Manh Sủng

Chương 44: "Nếu ta như vậy, chẳng phải chàng sẽ chịu tin đồn...thất sủng sao ?"

Edit: Bối Xu
Nửa đút nửa mớm xong chén thuốc cũng đã gần nửa canh giờ, Từ Nam Phong cũng tỉnh lại một lần.
Ngoài cửa sổ trời mưa rả rích, trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu yên tĩnh chiếu sáng. Vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên Từ Nam Phong nhìn thấy là khuôn mặt tiều tụy của Lưu Hoài.


Hình như hắn gầy đi một chút, từng đường nét lại càng thâm thúy hơn. Đôi mắt luôn cười kia giờ đầy tơ máu, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt. Từ Nam Phong đau lòng quan sát Kỷ vương một lúc lâu.
Những ngày nàng bị thương hôn mê bất tỉnh, Kỷ vương nhất định không nghỉ ngơi tốt.


"Nàng tỉnh rồi? Có đói bụng không?" Kỷ vương cầm tay Nam Phong, giọng nói khàn khàn trầm thấp dọa người, nhưng trong mắt y hiện lên một tia mừng rỡ.


Từ Nam Phong lắc đầu, nhìn Lưu Hoài không chớp mắt. Cả người Kỷ vương đâu chỉ tiều tụy, trên người hắn vẫn còn vết thương chưa lành nữa. Nàng thở dài một hơi, cẩn thận trả lời từng câu "Ta không đói bụng. Chàng đã mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."


Lúc nói chuyện, Từ Nam Phong vô tình đụng phải vết thương, nàng đau đớn kêu lên một tiếng, lông mày nhíu chặt.


Ánh mắt của Kỷ vương thêm phần nặng nề, lòng bàn tay hắn yêu chiều vuốt từ đuôi lông mày đến khóe mắt của Từ Nam Phong, rồi lập tức cúi người hôn lên thái dương nàng "Nàng thành bộ dạng này, ta làm sao yên tâm ngủ được."




Trong giọng nói của Kỷ vương có một chút yếu đuối khó che giấu, Từ Nam Phong ngẩn ra. Nàng vô thức giơ tay muốn trấn an Kỷ vương, nhưng tay nàng vừa đưa đến giữa chừng đã bị Kỷ vương nắm lấy.
Kỷ vương nắm tay nàng rất chặt, ép sát vào ngực trái của y.


Từ Nam Phong có thể cảm nhận được, dưới lòng bàn tay nàng, nhịp tim của Kỷ vương đập rất nhanh.


Hô hấp của Kỷ vương có chút run rẩy, dường như hắn đang cố gắng đè nén tâm trạng. Một lúc sau, Kỷ vương mới ngẩng đầu lên, con ngươi đỏ au vương lệ lộ ra sự đau đớn, trầm giọng nói "Nam Phong, nàng muốn dằn vặt ta sao?"


Đại não Từ Nam Phong nhất thời trì trệ không hiểu được ý tứ hắn muốn nói. Nàng hồ đồ hỏi lại "... Sao lại thế?"
"Nam Phong, nàng không hiểu rõ. Ta không cần nàng bảo hộ, không cần nàng lấy mạng mình đổi mạng ta. Ta chỉ muốn nàng sống thật tốt. Nàng bị thương, trong lòng ta đau đớn còn hơn bị lăng trì."


Kỷ vương nhìn sâu vào mắt nàng, con ngươi sâu thẳm như muốn cuốn cả Từ Nam Phong vào. Hắn hít sâu một hơi, giọng nói khôi phục một chút bình tĩnh, lại nghiêm túc nói tiếp "Về sau không cho phép nàng làm loại chuyện ngu xuẩn này. Với ta, không gì đáng sợ hơn chuyện mất đi nàng."


