Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 65

Editor: Vanny


Thẩm Mẫu Đơn vẫn nhớ nhị cô nương này. Thẩm Tuệ Cẩm là nhị cô nương dòng chính của đại phòng chi bên kia. Tuy có ấn tượng nhưng cũng không thể biết được con người của nàng ấy như thế nào, càng không biết lúc này nàng ấy tới đây làm gì. Dù sao cũng là người nhà bên kia nên cũng không thể từ chối không tiếp, nhưng… Mẫu Đơn nhìn Yến Vương, vẻ mặt lộ vẻ cầu xin: “Điện hạ, ngài… ngài đi vào trong tránh trước được không?” Bây giờ nàng thật sự không muốn để người khác biết được mối quan hệ của nàng và Yến Vương.


Vệ Lang Yến nhìn dáng vẻ của nàng thì trong lòng ngứa ngáy, lại muốn trêu chọc nàng một chút, sắc mặt nghiêm chỉnh nói: “Nàng hôn ta một cái thì ta sẽ đi vào trong tránh một chút.”


Thẩm Mẫu Đơn sắc mặt đỏ bừng, sao cũng không ngờ nam nhân này thường ngày nghiêm túc mà ở trước mặt nàng lại có mặt khác như vậy, nhưng lại không dám để Thẩm Tuệ Cẩm ở ngoài đợi lâu. Nàng đứng dậy, bước tới chỗ điện hạ, nhanh chóng cúi đầu hôn lên má của hắn, sau đó đỏ mặt ngẩng đầu nhìn hắn tha thiết.


Mặc dù Vệ Lang yến không hài lòng lắm với nụ hôn nhẹ này, nhưng nàng có thể chủ động hôn mình như vậy thì cũng tốt lắm rồi, cũng không làm khó nàng nữa, đứng dậy sải bước  vào phòng trong. Lúc này Thẩm Mẫu Đơn mới kêu Lục Nhi mời người vào.


Rất nhanh Thẩm Tuệ Cẩm đã theo Lục Nhi đi vào đại sảnh. Đậu Nhi nhanh nhẹn rót trà rồi lui ra ngoài.




Nha hoàn theo sau Thẩm Tuệ Cẩm, trong tay cầm một món quà. Nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn, Tuệ Cẩm cười nhẹ nhàng với nàng, nói: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, muội tới đây là để tạ lỗi với tỷ. Tuệ Bảo không hiểu chuyện nên hôm qua mới gây ra chuyện như thế. Muội và mẫu thân rất áy náy nên hôm nay đặc biệt tới đây thăm tỷ.” Nói xong nhìn thoáng qua ly trà ở trên bàn dài bên cạnh vẫn còn hơi bốc lên hơi nóng, trong lòng có chút kỳ lạ, nhìn giống như đang tiếp khách thì phải nhưng lại không thấy khách đâu. Nước trà vẫn còn ấm, rõ ràng khách mới đi chưa lâu. Lúc nàng ấy tới hình như cũng không thấy ai đi ra từ viện này cả.


Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Tuệ Cẩm muội muội mau ngồi đi. Chuyện này vốn đâu phải là lỗi của bá mẫu và muội đâu, sao có thể để muội qua đây tạ lỗi được chứ.”
Mặc dù Thẩm Tuệ Cẩm là nhị cô nương của bên kia, nhưng tuổi tác so với Mẫu Đơn thì nhỏ hơn mấy tháng.


Thẩm Tuệ Cẩm ngồi xuống, khẽ thở dài: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ không biết đó thôi. Tuy rằng chuyện xấu trong nhà không nên nói ra nhưng đã tới nước này rồi thì cũng không còn chuyện xấu hay không xấu nữa. Cái người phụ thân kia của muội sủng thϊế͙p͙ diệt thê, vậy mà chuyện ngày hôm qua, tòan bộ lỗi lầm đều đổ hết lên đầu mẫu thân của muội, nói rằng Tuệ Bảo và Diệc Bác không có giáo dục đều liên quan đến mẫu thân của muội cả, nói ra thật nực cười. Lúc trước rõ ràng là di nương cầu xin phụ thân muội được tự mình nuôi con. Bây giờ bị điện hạ nói là không biết dạy con thì toàn bộ tội lỗi đều đổ hết lên đầu mẫu thân, nên mẫu thân mới sai muội qua đây tạ lỗi thay Tuệ Bảo.”


