Chương 8: Em có thể mượn vai tôi bất cứ lúc nào

Tiếng nói lanh lùng vang lên khiến bà giật mình , quay lại .
- Mạc Phong , cậu vào đây làm gì ?
- Liên quan tới bà sao ? - Mạc Phong vững vàng nói .
- Cậu ... cậu không thấy tôi đang dạy dỗ con dâu tôi sao ? Cút ngay đi cho tôi .
- Ồ , hay ghê . Dạy dỗ hay là hành hạ vậy ?


- Đường dường là chủ tịch tập doàn danh tiếng mà lại nhiều chuyện vào gia đình người khác sao ?
- Haha .. Bà nghĩ tôi không biết gì sao ? Bà tưởng chuyện bà vừa làm cả thế giới không biết sao ? Bà quên con trai bà đã tỉ mỉ kêu người lắp chiếc camera ở kia sao ?


Vừa nói rồi anh chỉ về phía góc tường , nơi rất ít người để ý tới . Thoáng chốc , khuôn mặt bà có vẻ tái nhợt đi một chút nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh , kiêu ngạo của mình .


- Cậu nghĩ tôi sợ Thiên Ngạo biết sao ? Nó cũng như tôi , rất ghét mấy cái loại đàn bà này . Có lẽ nó đã cho Thiên ngạo uống bùa mê thuốc lú gì đó khiến nó với cười nó . Chứ nó đâu có đủ tư cách .


- Sao tôi lại phải cho con trai vàng ngọc của bà biết ? Mà tôi sẽ cho cả giới truyền thông biết . Rồi thế nào nhỉ ? Một phút sau nữa thôi , những tin đồn bất lợi không chỉ cho bà mà có khi là tập đoàn Đường Thiên . Như vậy sẽ như thế nào nhỉ ? Hahaha ...


- Cậu ... được lắm . Có một ngày , cậu nhất định sẽ bại dưới tay tôi .
- Vậy sao . Tôi sẽ chờ . Cứ tự nhiên .




Rồi anh nhún vai một cái , cười rồi giơ tay ra cửa ý bảo bà về . Bà cảm thấy vô cùng nhục nhã và tức giận , quay qua lườm cô một cái và quay gót đi ra . Mải nói chuyện với bà ta , anh không để ý đến cô gái nhỏ kia đang ngồi khóc .
- Ngọc Băng à , em có sao không ?


Anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô . Cô nhìn anh , một khuôn mặt anh tuấn , nó toả ra 1 tia vô ùng ấm áp . Và đột nhiên , cô ôm chầm lấy anh , khóc to hơn .


Anh ôm cô gái nhỏ bé trong lòng , một cảm giác khó diễn tả nổi lên trong lòng anh . Anh muốn ôm cô mãi mãi , không bao giờ rời ra . Anh muốn anh sẽ luôn là người bảo vệ cô mỗi khi cô cần . anh muốn anh sẽ luôn ở bên cô mỗi khi cô khóc rồi an ủi cô .


SAu khoảng vài phút , cô bớt khóc và như tỉnh táo hơn , cô buông anh ra , bối rối , mặt sau hai cái tát đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn .
- Tôi ... tôi xin lỗi anh . Tôi không có cố ý . Tôi chỉ là ... tôi ...
Cô ngượng ngùng , nói không nên lời . hai tay liên tục cào cào lẫn nhau .
- Tôi ... tôi ...


Cô cứ đứng đó tôi tôi tới nửa ngày trời , còn anh chỉ nhìn cái khuôn mặt bối rối của cô , nở một nụ cười thật tươi .


- Này , em định đứng đó tôi tôi cả ngày hay sao ? Tôi biết tâm trạng em lúc này . Thôi , đừng khóc nữa nhé - Rồi anh lấy tay lau nhưng giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt cô - Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh em . Và em có thể mượn vai của tôi bất cứ lúc nào em cần .