Đôi môi Kỷ vương mím chặt, không lộ ra chút tươi cười nào, Từ Nam Phong cảm thấy hình như Kỷ vương biến thành một con người hoàn toàn khác.
Mãi một lúc sau, nàng mới nhận ra, Kỷ vương đang tức giận sao?


"Xin lỗi, Thiếu Giới." Ngoài việc nói xin lỗi, Từ Nam Phong cũng không biết làm sao để Kỷ vương nguôi giận. Nàng gạt chăn sang một bên, cẩn thận vươn tay giật nhẹ tay áo Kỷ vương, dịu dàng nói "Ta biết mà, nếu ta... có thể tỉnh táo hơn một chút, nhất định có thể tìm ra biện pháp giải quyết tốt hơn. Nhưng trong tình huống đó ta không nghĩ được nhiều như vậy... Ta cũng giống như chàng, ta cũng sợ chàng bị thương."


Nhớ lại lúc nhìn thấy thích khách giương mũi tên nhắm vào giữa lưng Kỷ vương, cảm giác tuyệt vọng đó Từ Nam Phong không thể quên được. Nàng không thể chịu đựng việc Kỷ vương ở dưới mí mắt của mình chịu một chút thương tổn hoặc bị giết. Đối với nàng, đó chính là tai họa ngập đầu.


Cho nên, nàng không nghĩ ngợi gì, lấy thân mình chắn cho Kỷ vương.


Nét mặt của Kỷ vương hơi biến đổi, ánh mắt có thêm một phần nhu hòa, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại sự nghiêm túc nhìn Từ Nam Phong "Ta rất tức giận, ta vô cùng giận bản thân. Ta là phu quân của nàng, nhưng đến việc bảo vệ nàng thật tốt cũng không làm được."


"Chàng đừng tự trách, Thiếu Giới..." Viền mắt nàng cay cay, nắm chặt tay áo hắn "Nhìn chàng như vậy, trong lòng ta khó chịu."
Giọng nói của nàng yếu ớt, ngữ điệu lại mang theo ý thận trọng thăm dò, Lưu Hoài làm sao nhẫn tâm để nàng lo lắng hãi hùng?


Nuốt trăm nghìn đau khổ xuống bụng, Kỷ vương cúi người chạm nhẹ vào trán nàng, chóp mũi hắn tiến lại gần, nhẹ giọng nói "Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt, ta gọi người đun lại bát thuốc cho nàng."


Kỷ vương đứng dậy muốn đi ra ngoài, Từ Nam Phong đã kéo y lại hỏi thăm "Thích khách... đã tra được rồi sao?"
"Đã tra được, cũng đã bị xử lý rồi."


Giống như đại gia tộc của Trương thị, cành lá rậm rạp, nhìn bên ngoài có thể thấy tay chân của bọn họ đều đã được sắp xếp vào khắp các ngõ ngách trong triều đình. Nếu như mạnh mẽ cắt bỏ các cành sẽ hoàn toàn phản tác dụng, chỉ có thể loại bỏ được một vài kẻ râu ria không đáng kể. Chỉ có cách khơi mào nội chiến mới có thể để bọn họ sụp đổ.


Từ Vị là Lễ bộ thị lang, chắc chắn là một trong số đám cành hỏng đầu tiên bị loại bỏ.
Suy cho cùng, Từ Vị cũng là phụ thân trên danh nghĩa của Nam Phong, Lưu Hoài không tính ngay lúc này sẽ nói những chuyện rắc rối đó ra, tránh cho lòng nàng sinh sầu lo, không thể an tâm dưỡng thương.


Kỷ vương vuốt ve lòng bàn tay Từ Nam Phong, mỉm cười "Nàng mau ngủ, đợi đến khi vết thương của nàng khá hơn một chút, ta sẽ nói rõ nội tình cho nàng."
Từ Nam Phong gật đầu, nhìn theo bóng Kỷ vương đang khuất dần sau cửa.


