Manh Sủng

Chương 63: Vương phi không có gì đáng ngại, chỉ là đã có tin vui

“Đứa nhỏ này ra ngoài chịu khổ, muốn hù chết nương sao? Nương đã nói không hiểu tại sao Diêu quản gia đột nhiên muốn ta chuyển đến chỗ xa xôi hẻo lánh kia, kết quả chân trước vừa mới đi, chân sau đã nghe tin con bị bệnh, lòng đau như dao cắt.”


Trong sương phòng, khi nhắc lại chuyện ngày đó Diệp nương vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực than “Thích khách này thật sự ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám ở trong cung làm loạn. Cũng may chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.”


Từ Nam Phong vẫn chưa nói toàn bộ ẩn tình cho Diệp nương biết. Từ cổ chí kim, trong cuộc chiến tranh giành hoàng vị, vị đế vương nào chẳng dùng xương trắng xây thành.


Nàng cười nhẹ, phối hợp với Diệp nương gỡ chỉ bạc từ con thoi sứ cho bà, điềm tĩnh nói “Người xưa có cây ‘Cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ’. May mắn là con và Thiếu Giới đã chuẩn bị từ trước, bây giờ mới gặp nạn không chết. Chẳng qua thành Lạc Dương gần đây không an toàn, nếu nương muốn mua đồ gì thì sai Tiểu Hồng và Liên Tử đi làm, hạn chế ra khỏi cửa, tránh tai bay vạ gió (*)”


(*) Tai bay vạ gió: Tai họa từ đâu đột nhiên đổ xuống đầu.
“Trời đất, thành Lạc Dương bây giờ loạn như vậy sao? Nương cũng không dám ra khỏi cửa nữa. Cái mạng già này còn muốn giữ lại để hưởng phúc của con cháu các ngươi đây.”


Nhắc đến hai chữ “con cháu”, Diệp nương chợt nhớ ra điều gì, đặt kim chỉ xuống, ân cần kéo tay Từ Nam Phong “Nói đến đây nương mới nhớ, con và Kỷ vương thành thân đã hơn một năm sao bụng con vẫn chưa có động tĩnh? Có phải thân thể của Kỷ vương …”




Diệp nương ngập ngừng, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, ném cho nữ nhi một ánh mắt khó xử.
Từ Nam Phong run người, chợt bật cười “Nương nói gì vậy, thân thể của chàng rất tốt.”


“Chẳng lẽ là do con có vấn đề? Từ nhỏ thân thể con không tốt lắm, năm ngoái còn bị trọng thương. Nương nhớ quỳ thủy(*) của con luôn không đúng ngày. Có phải là do chuyện đó không? Con không uống thuốc đúng giờ?”
(*)Quỳ thủy: kinh nguyệt


“Uống, uống chứ, con sắp thành cái ấm sắc thuốc rồi đây.” Vừa nhắc đến uống thuốc, trong lòng Từ Nam Phong không kìm được nhíu mày, thở dài nói “Uống nhiều hơn nữa cũng chẳng có ích gì, quỳ thủy của tháng này vẫn chưa tới.”


Diệp nương như gặp phải đại địch, tay chân luống cuống lẩm bẩm “Trong ba đại tội bất hiếu, không có con là tội lớn nhất. Như vậy thì nguy rồi! Nếu không có một đôi nam nữ, trong lòng Kỷ vương sẽ tồn tại bất mãn. Bây giờ nên làm gì mới tốt?”


“Nương, người ăn no rảnh rỗi nên suy nghĩ linh tinh sao? Thiếu Giới không phải người như vậy, hơn nữa mấy ngày vừa rồi con chăm chỉ luyện võ, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi thân thể sẽ tốt lắm.”


Hai mẹ con đang nói chuyện thì nghe tiếng Kỷ vương và Diêu Giang vọng vào, Từ Nam Phong đặt con thoi xuống, đứng lên nói “Không ngồi với nương nữa, Thiếu Giới về rồi.”
“Nha đầu chết tiệt.” Diệp nương giả vờ tức giận, cười mắng “Biến đi”.


Từ Nam Phong thật sự “biến” ra khỏi cửa, không quản trời nắng nói tiến lên đón Kỷ vương.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn


“Đã trở về rồi? Hôm nay là đầu hạ, chắc chàng bị nóng đến hỏng người rồi?” Từ Nam Phong tự nhiên cầm tay Kỷ vương, cùng hắn tiến vào đại sảnh ngồi xuống, lập tức có nha hoàn mang nước ô mai giải nhiệt và mấy khối băng.


Nước ô mai  trong chén còn có một lớp đá, Kỷ vương cởi ngoại bào treo lên kệ gỗ, cả người chỉ mặc một lớp áo khoác trắng, nhận lấy chén nước ô mai uống cạn. Lúc này hắn mới kéo Từ Nam Phong vào ngực, cười vui vẻ hôn lên môi nàng.