Thẩm Mẫu Đơn thật không ngờ đại lão gia bên kia lại có thể sủng thϊế͙p͙ diệt thê tới mức độ này, nàng cũng nghe tới sửng sốt cả người. thẩm Tuệ Cẩm thấy dáng vẻ của nàng như vậy, lại thở dài nói: “Nói ra thì có thể Mẫu Đơn tỷ tỷ không tin…” Muội ấy do dự một hồi, khuôn mặt ửng hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Những lời này vốn không tiện nói cho Mẫu Đơn tỷ tỷ nghe, chỉ là muội coi Mẫu Đơn tỷ tỷ như là tỷ tỷ ruột của mình. Hơn nữa hiện giờ chỉ có hai người chúng ta nên mới dám nói những lời thật lòng như vậy. Trước đó vài ngày, vốn có một chức vụ rất thích hợp cho đại ca của muội, nếu như lúc đó phụ thân muội chịu nói nhiều vài câu đề bạt trước mặt đồng liêu, thì đại ca đã có thể nhận chức vụ đó rồi. Mẫu thân cũng đã nói với phụ thân rồi nhưng ông lại kiên quyết cự tuyệt, như vậy có nực cười không chứ? Còn tháng trước nữa, chính thê của quan trên phụ thân vừa qua đời, vậy mà phụ thân lại muốn gả muội cho người đó làm vợ kế…” Nói tới đây quả thật Thẩm Tuệ Bảo rất muốn khóc, giọng nói nghẹn ngào: “Tuổi tác của người đó tương đương với phụ thân, con cái cũng đều lớn như muội rồi. Sao ông ấy có thể nhẫn tâm như vậy chứ, cũng may là mẫu thân kịch liệt phản đối, liều mạng làm ầm ĩ một trận với ông ấy, lúc ấy mới khiến ông ấy từ bỏ ý nghĩ này.”


Lúc này Thẩm Mẫu Đơn chỉ có thể trợn mắt trân trối, lại nghe tiếng Thẩm Tuệ Cẩm vang lên: “Nhưng riêng cái đứa dòng thứ Tuệ Bảo kia, phụ thân lại đối xử với nó như là báu vật vậy, luôn cảm thấy nam tử khắp thiên hạ không ai xứng với nó cả, Hôm qua…” Thẩm Tuệ Cẩm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ tỷ có biết tại sao hôm qua Tuệ Bảo lại đổ nước trà lên người tỷ không? Con Tuệ Bảo kia không biết có phải bị thần kinh không, một mực nói rằng điện hạ vì nó nên mới tới Thẩm phủ, còn nói ánh mắt của điện hạ một mực nhìn theo nó. Nó thấy Mẫu Đơn tỷ tỷ chắn ở trước mặt nó, nói là tỷ tỷ chắn mất tầm mắt của điện hạ, muốn đuổi tỷ đi nên mới đổ trà lên người tỷ. Người phụ thân kia của muội đoán chừng cũng nghĩ rằng nam tử ở dưới gầm trời này chỉ có điện hạ mới xứng với nó thôi. Thật là…” Những lời nói tiếp theo muội ấy thật là tìm không ra từ ngữ nào để hình dung.


“…” Thẩm Mẫu Đơn hoàn toàn không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy trên đời này sao vẫn có người đầu óc suy nghĩ không bình thường như vậy. Vậy mà điện hạ còn để ông ta làm quan lâu như vậy! Đang nghĩ tới điện hạ, đột nhiên bên trong phát ra tiếng động, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn lộp bộp lo lắng, biết là điện hạ tức giận rồi, rất sợ Tuệ Cẩm nghe ra cái gì đó.


Thẩm Tuệ Cẩm cũng nghe thấy rồi, quét đôi mắt hồng hồng nhìn vào bên trong phòng: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, bên trong có tiếng gì vậy?”


“Cái gì cơ? Tỷ không nghe thấy gì cả.” Thẩm Mẫu Đơn mờ mịt nhìn Thẩm Tuệ Cẩm, lại nói: “Tuệ Cẩm muội muội thật là đáng thương, thật không ngờ đại bá lại như vậy, ôi.”


Hai người lại nhàn nhã trò chuyện thêm mấy câu thì Thẩm Tuệ Cẩm phải về rồi, còn nói sau này hai người phải thường xuyên qua lại mới được. Thẩm Mẫu Đơn cũng đồng ý.