Hôm nay ánh mắt của Kỷ vương rất trong, đi lại cũng trầm ổn, Từ Nam Phong nằm trên giường, giống như mơ hồ hiểu ra chuyện gì đó.
Ước chừng hai khắc sau, Kỷ vương tự mình bưng một chén thuốc nóng nổi vào. Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Từ Nam Phong đang nằm trên giường, tủm tỉm cười với hắn.


Kỷ vương bước thẳng đến bên giường ngồi xuống, nhìn nàng ôn hòa nói "Sao nàng không ngủ?"


"Đã ngủ một ngày một đêm rồi, bây giờ ta không muốn ngủ nữa." Khỏe miệng Từ Nam Phong cong lên, sắc mặt vẫn có chút mệt mỏi do bị bệnh nhưng nụ cười của nàng lại vô cùng sáng lạn, làm người ta không nỡ làm trái ý nàng. Nam Phong tỉ mỉ quan sát thần sắc của Kỷ vương, nhìn đi nhìn lại một lúc mới hỏi "Thiếu Giới, ánh mắt của chàng đã nhìn được rồi?"


Động tác khuấy thuốc của Kỷ vương hơi run, lông mi dày cũng run lên, mí mắt rũ xuống. Trong khoảnh khắc, hắn ngẩng đầu cười, tuấn nhan trở nên vô cùng sinh động.
"Nhanh như vậy đã bị nàng nhìn ra rồi."


Hắn múc một muôi thuốc cháo, đặt ở bờ môi thổi cho nguội một chút rồi mới đưa đến bên môi Từ Nam Phong, ôn hòa nói "Đã tốt hơn nhiều, chỉ là phạm vi tầm nhìn vẫn có chút mờ nhạt như trước."


Trong lòng Từ Nam Phong cũng vui vẻ thay cho hắn. Nàng há miệng ngậm thìa, nuốt thuốc, ậm ờ nói "Thật tốt, ta nằm mơ cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ đôi mắt chàng khôi phục như lúc đầu."
Kỷ vương cười, thuận thế hỏi thêm một câu "Đợi mắt ta khỏi rồi, nàng muốn làm gì?"
"Sẽ..."


Trong vô thức, Từ Nam Phong muốn nói ra ba chữ "sẽ rời đi", đây cũng là lý do lúc đầu nàng đồng ý với mối hôn sự này. Nhưng vừa nhìn thấy con ngươi của Kỷ vương tối sầm đi trong nháy mắt, nàng liền cứng rắn nuốt chữ "rời đi" vào trong bụng.


Kỷ vương híp mắt, cười vô cùng "hiền lành": "Phu nhân vừa nói gì, sẽ làm sao?"
Từ Nam Phong đảo mắt một cái, liếc Kỷ vương đang ngồi bên trái mình "Ai da, trúng một mũi tên, đầu óc ta có lẽ cũng hỏng rồi, không dùng được nữa."


Kỷ vương cũng không làm khó nàng. Hắn rũ mắt xuống, không nể nang gì vạch trần âm mưu của nàng "Nam Phong, nàng muốn cái gì ta đều có thể cho nàng, chỉ có là ba chữ "sẽ rời đi" này không được phép nhắc lại, nàng đừng có mơ."
Từ Nam Phong vò góc chăn, buồn rầu "à" một tiếng.


Kỷ vương lại đút thêm cho nàng một miếng cháo nữa, làm bộ không để tâm hỏi "Nam Phong, nàng nói thật cho ta biết, mấy ngày nay ta đối xử với nàng như thế nào?"
Từ Nam Phong thành thật trả lời "Rất tốt."


Kỷ vương gật đầu, cười khổ hỏi tiếp "Nếu đã như vậy, vì sao không thể cùng ta kết tóc đồng tâm, đi đến bạc đầu?"
Từ Nam Phong suy nghĩ một lát, nhẹ giọng đáp "Lòng người khó dò, cả đời quá dài."