Trong miệng Kỷ vương còn vị chua ngọt của nước ô mai, mát lạnh tinh khiết, làm say lòng người.
Liếc mắt thấy sắp va vào kệ gỗ, Từ Nam Phong đẩy hắn ra, chỉnh lại quần áo xốc xếch hỏi thăm “Được rồi, chàng không nóng sao?”


Ánh mắt Kỷ vương có thâm ý khác nhìn nàng, con ngươi hơi liếc xuống một cái, giọng nói khàn khàn “Nóng.”
Mặt Từ Nam Phong đỏ bừng, đem chậu đồng đựng mấy khối băng nhét vào trong ngực hắn, làm bộ lạnh nhạt nói “Vậy chàng ôm nó giải nhiệt đi.”


Kỷ vương híp mắt, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, cố ý dựa sát vào người Từ Nam Phong “Thứ này không thể giải được tâm hỏa, chỉ cần phu nhân thôi.”
..
Trung thu vừa qua, khí trời dần dần bớt oi bức.


Mấy ngày nay Hoàng đế vô cùng lạnh nhạt với Kỷ vương. Hễ lúc bàn bạc chuyện đại sự đều không để hắn tham gia thương nghị. Vị trí Thái tử kia giống như đã được đặt trước mắt hắn lại bị Hoàng đế thu về.


“Dạo gần đây thân thể phụ hoàng không được tốt lắm, nghe nói cả đêm đều không ngủ được. Hôm nay ta vào cung thăm hỏi cũng không đồng ý cho ta vào điện. Đều nói người già giống như trẻ con, càng già càng giống tiểu hài tử, lời này thật sự không sai.”


Trời thu cao vời vợi, ánh nắng mặt trời ôn hòa, Kỷ vương mặt một thân y phục xanh lam, tóc đen buộc cao, lộ ra vài phần anh khí mạnh mẽ của thiếu niên. Hắn vui vẻ ở hậu viện cùng Từ Nam Phong luyện bắn tên.


“Hoàng thượng đang chờ chàng khuất phục, chàng lại chờ ông ấy tỉnh ngộ. Phụ tử hai người chơi đùa đủ rồi.” Từ Nam Phong buông tay, mũi tên rời khỏi dây cung bay thẳng vào hồng tâm.


“Dựa vào tính tình của phụ hoàng, không đem một chút sức lực cuối cùng dốc cạn, nhất định sẽ không dừng tay.” Kỷ vương quan sát đường bay của mũi tên, cười nhạt một tiếng “Ta từng cảm thấy phụ hoàng như một ngọn núi cao, khí thế bức người. Bây giờ ta lại cảm thấy ngọn núi cao kia giống như đồng bằng phẳng phiu, chỉ cần nhẹ nhàng nhấc chân là có thể bước qua. Nam Phong, nàng có biết loại cảm giác này không?”


Từ Nam Phong thu cung, chăm chú suy nghĩ một lát “Anh hùng tuổi xế chiều bị xa lánh có lẽ cũng sẽ có cùng cảm giác với ông ta. Chẳng qua là có một tia thương cảm thôi.”
Kỷ vương chợt cười ra tiếng.
Từ Nam Phong nghiêm mặt hỏi “Chàng cười cái gì?”


“Không cười gì cả, chẳng qua ta cảm thấy dạo gần đây nàng có chút khác trước?”
“Khác như thế nào?”
“Trước đây nàng tùy tiện cẩu thả, bây giờ hình như nàng ăn được nhiều hơn, nghĩ cũng sâu sắc hơn.”


Từ Nam Phong nhớ lại từ lúc hồi phủ đến giờ nàng thật sự ăn nhiều hơn trước, lại nghe thấy Kỷ vương trêu ghẹo mình liền có chút ngượng ngùng đưa tay sờ hông hỏi lại “Ta có mập lắm không?”


Kỷ vương ném cung tên, vươn tay sờ eo nàng, nhân cơ hội này ăn đậu hũ một lượt, híp mắt cười nói “Để ta xem, chỗ nào mập?”
Từ Nam Phong cười xoay người lại, buông một tiếng thở dài “Ta cũng không rõ tại sao, mấy ngày gần đây luôn thích ăn. Vừa ăn xong chưa bao lâu đã muốn ăn tiếp.”


Kỷ vương cười ôm nàng “Ăn nhiều một chút, trước đây nàng rất gầy.”
“Được rồi, hôm đó Cửu công chúa vội vàng trở về Lĩnh Nam, đến giờ vẫn chưa có tin tức, cũng không rõ Tiểu Dao nhi có thoát khỏi nguy hiểm không.”