Đến khi Thẩm Tuệ Cẩm đã ra khỏi viện rồi, Thẩm Mẫu Đơn lập tức trở về phòng, quả nhiên thấy điện hạ đen mặt ngồi ở bên trong. Sắc mặt hắn vẫn không tốt hơn chút nào khi thấy Thẩm Mẫu Đơn đi vào. Thẩm Mẫu Đơn cố nén cười nói: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”


Trong lòng Vệ Lang Yến như nuốt phải ruồi, lại ngầm thấy dáng vẻ vui sướng khi người gặp hoạ của nàng, liền nhịn không được vươn tay kéo nàng vào lòng hôn tới tấp, hôn tới lúc nàng hít thở không thông, sắc mặt ửng hồng, hắn mới buông nàng ra, khàn giọng nói: “Ta xem nàng còn dám cười trên nỗi đau của người khác nữa không.”


Đương nhiên là Mẫu Đơn vội vàng từ chối, Vệ Lang Yến lại lôi nàng ra giày vò một lúc thì thấy thời gian không còn sớm nữa, lúc này mới lưu luyến rời khỏi.


Đến khi điện hạ rời đi, Thẩm Mẫu Đơn ngồi ngẩn ngơ một lúc ở trong phòng, vẻ mặt sững sờ, lại giơ tay đặt lên chỗ trái tim. Lúc này đột nhiên đứng bật dậy, bây giờ không phải là lúc để sững sờ, tiền tiêu vặt mỗi tháng ở trong nhà vốn chẳng được bao nhiêu, trong tay cũng chỉ còn lại 1500 lượng bạc, nàng còn phải nghĩ tới việc kiếm tiền như thế nào mới phải.


Nếu là tam phòng trước đây thì số tiền 1500 lượng bạc này xem như là lớn rồi. Nhưng bây giờ phụ thân làm quan thì chi tiêu cũng lớn hơn, sau này còn phải chuẩn bị cho A Hoán. Tới lúc A Hoán trưởng thành phải cưới thê tử nữa, đều cần ngân lượng cả, nàng phải nghĩ cách mới được.


Sau này Yến Vương kế vị, sẽ dời thượng kinh từ An Dương về Bình Lăng, tới lúc đó phủ đệ ở Bình Lăng sẽ là tấc đất tấc vàng, nhưng mà trên người nàng chỉ có hơn 1000 lượng thôi, muốn mua thêm một vài căn nhà để kiếm lời thật là không có khả năng, chẳng bằng mở cửa tiệm, làm ăn ổn định.


Đặt xe ngựa, dẫn theo Đậu Nhi và Tần Niệm Hương ra ngoài, dạo một vòng quanh thành Bắc. Mặc dù thành Đông phồn hoa sầm uất, nhưng những cửa tiệm ở đó quả thật quá mắc, hơn nữa vị trí của cửa tiệm cũng không nhất thiết phải ở chỗ đó, chỉ cần quần áo của nàng nổi tiếng thì dù là ở trong hẻm nhỏ thì vẫn có người tới mua.


Dạo một vòng ở thành Bắc, nhưng lại thấy mấy cửa tiệm, nàng đi hỏi thăm giá cả thì đều khoảng trên dưới bốn trăm lượng. Thẩm Mẫu Đơn vừa ý một tiệm, bên ngoài mặt tiền là một gian bán trang sức còn bên trong ở giữa thì là gian bán son phấn, hai bên đều là những thứ mà nữ nhân hay dùng, lúc đi ngang cũng tiện đường ghé vào tiệm quần áo xem xem. Hơn nữa cửa tiệm này ngoài mặt tiền ra còn có một đại viện ở phía sau nữa. Trong đó còn có mấy gian phòng, điều kiện xung quanh cũng không tệ.


Thẩm Mẫu Đơn thoả thuận giá cả với ông chủ cửa tiệm, giảm được 20 lượng bạc, lúc này mới cùng nhau lên quan phủ làm giấy tờ, cửa tiệm liền thuộc về Thẩm gia.


