Chương 56: “Xà” quỷ dị?


Nghệ Phong quả thật không ngờ khi hắn tưởng rằng đã hết hi vọng, vừa rồi còn chuẩn bị tốc độ chạy trốn, nhưng vừa rồi, hắn lại nhận thấy trên người Hỏa Linh có ba động. Ba động này không giống với ba động năng lượng, mặc dù rất yếu ớt, nhưng là ba động thật sự.


Hỏa Linh là do năng lượng và linh hồn cấu thành, nếu không phải ba động năng lượng, vậy đó nhất định là ba động linh hồn.


Nghệ Phong thật sự không ngờ, lúc này lại xuất hiện một màn giống như hí kịch như vậy. Hắn có thể nhận thấy được linh hồn bên trong cơ thể của linh. Đây chính là kỹ năng của Nhiếp hồn sư.


Nghệ Phong lắc đầu, tận đáy lòng không khỏi cảm thán: Mẹ kiếp, không có cách nào, thiên tài lúc nào cũng có chỗ khác với người thường. Cho dù không học nhiếp hồn thuật, cũng có kỹ năng của Nhiếp hồn sư.


Dáng vẻ kiêu ngạo này của Nghệ Phong, cho dù là Hỏa Linh đối diện cũng muốn cào cho một cái. Thế nhưng, lúc này nó bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi khó hiểu, cảm giác nhược điểm lớn nhất của mình giống như đã bại lộ trước mặt con người này.


Nghệ Phong bao trùm toàn bộ hồn lực của mình lên người Hỏa Linh, quả nhiên, cảm giác ba động kia lại càng cường liệt.




Nếu như bọn người lão đầu tử biết được Nghệ Phong vui mừng như vậy vì có thể phát hiện chỗ năng lượng của Hỏa Linh, khẳng định sẽ cảm thấy rất mất mặt. Với hồn lực nguyên hồn của Nghệ Phong, lại cộng thêm hồn lực của Sư Cấp bát giai. Cho dù không học nhiếp hồn thuật, có thể phát hiện linh hồn của nó cũng là lẽ đương nhiên. Mất mặt nhất là, khi Nghệ Phong sắp sửa tiêu diệt Hỏa Linh mới miễn cưỡng phát hiện ra.


Nghệ Phong đương nhiên không biết những chuyện này, hắn lại một lần nữa cảm thán tận đáy lòng: ta chính là thiên tài, sao ta lại đẹp trai như vậy? Không biết chuyện này có quan hệ gì đến vẻ ngoài của ta không? Phí lời, vừa nhìn đã biết con Hỏa Linh này là giống cái, bản thiếu đẹp trai như vậy, cho nên nó mới bại lộ nhược điểm của mình.


Sự sợ hãi của Hỏa Linh rút cuộc khiến nó không nhịn được, miệng liên tiếp phun ra mấy đạo năng lượng. Màu sắc thân thể cũng bởi vậy có hơi u ám.


Thân ảnh Nghệ Phong mạnh mẽ biến ảo mấy lần, cấp tốc tránh né luồng năng lượng bắn tới, đấu khí cũng từ trong kinh mạch Nghệ Phong vận chuyển ra. Đấu khí ít ỏi từng chút một hội tụ trên nắm đấm của hắn.


Hỏa Linh thấy công kích năng lượng của mình không có tác dụng với đối phương, trong đôi mắt màu hồng nhạt của nó chợt sáng lên mấy phần, múa móng vuốt hung hăng lao về phía Nghệ Phong.


Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, lực đạo trên nắm tay không hề thuyên giảm, đánh về phía Hỏa Linh. Ngay khi nắm đấm của Nghệ Phong và móng vuốt của Hỏa Linh sắp sửa đụng nhau, quyền thế của hắn lại đột ngột đánh về phía cái đuôi của Hỏa Linh.