“Ta đã để Diêu thúc phái người đi thăm dò. Nhà mẹ đẻ Lĩnh Nam lão Vương phi làm bá chủ một phương, lập nghiệp dựa vào việc buôn bán hương liệu và châu báu, có dính dáng đến cả hai bên hắc bạch đạo, tay chân rất nhiều. Thuyền của Tiểu Dao nhi bị tập kích, chìm xuống biển, đối với chúng ta mà nói, không có tin tức mới là tin tức tốt nhất.”


“Tiểu Dao nhi đối xử với chúng ta không tệ, về tình về lý đều nên dốc hết khả năng giúp hắn. Nhưng chàng cũng phải cẩn thận một chút, những người được phái đi nhất định phải đáng tin cậy. Nếu để Hoàng thượng biết được sẽ khó tránh được một phen gió tanh mưa máu. Cha chàng luôn lo lắng Lĩnh Nam nuôi tư binh, lúc này lại không nhúng tay vào trận đấu đá của vương thất Lĩnh Nam, đoán chừng là muốn mượn tay lão Vương phi diệt trừ tôn thất Lĩnh Nam, danh chính ngôn thuận thu hồi binh quyền của Lĩnh Nam vương vào tay … Nếu đúng như vậy, trong lòng ta vô cùng sợ hãi. Cửu công chúa vừa mới tìm được Kiếm Nô, giờ lại phải nhọc lòng lo lắng chuyện của Lý Dao.”


Cửu công chúa là công chúa tôn quý, lão Vương phi đương nhiên không dám giết nàng. Nhưng nếu Diêu Dao chết, nửa đời sau của Cửu công chúa sẽ sống trong cảm giác tội lỗi.


Nghe vậy, Kỷ vương gật đầu đồng tình “Nàng yên tâm, ta tự có chừng mực. Chỉ là phu nhân đừng sốt ruột. Trong đám tùy tùng bồi giá của Tiểu Cửu có mười hai ám vệ của ta, hi vọng bọn họ có thể bảo vệ Tiểu Dao nhi.”


Đang nói chuyện, đột nhiên Từ Nam Phong bị choáng, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Kỷ vương nha tay đỡ nàng, lo lắng hỏi “Làm sao vậy?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn


Từ Nam Phong vịn tay hắn, chậm rãi ngồi xuống tản đá bên cạnh day thái dương “Không có gì, chỉ là phơi nắng lâu quá nên hơi nhức đầu thôi.”
Kỷ vương nhìn trời một cái. nắng thu hiền hòa, gió thổi nhè nhẹ, khí trời vốn rất tốt, thật sự không thể là do ‘phơi nắng’ được.


Ánh mắt hắn trầm xuống, khom lưng bế Từ Nam Phong lên “Ta ôm nàng về phòng nghỉ ngơi, lát nữa tìm đại phu đến khám thử một chút.”
“Không cần mời đại phu, để ta về phòng nghỉ một lát là được, không cần phiền phức như vậy … A!”


Còn chưa dứt lời, Kỷ vương đã bế bổng nàng lên, dứt khoát ôm nàng về phòng.


Đại phu rất nhanh được mời đến. Cách một tấm màn mỏng, đại phu vuốt chòm râu trắng, một tay bắt mạch cho Từ Nam Phong. Ông nhắm mắt một lát rồi mở ra, vui vẻ cười ha ha “Vương phi không có gì đáng ngại, chỉ là đã có tin vui.”
“Ông nói cái gì?” Từ Nam Phong kinh ngạc vém rèm che lên.


Kỷ vương đứng ngốc bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ vui mừng “Thật sự có tin vui sao?”


“Lão phu hành nghề y đã 48 năm, làm sao có thể nhầm lẫn hỉ mạch được? Lão phu viết cho nương nương một đơn thuốc dưỡng thai giúp đứa trẻ này dễ sinh dễ nuôi.” Đại phu cười hiền từ, đứng dậy bước đến chỗ bàn đã chuẩn bị đầy đủ giấy bút bắt đầu kê đơn “Thai nhi đã sắp hai tháng rồi, sao đến giờ mới phát hiện?”


“Ta hoàn toàn không nghĩ đến khả năng có tin vui.” Từ Nam Phong lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui làm mẹ, cười trả lời “Gần đây ta ngoài việc ham ăn và thích ngủ hơn một chút thì cũng không có gì khác thường. Mấy dấu hiệu nôn ọe mệt mỏi như những thai phụ khác đều không có mà ngược lại mọi thứ đều tốt nên mới không nghĩ tới.”


Đại phu cười ha ha “Không phải thai phụ nào cũng nôn ọe, chỉ là thân thể Vương phi khỏe mạnh hơn người khác mà thôi.”
Ánh mắt Kỷ vương hiện lên sự hưng phấn không giấu được, yêu thương hôn lên tóc mai của Từ Nam Phong “Chúng ta có hài tử rồi, Nam Phong.”


Hắn lại cúi người hôn thêm một lần nữa, giọng nói cũng cao hơn “Cảm ơn nàng.”