát Bảo đứng bên cạnh lau tóc cho hắn, ôn nhu nhìn về phía Từ Nam Phong "Phu nhân, có chuyện gì làm nàng vui vẻ vậy?"


Từ Nam Phong chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng đi qua, ý cười trên miệng không sao che giấu được. Tính tình nàng trước nay luôn lãnh đạm cẩn trọng, đây là lần đầu tiên nàng có biểu hiện nữ tính xinh xắn như vậy. Ngay cả Bát Bảo cũng cảm thấy ngạc nhiên, vui vẻ nói thêm một câu "Phu nhân gặp chuyện vui gì nha, miệng cười rộng đến tận mang tai rồi."


Từ Nam Phong nhận khăn mềm từ Bát Bảo, nàng ngồi xuống bên cạnh Kỷ vương giúp hắn lau tóc.
Bát Bảo rất tinh ý, mím môi cười "Phu nhân và Vương gia nói chuyện, nô tỳ xin cáo lui."
Dứt lời nàng khép cửa lui ra ngoài.


Từ Nam Phong ngâm nga một câu hát, nhẹ nhàng lau từng sợi tóc của Kỷ vương. Đợi một lúc lâu không thấy nàng mở miệng nói chuyện, Kỷ vương không nhịn được giữ lấy khăn bông trên tay nàng, mỉm cười "Chuyện gì làm nàng cao hứng như vậy, lại nói một nửa rồi thôi?"


"Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy Vương gia nhà ta thật lợi hại. Nếu không nghe theo mưu kế của chàng, ta cũng không biết làm sao để giúp nương tỉnh ngộ. Quả nhiên là nếm quen vị sung sướng, ở vương phủ bà tiêu diêu tự tại, sau đó thật sự không muốn về Từ phủ chịu tội. Hôm nay bà còn tự mình làm cho ta một đôi giày đấy."


Giải quyết xong vấn đề khó khăn của Diệp nương, trong lòng nàng vô cùng cao hứng, đến cả lời nói cũng phá lệ ngọt ngào.
Kỷ vương hiển nhiên bị một câu "Vương gia nhà ta" lấy lòng, ý cười của hắn càng sâu, thấp giọng nói "Còn có thể lợi hại hơn, phu nhân thử một lần sẽ biết."


Ẩn ý trong lời nói của Kỷ vương, Từ Nam Phong lơ ngơ một lúc mới hiểu ra là hắn đang nói đến phương diện trên giường.
Khuôn mặt của nàng bỗng chốc nóng bừng, rút tay từ trong lòng bàn tay Kỷ vương ra, bất đắc dĩ nói "Thiếu Giới trở nên xấu rồi."


Kỷ vương cũng cười nói "Tốt cũng chỉ đối với phu nhân nhà ta, xấu cũng chỉ đối với phu nhân nhà ta, có gì là không thể?"
Là ai dám nói Thiếu Giới Tứ Lang nhu nhược tốt bụng? Rõ ràng là một tiểu tử hư hỏng mà!


Thấy Từ Nam Phong yên lặng, Kỷ vương túm lấy chóp mũi, cúi đầu cười, lúc ngẩng lên lại nghiêm túc nhìn nàng, ôn nhu nói "Nam Phong, ở lại đi, ở lại làm bạn với ta."
Từ Nam Phong nâng khóe môi, nhẹ nhàng nói "Ta đang ở cạnh chàng đây."


"Ta nói là ở cạnh ta cả đời." Giọng của của Kỷ vương trầm thấp, êm dịu như tiếng ngọc thạch.
Từ Nam Phong sững người một lúc, rồi vội vàng đứng lên "Ta cũng nên đi tắm rửa."


Kỷ vương định nắm tay nàng, nhưng trật đi một chút, khó khăn lắm mới túm được một bên tay áo của Từ Nam Phong. Nam Phong quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy con ngươi của Kỷ vương hiện lên chút thất lạc.


Một khắc sau, trên mặt Kỷ vương lại hiện lên ý cười ôn nhu. Hắn ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn nàng "Nàng không cần trả lời ngay, cũng không cần cảm thấy áp lực, ta nguyện ý chờ nàng."


"... Được." Từ Nam Phong không không kìm lòng được gật đầu. Nàng cố gắng bước từng bước vững vàng ra khỏi cửa. Thực tế, vừa ra khỏi cửa, nàng liền trốn ở nơi khuất người, hai tay che lấy trái tim đang đập thình thịch.
Trong ánh mắt của Kỷ vương nhất định có chứa kì dược làm lòng người mê mẩn.


Nghĩ như vậy, Từ Nam Phong vỗ nhẹ khuôn mặt đang nóng ran, cố gắng đè xuống chút rung động xa lạ này. Ở chung càng lâu, đối với những điều tốt Kỷ vương làm, nàng càng ngày càng không có sức chống cự. Cứ như vậy, chỉ sợ nàng sẽ hãm sâu vào trong đó.


Tắm rửa xong, Kỷ vương vẫn dựa vào giường đợi nàng. Nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ của nàng, Kỷ vương vẫy khăn khô đang cầm trên tay nói "Qua đây."
Từ Nam Phong nghĩ chắc Kỷ vương muốn lau tóc cho mình, liền khoát tay một cái "Không cần, chàng nghỉ sớm đi, ta tự làm là được."


Kỷ vương vẫn khăng khăng "Lần nào nàng cũng nói nhưng đâu có làm. Hay là để ta giúp nàng luôn?"