"Ta nguyện ý dùng cả đời chứng minh với nàng. Nam Phong, nàng đã biết, từ rất nhiều năm trước, ta đã thích nàng. Sau khi cưới nàng, thứ tình cảm này không những không biến mất mà càng càng ngày càng tăng thêm." Kỷ vương hạ giọng "Nửa năm này, không một giây một khắc nào ta không khát vọng sự hồi đáp của nàng."


Tai Từ Nam Phong ửng đỏ, rối rắm nói "Nếu như chàng ngồi ở vị trí cao, bên người không chỉ có một nữ nhân là ta."
Đây mới là điều nàng lo lắng nhất. Nàng khát vọng một đoạn tình cảm toàn tâm toàn ý, thiên trường địa cửu.


Nàng không phủ nhận sự yêu thích của Kỷ vương dành cho nàng, nhưng đến cuối cùng hắn cũng là một Vương gia bên người có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Giả sử khi cần thiết, Hoàng đế cứng rắn nhét một con gái của một vị quan viên quyền thế cho hắn làm thê thϊế͙p͙, hắn có thể cự tuyệt sao?


"Bất luận ta ở địa vị cao như thế nào, bên cạnh ta chỉ có duy nhất một nữ nhân. Dù là thân hay tâm ta đều do nàng độc chiếm." Kỷ vương thành khẩn nói "Nam Phong, vì sao nàng không thử tin tưởng ta?"
Từ Nam Phong trề môi, không biết nên trả lời vấn đề này ra sao mới tốt.


Kỷ vương nói thêm "Huống hồ, nàng hôn cũng đã hôn rồi, cũng từng chung chăn chung gối, nàng không nghĩ phải phụ trách ta sao?"
Cái... Cái gì?!


Nói chuyện với Kỷ vương, không nói quá hai câu nhất định trọng tâm của câu chuyện sẽ lệch ra khỏi quỹ đạo, trở nên vô cùng không đứng đắn. Từ Nam Phong bị những lời đùa giỡn thẳng thắn vô lại của Kỷ vương làm cho á khẩu liền nhíu mày hừ một cái "Ta đau."


Một lúc lâu không nhận được lời đáp lại, thần sắc của Kỷ vương trở nên ảm đạm, khó nén được sự thất vọng, lại bất đắc dĩ nói với Từ Nam Phong "Nàng đó..."
Ngay cả Từ Nam Phong cũng không biết được đây là lần thứ mấy nàng cự tuyệt tấm lòng của Kỷ vương rồi.


Nàng giống như một con nhím, lúc nào cũng dựng tất cả gai nhọn lên để bảo vệ bản thân, nhưng lúc nhìn lại, không biết trong lúc lơ đãng, nàng đã làm tất cả những người muốn gần mình bị thương. Yêu nàng càng sâu đậm, người đó càng bị thương nặng.


Sau lần nói chuyện này, ý cười trên khóe miệng Kỷ vương cũng không giảm nhưng rõ ràng lại thêm mấy phần bi thương. Từ Nam Phong có chậm chạp thế nào cũng biết sự quyết tuyệt của nàng làm Kỷ vương bị thương.


Suy nghĩ muốn đối tốt với nàng xuất phát từ đáy lòng Kỷ vương, nhưng nàng lại không có dũng khí làm một người vợ hiền có thể đứng sánh vai với hắn.
Ăn xong một chén thuốc, Kỷ vương đặt bát xuống gọi Bát Bảo và Quế Viên bưng nước ấm vào cho nàng lau người.


Lúc trước ánh mắt của Kỷ vương không nhìn thấy gì, lúc Từ Nam Phong cởi áo cũng không tránh hắn, trong lòng nghĩ dù sao hắn cũng không nhìn thấy. Nhưng hôm nay lúc Bát Bảo cởi xiêm y của nàng được một nửa, nàng chợt nhớ đến chuyện ánh mắt của Kỷ vương đã nhìn thấy rồi.