Anh nhẹ nhàng nói , lời như rót mật vào tai . Đây là lần đầu tiên cô nghe những lời ngọt ngào này từ một người đàn ông dành cho cô . Cô không khỏi ngây ngất . Là một dân ngôn tình chính hiệu , nghe những lời ngọt ngào đã quen , nhưng đây là lần đầu cô được nghe ngoài đời thực , cô thấy rất ngọt ngào . Cứ đứng đò người ra đó , nước mắt lại tiếp tục rơi bởi sự nhẹ nhàng của anh .


- Cảm ơn anh - Cô khẽ nói .
- Mà này , tại sao anh lại an ủi tôi ? Chúng ta đâu quen biết .
- Tôi là Mạc Phong , và tôi thấy chúng ta có duyên với nhau nên tôi giúp em .
- À , cái tên hay đâu . Còn tôi là Ngọc Băng , rất vui được quen biết với anh .
Cô vừa khóc vừa cười nói :


- Trông em thật vừa đáng yêu vừa đáng ghét mà .


Anh nói một cách vô cùng nhẹ nhàng . Hai người cười nói với nhau một lúc , cô cười rất vui vẻ , hai má núm hiện lên rất rõ ràng . Trông cô cười rất xinh , ất xinh khiến anh phải ngây ngất . Còn cô , từ khi nói chuyện với anh , cô chỉ luôn cười , như chưa từng quen biết với nỗi buồn .


- À , hay từ giờ , tôi gọi em là ma khóc nhè nhé . Lêu lêu lêu .. Ma khóc nhè .
- Cái đồ đầu đất kia , tại sao lại gọi tôi như vậy ?
- Vì em vừa khóc , lại còn làm ướt hết cả vai áo của tôi . Đây là hàng hiệu đó , em có đền nổi không ?


Cô ngượng ngùng nhìn lên vai áo anh , nó đúng thật al đang ướt . Cô nhìn anh , cúi đầu xuống .
- Em đang nghĩ gì vậy ? NGhĩ sao để đền áo cho tôi sao ? Có một cách , hôm trước tôi có nghe ngày xưa , người ta thường dùng thân để báo đáp đó . Hay là em ...


Nhận thức được những gì anh vừa nói , cô lập tức đỏ hết cả mặt ,nói :
- Này , thì ra anh cũng biến thái như bọn họ hả ? Không chơi với anh nữa .
- Này , đùa chút thôi mà .
Anh dùng giọng điệu xấu xa nói . Cô lườm anh một cái , quay lưng lại với anh , nói .


- Thôi , Mạc Phong công tử à , tôi muốn thay đồ . Mời anh ra ngoài giùm .
- À , được thôi . Đây là số điện thoại của tôi . Khi nào cần , em hãy gọi cho tôi nhé . Bye .


Nói xong , anh lặng lẽ bước đi . Cô nhìn theo bbóng lưng anh tuấn của anh , cười mỉm một cái . Và không biết muộn phiền bay đi từ lúc nào . Cô nhìn xuống dòng số mà anh vừa đưa cho cô . Trên cái thẻ đó vẫn còn hơi ấm từ bàn tay của anh . Cô nắm chặt trong tay , như cảm nhận cái sự ấm áp còn sót lại . Rồi cô nhắm mắt lại cảm nhanh65 . Vì cô biết ngoài anh , có lẽ không ai có thể cho cô cái ấm áp này . Chẳng lẽ cái tên chồng kia của cô sao ? Cả người chỉ toàn là đen tối và giá băng .






Truyện liên quan

Tiểu Mèo Hoang Từ Đâu Tới

Tiểu Mèo Hoang Từ Đâu Tới

Nhạc Nhan11 chươngFull

Ngôn Tình

10 lượt xem

Mèo Hoang

Mèo Hoang

Đinh Mặc104 chươngFull

Ngôn TìnhKhoa HuyễnDị Giới

1.2 k lượt xem