Hiếm khi Kỷ vương ngang ngược một lần, Từ Nam Phong cũng không muốn làm trái ý hắn, không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, cúi đầu xuống, để cho bàn tay ấm áp của Kỷ vương tùy ý lướt qua gò má của nàng, chạm vào mái tóc đen dài.


Động tác của Kỷ vương mềm mại, một tay luồn qua tóc nàng, một tay cẩn thận lau khô, không có nửa điểm không kiên nhẫn. Từ Nam Phong cảm thấy rất thoải mái, lại có chút buồn ngủ.


Không biết qua bao lâu, nàng đã buồn ngủ đến díp cả mắt, thân thể cũng nghiêng sang một bên dựa hẳn vào giường, tiến vào mộng đẹp.
Kỷ vương đặt khăn sang một bên, nhẹ giọng gọi một tiếng "Nam Phong?"
Không nghe thấy tiếng trả lời. Lúc này Kỷ vương mới xác định là nàng thật sự đã ngủ.


Từ sau khi thành thân, Kỷ vương không thích có người quấy rối lúc hắn và Nam Phong ở chung, vậy nên hắn cũng không sắp xếp nha hoàn thân cận ở ngoài. Kỷ vương chỉ có thể tự mình đứng dậy, sờ soạng một lúc mới buông được màn lụa xuống.


Giường rất rộng, lúc này Từ Nam Phong đang nằm ở bên ngoài. Kỷ vương không muốn làm nàng thức giấc, chỉ có thể trèo qua người nàng nằm vào bên trong.


Tay chân của Kỷ vương di chuyển rất cẩn thận, ai ngờ mới nhích được nửa người vào trong, Từ Nam Phong bất ngờ tỉnh lại, theo bản năng nắm tay áo của người ở trên dùng sức kéo, giọng nói vô cùng cảnh giác "Người nào..."


Kỷ vương mất thăng bằng, thân thể vô tình ngã xuống, đè lên người Từ Nam Phong. Đôi môi hắn vừa khéo chạm vào đôi môi nàng, đột nhiên không kịp đề phòng đã hôn rồi.


Kỷ vương giật mình, mắt của Từ Nam Phong cũng trừng lớn, đập vào mắt nàng là hình ảnh mình và Kỷ vương dính chặt vào nhau.
Màn lụa tím khẽ lay động, bên ngoài ánh sáng bất ngờ chiếu vào, nổi bật dưới ánh trăng mờ ảo là dung mạo Kỷ vương.


Hai đôi môi kề nhau, tóc đen quấn quít. Từ Nam Phong hoàn toàn tỉnh ngủ, hai tay nàng vẫn nắm chặt tay áo của Kỷ vương, chặt đến nỗi bàn tay nàng trắng bệch.
Trong đầu nàng như bị đổ một bình bột nhão, thậm chí còn quên đẩy hắn ra.


Một lúc lâu sau, Kỷ vương mới hoàn hồn lại. Hắn ɭϊếʍƈ bờ môi nàng, vừa như trấn an lại như đang thưởng thức, giọng nói khàn khàn "Có mùi máu tươi, làm nàng đau rồi sao?"
Lúc này Từ Nam Phong mới mơ hồ cảm thấy môi dưới tê tê, nàng đưa tay sờ một cái, có một vết đỏ nhạt.


Một tay Từ Nam Phong một tay che miệng, một tay chống lên ngực Kỷ vương đẩy ra một cái, trong miệng phát ra hai tiếng "ưm ưm" mơ hồ.
Kỷ vương từ trên người nàng đứng lên, lo lắng hỏi "Có nghiêm trọng không? Ta gọi Bát Bảo lấy thuốc cho nàng."


Từ Nam Phong không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng quẫn bách này của nàng, đỏ mặt lắp bắp nói "Không cần... Á, không nghiêm trọng."


Kỷ vương hỏi thăm mấy lần, Tư Nam Phong lại kiên trì không cho gọi người đến bôi thuốc. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc nằm ngửa bên cạnh nàng, hai tay đặt lên bụng nàng dặn dò "Cũng được, vậy nàng ngủ trước đi. Nhưng nếu ngày mai môi sưng đỏ, nhất định phải bôi thuốc."


Từ Nam Phong lên tiếng đáp ứng.
Lát sau, Kỷ vương cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang vài phần ngây thơ của trẻ con, ôn hòa nói "Đây là lần đầu tiên trong đời bản vương hôn, mùi vị của phu nhân rất khá."


Từ Nam Phong nhanh chóng lấy khăn che mặt, ấp úng nói "Đừng nói nữa." Đây cũng là lần đầu của nàng a!
Kỷ vương thấp giọng cười, vỗ con "nhộng" ở bên cạnh mình "Đừng tức giận mà hại thân."


Vì vậy sáng sớm ngày hôm sau, Diêu Dao đi luyện công buổi sáng, đùi cột bao cát đi ngang qua trước mặt Từ Nam Phong, chốc chốc hắn lại chạy ngược lại nhìn chằm chằm miệng vết thương của nàng, cười giả dối "Haha, lợi hại, lợi hại. Ngươi và Vương gia thật sự là đã "hạ khẩu" rồi a!"


Từ Nam Phong e thẹn, ảo não nói "Ta không chỉ hạ khẩu được, còn hạ thủ được!"
Dứt lời, nàng tung một chưởng đánh bay Diêu Dao ra xa.