Chương 69: Tới Nhân Cấp


- Đại Nhi, là này bản này sao?
Nghệ Phong cầm Thủy Mộc Thiên Hoa đến trước mặt tiểu ma nữ dò hỏi.
Thi Đại Nhi tiếp nhận, tiện tay lật vài tờ. Quả nhiên, giống như sư phụ đã nói, nàng nhất thời vui mừng nhào tới người Nghệ Phong, hôn một cái lên mặt hắn, hưng phấn hô:
- Phong ca ca, ta thích ca ca ch.ết mất.


Bộ y phục màu đen bó sát bao phủ lên thân thể ấm áp của Thi Đại Nhi, nhưng Nghệ Phong vẫn cảm giác được từng luồng hơi nóng áp sát vào người mình, trên khuôn mặt tinh khiết và xinh đẹp hiện lên một nụ cười tà mị. Thân hình đầy đặn, thon thả của nàng dính chặt vào người Nghệ Phong, cảm giác mềm mại, thơm ngát khiến hắn không kìm lòng được ghì chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng.


Nghệ Phong dùng sức đè nặng lên đầu vai mềm mại của Thi Đại Nhi, thích thú hít thở mùi hương thơm ngát của nàng, tay hơi dùng lực, thì thầm nhẹ giọng nói bên tai Thi Đại Nhi:
- Tại sao nàng lại thích ta ch.ết đi được?
- A...


Khí nóng bên tai khiến Thi Đại Nhi chấn động, nàng sợ hãi kêu lên, vội vàng đẩy Nghệ Phong ra, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ đỏ ửng.
Thi Đại Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong, lạnh giọng nói:


- Chỉ biết chiếm tiện nghi của người ta. Hừ, người ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, nếu như ca ca muốn làm gì thì phải cầu hôn trước.
Nghệ Phong nhún vai, tỏ vẻ rất vô tội nói :
- Là nàng biểu hiện tình cảm trước mà. Ta cảm giác nàng chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
- Ca ca...


Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong giống như muốn ăn thịt, nhưng sắc mặt lập tức lại biến đổi:
- Hắc hắc, Phong ca ca, nàng cũng chiếm tiện nghi của ca ca như vậy sao?
Nghệ Phong lại toát mồ hôi lạnh: Tiểu ma nữ đúng là tiểu ma nữ, chỉ bằng một câu nói cũng làm người ta run sợ.
- Ha ha... Cái này... Thật là thơm.




Nghệ Phong khẽ ngửi cái tay vừa nắm Thi Đại Nhi, rất hưởng thụ nói.
Sắc mặt Thi Đại Nhi càng ửng đỏ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, rất xem thường nói :
- Hừ, không đáng làm nam nhi, lần nào cũng cố ý chuyển chủ đề.


Nghệ Phong không chút phật lòng cười cười: có phải là nam nhân hay không, sau này nàng cứ thử sẽ biết, nàng có cơ hội mà.


U oán của Thi Đại Nhi khiến trong lòng Nghệ Phong rung động, nếu đây không phải là Thánh địa, hắn thật sự muốn làm cái gì đó, thế nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể suy nghĩ, cố gắng áp chế suy nghĩ không an phận trong lòng mình:


- Được rồi, Đại Nhi, bản Thủy Mộc Thiên Hoa này, nàng học trước đi. Hai tháng sau trả lại cho ta, ta muốn phải trả lại Vũ Kỹ các.
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong nói chuyện đứng đắn, nàng gật đầu, thời gian hai tháng là đủ với nàng rồi.


Mặc dù Nghệ Phong có thời gian quyền hạn ba tháng, thế nhưng Nghệ Phong cũng muốn xem xem, công pháp mà sư phụ Thi Đại Nhi chú ý, rút cuộc cường đại như thế nào.


Mỗi bản công pháp bí tịch đều có dấu vết hồn lực của người sáng tạo ở bên trong, không thể phục chế. Bằng không, ngươi có sao chép toàn bộ nội dung lại cũng vô dụng, tinh túy và ý tứ trong đó không có hồn lực dẫn dắt, căn bản không thể lĩnh hội được.


Đây cũng là nguyên nhân vì sao công pháp vô giá như vậy. Bằng không, người nào đó có được một quyển bí tịch, sao chép thành trăm bản, phát cho mỗi người một quyển, công pháp còn có thể đáng giá như vậy không?


Nghệ Phong cảm giác tiếp xúc trên mặt thật sự rất ấm áp mềm mại, nghe thanh âm giống như mưa xuân của Thi Đại Nhi rời khỏi, không khỏi cười khổ:
- Tiểu ma nữ này, thật là hại ch.ết người không đền mạng. Tối nay lại mất ngủ rồi.
Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi giống như tinh linh biến mất, lấy cuốn
"Ngũ Hành"


từ trong Nạp linh giới ra, hắn muốn xem qua, Ngũ Hành mà ngay cả Triệu lão cũng coi trọng, rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ.
...


Thời gian vẫn từ từ trôi qua, Nghệ Phong không biết đã trải qua bao nhiêu vất vả để tu luyện Lăng Thần Quyết và Thân pháp Mị Ảnh. Năm viên tinh thể cũng càng ngày càng nhỏ. Dòng xoáy trong cơ thể cũng từ từ lớn hơn.


Thỉnh thoảng Nghệ Phong cũng sẽ tới Lam Linh quần sơn săn bắt ma thú và Linh cấp thấp để luyện tập. Nhưng điều khiến Nghệ Phong rất kinh ngạc chính là, mỗi lần hắn giết Linh, khi hắn ngồi xếp bằng tu luyện khôi phục, Linh đều biến mất không còn một mảnh. Điều này làm cho Nghệ Phong vô cùng khó hiểu, không tìm được nguyên nhân.


Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghệ Phong nỗ lực, cuối cùng cũng có được hồi báo tương ứng, thực lực hiện ra trạng thái phát triển thẳng tắp, rất nhanh đã tiến tới cửu giai đỉnh phong. Thế nhưng làm thế nào cũng không đột phá được bình cảnh, đạt tới Nhân Cấp.


Tình huống như vậy khiến cho Nghệ Phong không khỏi có chút âm thầm nôn nóng. Thời gian còn lại của hắn không còn nhiều, chỉ còn năm tháng. Năm tháng sau, sẽ tiến hành quyết đấu với Lưu Phong, không đạt được Sư Cấp, Nghệ Phong thực sự không nắm chắc phần thắng. Thế nhưng, trận chiến này, hắn không thể thua được.


Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong cũng có chút nảy sinh ý nghĩ ngoan độc. Hắn cắn răng, đột nhiên đi về một phương hướng.
- Ào ào...
Nghệ Phong còn chưa tới gần, thanh âm cường đại đã đinh tai nhức óc. Thân ảnh Nghệ Phong bỗng nhiên biến ảo, cấp tốc chạy về phía mục tiêu.


Chỉ thấy một thác nước giống như từ trên chín tầng trời chảy xuống, xuất hiện ở trước mắt. Thác nước hùng vĩ bao la ào ào lao xuống, tạo nên từng đợt sóng to gió lớn bên dưới, ngọc vỡ văng khắp nơi, ngân châu nhẹ bay, giống như mưa phùn lất phất,lại có chút giống như tuyết bay. Ánh dương phản chiếu, thác nước thoáng chốc hóa thành một đạo cầu vồng rực rỡ, mỹ lệ đến cực điểm.


Âm hưởng thật lớn như vạn mã mất đề, thiên quân phác địa, khí thế bàng bạc, mang tới cho người ta một loại chấn động cường đại. Nghệ Phong nhìn thác nước từ trên cao chảy xuống. Trong lòng hắn hơi run rẩy, thực sự có người dám luyện công dưới thác nước này sao?


Thế nhưng, Đại trưởng lão đã từng nhắc đến, còn có truyền thuyết Độc Cô Cầu Bại luyện võ dưới thác nước, khiến Nghệ Phong cắn răng, đi về phía trước.


Đương nhiên, Nghệ Phong không dám đến phía dưới thác nước. Như vậy chẳng khác nào tự sát, với thực lực Sĩ Cấp cửu giai của hắn, đến chính giữa thác nước vạn trượng này, rất nhanh sẽ bị đập thành thịt nát.


Nghệ Phong đi sang bên cạnh, ở nơi đó có mấy nhánh của thác nước, không lớn lắm, không cao lắm, thế nhưng khí thế nện xuống hồ sâu, vẫn khiến Nghệ Phong phát lạnh.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, cởi áo ra, khẽ nhắm mắt lại, đấu khí cấp tốc rời khỏi cơ thể, di động về hướng thác nước nhỏ bên cạnh.


- Ầm...
Nghệ Phong vừa mới đứng vững trên cự thạch dưới thác nước, đã bị thác nước đánh xuống hồ sâu, lực trùng kích cường đại, khiến cho lưng hắn vô cùng đau đớn, huyết khí hơi cuồn cuộn.


Cơn đau trên người ngược lại khơi dậy ngạo khí của Nghệ Phong, hắn hừ một tiếng, từ trong hồ sâu bò lên, lại một lần đi về hướng dưới thác nước.
- Ầm...
Nghệ Phong lại một lần nữa bị đánh xuống hồ.
Bò lên.
Đánh xuống.
Bò lên,
Đánh xuống.
...


Cũng không biết hắn đã thử lại bao nhiêu lần, toàn thân Nghệ Phong từ lúc nào đã đỏ au, cuối cùng cũng đứng thẳng được trên cự thạch, dòng nước cường đại đánh vào người Nghệ Phong, bắn ra vạn đạo bọt nước.


Nghệ Phong cảm thụ được lực đánh cường đại lên người, hắn hít sâu một hơi, cố nén đau đớn, ấn kết trên tay không ngừng kết ấn.
Đấu khí toàn thân Nghệ Phong tuôn ra sau lưng, chống cự lại lực đánh cường đại của thác nước, dòng xoáy trong khí hải cũng bởi vậy mà biến nhỏ đi rất nhiều.


Rất nhiều linh khí dưới khống chế của Nghệ Phong, phun về phía khí hải, cấp tốc bổ sung linh khí bị tiêu hao.
Linh khí đang không ngừng tiêu hao và bổ sung thay thế, linh khí cấp tốc biến ảo, cũng khiến tốc độ của dòng xoáy càng lúc càng nhanh. Từng đạo linh khí giống như liều mạng lao về phía dòng xoáy, sau đó lại phát ra.


- Ầm…


Cuối cùng, tốc độ của dòng xoáy đạt được cực hạn, nó mạnh mẽ co rút lại, Nghệ Phong cảm giác một cơn đau kéo đến. Nhưng khi hồn lực của hắn lại một lần nữa dung nhập vào trong cơ thể, dòng xoáy vừa mới lớn bằng đầu một đứa trẻ đã trở thành lớn bằng trứng chim, hiện ra màu bạch sắc, giống như sương trắng nồng hậu lúc sáng sớm.


Lực đánh của dòng nước vừa rồi còn cảm giác vô cùng cường đại, lúc này cũng không có cảm giác quá lớn.
- Tới Nhân Cấp rồi!
Nghệ Phong mỉm cười, trong miệng thì thào lẩm bẩm.






Truyện liên quan