Trong mắt Hỏa Linh hiện lên vẻ kinh hoảng, cái đuôi của nó cấp tốc né tránh, thế tiến công của móng vuốt cũng yếu đi. Chỉ thấy trên cái đuôi màu hồng nhạt, phảng phất có một đạo lưu quang đang lẩn vào trong cơ thể Hỏa Linh.


Nắm đấm của Nghệ Phong nện xuống cái đuôi của Hỏa Linh, cái đuôi khéo léo đột nhiên trở nên u ám. Có thể thấy được, uy lực một quyền này của Nghệ Phong đã tiêu hao rất nhiều năng lượng của Hỏa Linh.
- Mẹ kiếp...


Nghệ Phong không nhịn được thầm mắng một tiếng, mắt đã nhìn thấy linh hồn của Hỏa Linh, thế nhưng nó đã chuyển dời vào trong cơ thể, một quyền này xem như phí công.


Hỏa Linh khiếp sợ nhìn con người trước mắt, dù thế nào nó cũng không nghĩ ra, con người vừa rồi còn tùy ý để mặc mình xâm lược, lúc này tại sao lại dễ dàng tìm thấy nhược điểm của mình như vậy. Một khi đã phát hiện ra nhược điểm của Hỏa Linh thì nó cũng không có gì khác biệt với một ma thú. Nghệ Phong có thể giết Hỏa địa thử, đương nhiên cũng có thể giết Hỏa Linh.


- Đi ch.ết đi...
Nghệ Phong lại một lần nữa gầm lên giận dữ, công kích vào sau lưng Hỏa Linh. Nghệ Phong phát hiện, ba động nhàn nhạt kia đã dừng lại ở nơi đó.
Thân thể của Hỏa Linh đột nhiên xoay chuyển, lao về hướng Nghệ Phong, phía sau lưng được bảo vệ gắt gao.
- Ầm…


Nắm đấm của Nghệ Phong lại một lần nữa va chạm với Hỏa Linh, lực phản chấn cường đại khiến cho nắm đấm của Nghệ Phong như tê dại.
Lần này Hỏa Linh lại một lần nữa đào thoát khỏi công kích của Nghệ Phong, linh hồn cũng chuyển dời đến một chỗ khác.


Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, không để ý đến đau đớn trên tay, quyền thế lại hung hăng đập vào đầu Hỏa Linh.


Hỏa Linh không hề cử động, dùng đầu đón đỡ quyền thế của Nghệ Phong. Ngay khi đầu nó sắp sửa va chạm với Nghệ Phong, bên khóe miệng Nghệ Phong chợt hiện lên một nụ cười châm chọc. Quyền thế tiếp tục xông đến. Phách Liệt quyền được cấu thành tấn công về phía cái đuôi của Hỏa Linh.


Hỏa Linh thật sự không ngờ quyền thế của Nghệ Phong lại biến hóa nhanh như vậy, trong mắt nó tràn đầy vẻ khiếp sợ. Chỉ có thể trợn mắt nhìn nắm đấm của Nghệ Phong nện xuống cái đuôi của mình.
- Ầm...


Một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, cái đuôi của Hỏa Linh bị xé toạc, vô số mảnh nhỏ phiêu tán trong hư không, không có máu, giống như đánh nát một tinh thể thủy tinh.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.


Khi cái đuôi của Hỏa Linh bị Nghệ Phong đập nát, đôi mắt quỷ dị của nó cũng chậm rãi nhắm lại, toàn bộ thân thể ngã xuống mặt đất. Hỏa hồng vừa rồi phảng phất còn đang lưu chuyển trong cơ thể đột nhiên dừng lại. Từng đạo năng lượng từ trên người Hỏa Linh chậm rãi phiêu tán, sau đó dung nhập vào trong thiên địa.


Nghệ Phong thấy Hỏa Linh ngã trên mặt đất, cuối cùng hắn cũng thở dài một hơi. Chiến đấu liên tục khiến hắn cảm thấy có chút kiệt sức. Đấu khí còn lại trong cơ thể không nhiều lắm, nếu như tiếp tục đấu nữa, cho dù Nghệ Phong có thể phát hiện ra linh hồn của nó, cũng chưa chắc là đối thủ của nó.