Hôm nay chủ yếu là bận đi mua cửa tiệm, lúc về tới phủ thì đã là giờ thân rồi, Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Hoán đều đã về. Đến lúc ăn tối,Thẩm Thiên Nguyên mới hỏi về những lời mà điện hạ nói hôm nay. Nói ra thì tới hôm nay Thẩm Thiên Nguyên đã có cái nhìn khác đối với điện hạ. Lúc đầu chỉ nghe Mẫu Đơn nói điện hạ có ý cầu hôn, nhưng chính mắt thấy điện hạ đích thân tới cửa nói những lời này hơn nữa thái độ cũng rất ôn hoà, rốt cuộc nghĩ nếu điện hạ không phải là thân vương thì tốt biết bao, hoặc là dòng dõi Thẩm gia bọn họ hiển hách hơn một chút thì cũng có thể xứng đôi. Hiện tại thì thật đáng tiếc, nhưng mà điện hạ đã nói những lời như vậy, chẳng lẽ Mẫu Đơn phải thật sự gả cho điện hạ sao?


Thẩm Mẫu Đơn nghe xong thắc mắc của phụ thân, chỉ nói rằng điện hạ cứ khắng khăng như vậy cũng không dám nói thêm nhiều lời. Thật ra nàng rất rõ một tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì, vốn không sợ điện hạ sẽ cưới nàng.


Thẩm Thiên Nguyên chỉ cho rằng lần này điện hạ nhất định sẽ cưới Mẫu Đơn. Trong lòng nói không rõ cảm giác gì, vừa mừng vừa lo.


Mấy ngày tiếp theo Thẩm Mẫu Đơn đều bận lo việc cửa tiệm. Bình Lăng có không ít cửa tiệm dệt và nhuộm tơ lụa, không cần phải chạy đi xa để lấy hàng. Ở Bình Lăng, Thẩm Mẫu Đơn đã chọn không ít những loại vải vóc tơ lụa đang bắt đầu thịnh hành, sau đó vội tìm tú nương (*thợ thuê), mời chưởng quỹ, mời thợ cắt may, thoáng cái là qua mấy ngày. Mấy ngày này điện hạ đều không tới, chỉ có Thẩm Tuệ Cẩm tới thăm mấy lần, tán gẫu một hồi với Thẩm Mẫu Đơn liền đi khỏi. Trong những ngày này Thẩm Mẫu Đơn dựa vào kiểu dáng quần áo thịnh hành ở Bình Lăng hiện nay đã vẽ không ít mẫu thiết kế quần áo, đưa qua cửa tiệm để cắt may.


Nàng bận rộn hết mấy ngày cũng coi như hoàn thành. Ngày hôm đó Thẩm Tuệ Cẩm lại ghé thăm, nói là thời tiết đang nóng dần lên, rủ Thẩm Mẫu Đơn đi dạo bờ hồ.


Mẫu Đơn đang rảnh rỗi, cũng muốn đi ra ngoài dạo, biết Bình Lăng có một hồ nước phong cảnh cũng không tệ. Mùa này trong hồ trồng rất nhiều hoa sen, đang là lúc thích hợp để dạo bờ hồ nên đã vui vẻ đồng ý.


Lúc đi nàng cũng dẫn theo Tư Cúc và Tần Niệm Hương. Thẩm Mẫu Đơn thật sự nhìn không thấu con người của Tần Niệm Hương, tính cách vô cùng tẻ nhạt, ở trong phủ là người ít biểu hiện nhất nhưng lại lấy được sự yêu thích của nàng. Hơn nữa Mẫu Đơn cảm thấy Niệm Hương rất hợp ý mình, hai người cũng có thể trò chuyện với nhau, lần nào ra ngoài cũng đều dẫn theo Niệm Hương.


Cả đoàn người lên xe ngựa đi về phía bờ hồ. Trên mặt hồ mùa này quả thật là một phong cảnh đẹp. Hoa sen đang lúc nở rộ, mọi người đều rất hào hứng, cộng thêm nha hoàn của Thẩm Tuệ Cẩm thì tổng cộng năm người vừa đủ hai chiếc thuyền. Lúc mọi người đang muốn xuống thuyền thì thấy một cô nương dáng vẻ thướt tha từ xa đi tới. Cô nương đó dung mạo khuynh thành, gương mặt chim sa cá lặn. Dung mạo này lại có vẻ không giống với dung mạo yêu kiều của Thẩm Tuệ Bảo, mang theo một vẻ đoan trang và hoà nhã, không phải cái kiểu hẹp hòi như Thẩm Tuệ Bảo có thể sánh kịp.


Hết chương 65.