Chương 18: Bảo vật đến Tôn cấp cũng phải tranh đoạt


- Quên đi, ta cũng biết tiểu tông môn của các nàng, nhất định cầm không ra thứ gì tốt.
Nghệ Phong bĩu môi, nhìn thoáng Trữ Huyên rất khinh thường.


Trữ Huyên cảm giác đầu của mình có chút choáng: tông môn của mình dĩ nhiên bị gọi là tiểu tông môn? Nếu như việc này truyền ra ngoài, có thể hay không bị người cười ch.ết?
Trữ Huyên hít sâu một hơi, nàng không dự định giải thích cái gì với Nghệ Phong, nàng sợ nghe hắn nói nữa, sẽ bị tức ch.ết.


- Trữ tiểu thư, nàng đã có thể tự do đi lại, vậy sớm ly khai một chút đi. Tuy rằng Cơ Lạp bị hù đi, nhưng khó bảo đảm hắn sẽ không phát hiện ra điều gì.


Nghệ Phong không để ý cơn tức giận của Trữ Huyên, con mắt không kiêng nể gì cả chạy loạn trên người Trữ Huyên. Quần áo trắng tinh buộc quanh thân thể đẫy đà no đủ. Căng tròn, theo hô hấp phập phồng nhẹ nhàng. Quần áo che giấu không được đôi chân mềm mại như ngọc.


Nghệ Phong hơi nghiêng đầu, ánh mắt chuyển hướng một lần, vưu vật như vậy, cần định lực rất lớn, hắn không dám lại nhìn xuống phía dưới.


Lấy thân phận của Trữ Huyên, người nào dám trắng trợn nhìn chăm chú vào nàng như thế, hết lần này tới lần khác Nghệ Phong không chút nào sợ nàng, chính mình cũng không có biện pháp gì trị hắn. Điều này làm cho nàng có chút buồn bực.
- Cho ngươi!




Nghê Phong đem một thứ đồ vật đồ vật đông tây gì đó vứt cho Trữ Huyên.
- Lấy tư sắc của nàng, sợ là trên đường đi sẽ không bình an. Thứ ta chưa từng có được, cũng không thể để cho người khác đạt được.


Trữ Huyên ngẩn người tiếp nhận vật kia, trong đầu có chút mơ hồ. Đây chính là nhuyễn kình giáp a, Nhuyễn kình giáp để cho thế nhân điên cuồng a, hắn cứ như vậy tùy tiện cho nàng? Nàng mơ hồ muốn làm rõ rốt cuộc trong đầu Nghệ Phong đang nghĩ gì.


Trữ Huyên nhìn chỉ còn lưu lại bóng lưng Nghệ Phong, nàng buột miệng hô:
- Chờ một chút…
Nghệ Phong quay đầu, nghi hoặc nhìn Trữ Huyên hỏi:
- Làm sao vậy?
Trữ Huyên gở xuống một chiếc nhẫn trên ngón tay thon dài của mình, khẽ mở đôi môi làm cho người mê say nói:


- Cho ngươi Nạp Linh giới này, ngươi cần có một cái Nạp Linh giới. Bên trong còn có một kiện vật phẩm, ngươi bảo quản giúp ta.


Thứ Nạp Linh giới này, xác thực Nghệ Phong rất cần, tuy rằng trình độ quý giá của nó kém hơn so với Nhuyễn Kình giáp, chỉ là đối với Nghệ Phong mà nói, tính sử dụng của Nạp Linh giới mạnh hơn nhiều.


Bất quá, khóe miệng Nghệ Phong lộ ra dáng tươi cười tà mị: có vẻ như tại kiếp trước của Nghệ Phong, đưa nhẫn là đang cầu yêu đúng không?
Dáng tươi cười tà mị của Nghệ Phong, làm cho Trữ Huyên cả người lạnh run: hắn có âm mưu gì sao?
- Ta đồng ý…


Đột nhiên Nghệ Phong toát ra một câu nói kì diệu, để Trữ Huyên càng bất an, thế nhưng nàng suy nghĩ nửa ngày, cũng không phát hiện ra có cái gì không thích hợp, chắc là mình quá đa tâm.
- Nhất định phải bảo quản tốt thứ bên trong.
Trữ Huyên lần thứ hai nhắc nhở.


Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghệ Phong ngạc nhiên, nhưng lập tức liền kinh ngạc nói:
- Vật này sẽ không phải là thứ Cơ Lạp muốn cướp đi?


Trữ Huyên gật đầu, nàng cũng không có cách nào, thứ này quá trân quý, khó bảo đảm Cơ Lạp sẽ không đến cướp lần thứ hai, lấy trạng thái hiện tại của nàng, khó tránh khỏi sẽ không sơ sẩy, còn không bằng để cho Nghệ Phong bảo quản. Đáng tiếc Nghệ Phong không phải là Linh Giả, bằng không, mượn nó thực lực của hắn sẽ tăng nhanh.


Đáy lòng Nghệ Phong cười đến sắp điên rồi, tuy rằng không biết là thứ gì. Thế nhưng đến cường giả Tôn Cấp cũng phải cướp đoạt, đồ vật này còn kém sao? Tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Nhuyễn Kình giáp. Về phần tạm thời bảo quản, thứ gì rơi vào tay bản thiếu gia, còn có tạm thời bảo quản sao?


Nghệ Phong cố nén mừng rỡ, hắn thờ ơ nói:
- Uhm, cứ như vậy đi. Đến lúc ngươi cần, cứ tới tìm ta là được. Hắc hắc, nhưng cũng phải là nàng có thể tìm được ta a.
Đáy lòng Nghệ Phong ở phía sau bỏ thêm một câu.
- Vậy… Ta đi trước.


Nghệ Phong đã ly khai Tần Y một ngày đêm rồi, còn không biết các nàng sẽ lo lắng thành bộ dáng gì nữa. Hiện tại Trữ Huyên không có đại sự gì, cũng không cần hắn phải ngốc ở chỗ này.


Trữ Huyên gật đầu, nhìn Nghệ Phong chỉ còn lưu lại bóng lưng, ánh mắt của nàng vô cùng phức tạp, đối với Nghệ Phong tương đương với nam nhân đầu tiên của mình, nàng cũng không rõ cảm giác của chính mình.


Trữ Huyên sờ sờ Nhuyễn Kình giáp trong tay, trên mặt còn có nhiệt độ chưa tiêu tán, chứng minh Nghệ Phong chưa cởi nó bao lâu. Khí tức nam tử nhàn nhạt khiến nàng không cầm lòng được thì thầm:
- Thực sự chỉ có thể là một người xa lạ sao?


Ngẫm lại thân phận của mình, lại nghĩ đến kinh mạch bị đứt đoạn của Nghệ Phong. Nàng cười khổ một tiếng, mặc kệ phương diện còn lại của Nghệ Phong ưu tú như thế nào. Không thể trở thành Linh Giả, vậy cùng nàng sẽ không cùng chung một con đường.


Trữ Huyên lắc đầu, để phiền não trong lòng ra ngoài đầu, bước đi, hướng về phương hướng ngược lại với Nghệ Phong.






Truyện liên quan