Vì vậy không khí trong phòng trở nên có chút ngượng ngùng.


Nàng kéo chăn che đi cơ thể gần như ở trần, nhưng động tác của nàng hơi mạnh làm động đến vết thương làm Từ Nam Phong đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Nàng thở dốc một lúc, cẩn thận đưa mắt liếc Kỷ vương "Chuyện này, Thiếu Giới..."


Kỷ vương nhanh chóng đoán được ý của nàng, rất có phong độ quân tử quay lưng đi, thở dài nói "Ta không nhìn." Nhưng trong thực tế, trong lúc nàng không biết, cái gì không nên nhìn hắn đều nhìn thấy cả rồi.


Từ Nam Phong lúc này mới rụt rè để nha hoàn lau người, thay quần áo khô và đồ dùng hàng ngày. Nàng bị thương rất nặng, đến lúc thay đồ xong, cả người đã đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt đi.


Kỷ vương đau lòng xoa mồ hôi bên thái dương nàng, vén tóc mai lộn xộn ra sau tai, lúc này mới ôn hòa nói "Đã giờ Tý rồi, nàng mau ngủ thôi. Có nghỉ ngơi tốt thì vế thương mới nhanh lành."
Dứt lời, Kỷ vương đứng dậy muốn rời đi.


Từ Nam Phong theo vô thức kéo tay hắn lại. Kỷ vương quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đem theo ý hỏi.
Nam Phong kinh ngạc hỏi "Thiếu Giới không ngủ sao?"
"Ta đến sương phòng sát vách ngủ." Kỷ vương cúi người, mái tóc đen mềm mại sau tai rũ xuống, rơi vào gò má Từ Nam Phong làm nàng có cảm giác hơi ngứa.


Dừng lại một chút, Kỷ vương lại dặn dò "Bên cạnh giường của nàng có một chiếc chuống đồng, nếu ban đêm nàng muốn đi tiểu hoặc khát nước có thể lắc chuông gọi Bát Bảo và Quế Viên."


"Chàng không ngủ cùng ta sao?" Từ lúc gả vào vương phủ, hằng đêm hai người họ vẫn ngủ cùng một phòng, bây giờ đột nhiên chia phòng, nàng có chút không quen, trong lòng không tránh được cảm thấy vắng vẻ.


Không đợi Kỷ vương trả lời, Từ Nam Phong nhỏ giọng bổ sung một câu "Nếu ta như vậy, chẳng phải chàng sẽ chịu tin đồn... thất sủng sao?"
Vừa dứt lời, chính nàng cũng nhận thức được ý nghĩ sai lầm này liền bật cười.


Kỷ vương trầm lặng trong chốc lát, vừa không nỡ lại vừa buồn cười, thuận thế hôn lên chóp mũi của nàng "Nói đúng ra thì ta vẫn luôn thất sủng nhỉ?"


"Nói cũng phải." Đột nhiên Từ Nam Phong có chút hổ thẹn. Kỷ vương đối xử tốt với nàng như vậy, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng "lâm hạnh" hắn. Thật quá vô tình rồi.


"Nàng bị thương, cần tĩnh dưỡng. Nếu như ta ngủ cùng giường với nàng, sợ rằng ta không kìm chế được bản thân, lại làm nàng bị thương nặng hơn." Kỷ vương nhẹ giọng nói bên tai nàng "Vấn đề vừa rồi, phu nhân nghỉ ngơi cho tốt rồi cẩn thận nghĩ lại, ta tùy thời mong ngóng phu nhân sủng ái."


Hai chữ "sủng ái" Kỷ vương nói rất nhẹ, âm cuối hơi nâng lên một chút, nghe vừa giống như làm nhũng, lại có thêm sự mị hoặc không nói nên lời.
Từ Nam Phong không tự chủ đỏ mặt, gật đầu nói "... Được."