Phải thừa nhận, Linh quả nhiên là thứ tồn tại quỷ dị nhất trên thế giới này. Cũng khó trách chỉ có Nhiếp hồn sư mới có thể chinh phục nó. Hỏa Linh vừa rồi tuy chỉ là chuẩn Sĩ Cấp, nhưng nếu không thể phát hiện ra linh hồn của nó, cho dù là Sĩ Cấp cũng chưa chắc có thể giết ch.ết Hỏa Linh.


Nghệ Phong xoa bóp cánh tay tê dại của mình, ngồi xếp bằng bên cạnh Hỏa Linh, khoanh tay trước ngực, vẫn dùng công pháp Lăng Thần Quyết bắt đầu tu luyện.


Năng lượng của Hỏa Linh từng chút một phiêu tán vào trong hư không, lúc này cũng phần lớn di chuyển về phương hướng của Nghệ Phong. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao Nghệ Phong muốn đến bên cạnh Hỏa Linh tu luyện. Có năng lượng tiêu tán của Hỏa Linh gia nhập, năng lượng khẳng định sẽ nồng hậu hơn những nơi khác.


Nghệ Phong rất nhanh tiến nhập vào trạng thái tu luyện, từng đạo năng lượng theo hô hấp của hắn tiến nhập vào trong cơ thể.


Khi Nghệ Phong đang chậm rãi tu luyện năng lượng, một thứ cổ quái đột nhiên nhảy lên trên người Hỏa Linh. Vật nhỏ này phảng phất như một con rắn, nhưng lại không giống rắn. Toàn bộ thân thể trong suốt giống như bạch ngọc, trên đầu có hai cái sừng màu xanh nho nhỏ, hiện ra màu sắc giống như ngọc lưu ly, khiến trước mắt sáng ngời, quỷ dị nhất là, ở dưới cái bụng có hai cái móng, cũng phảng phất giống như ngọc lưu ly. Tiểu sinh mệnh này phảng phất như vật điêu khắc, tổ hợp trắng xanh thanh lương, cực kỳ đẹp mắt.


Chuyện khiến người ta cảm thấy quỷ dị nhất là thứ này giống rắn nhưng không phải rắn, giống rồng như không phải rồng, nó xoay quanh thân thể của Hỏa Linh. Hỏa Linh cực đại như vậy, từng chút một thu nhỏ lại. Rất nhanh, thân thể cực đại của Hỏa Linh biến mất không còn một mảnh. Chỉ là màu sắc của vật này cũng trở nên càng trong suốt. Vật nhỏ nhìn Nghệ Phong đang nhắm mắt ở bên cạnh, khéo léo co người lại, bỗng nhiên biến mất.


Tất cả chuyện này, Nghệ Phong đều không biết. Hắn đã rơi vào trạng thái tu luyện, cũng không biết qua bao lâu, tư thế trên tay hắn biến ảo rất lâu. Lúc này mới thở ra một hơi, từ từ mở mắt ra.


Cảm thụ được linh khí dư thừa trong cơ thể, khóe miệng Nghệ Phong không giấu được nụ cười. Quả nhiên, chỉ có khiêu chiến bản thân, mới có thể đề thăng thực lực nhanh nhất. Lần này tu luyện, dĩ nhiên nhanh hơn bình thường rất nhiều, linh khí trong cơ thể cũng tăng thêm vài phần.


Chỉ là, khi Nghệ Phong chuyển dời đến chỗ Hỏa Linh vừa nằm, không khỏi sửng sốt: tại sao Hỏa Linh lại tiêu tán nhanh như vậy. Cho dù nó là Linh nhất giai, ít nhất cũng cần ba ngày mới có thể tiêu tán toàn bộ.






Truyện liên quan