Chương 86: Ta đương nhiên là Tà Đế


Nghệ Phong đứng trên con đường xuống núi, gió thổi nhè nhẹ làm y phục của hắn khẽ tung bay trong hư không. Lúc này, tựa hồ đã không còn nhìn thấy mặt trời, một chút ánh sáng nhỏ nhoi còn lại chiếu rọi lên người Nghệ Phong, lưu lại một bóng ảnh đổ dài trên mặt đường, phối hợp với phong cảnh tự nhiên của Thánh địa, quả thật có mấy phần khí tức xuất trần.


Nghệ Phong nhìn người đứng quay lưng lại phía mình, bất giác trong lòng phỉ báng nói: lão đầu tử này vẫn thích giả bộ lãnh khốc, đã từng này tuổi rồi, hắn không cảm thấy ngại ngùng sao?
- Lão đầu tử!


Nghệ Phong biết, lão đầu tử ở chỗ này chờ hắn, trong lòng cũng cảm động. Có thể nói, trong vòng một năm, lão đầu tử không có mấy ngày xuất hiện ở Thánh địa, hiện tại hắn đặc biệt quay về vì Nghệ Phong hạ sơn cũng là chuyện không hề dễ dàng.


Lão đầu tử quay đầu lại, dáng vẻ vẫn hồng hào, tráng kiệt như trước, nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Ngươi đến rồi sao.
Nghệ Phong nhu thuận đứng bên cạnh lão đầu tử, đợi phân phó.


- Từ khi kinh mạch của ngươi đứt đoạn đến nay, đã tròn sáu năm. Ha ha, ta chưa từng nghĩ tới, nhiệm vụ mà tông chủ các đời tông môn chưa từng hoàn thành lại có thể được hoàn thành trong tay ta.




Lão đầu tử hiển nhiên vô cùng vui vẻ, không vì cái gì khác, mà chính vì tông môn đã tìm người mấy nghìn năm. Cuối cùng đã có người có thể tu luyện Lăng Thần quyết không ai có thể tu luyện.


Nghệ Phong không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn lão đầu tử, đợi lão đầu tử dẹp loạn tâm tình kích động của mình.
Lão đầu tử nở nụ cười, lập tức khôi phục dáng dấp bình thản, nhìn Nghệ Phong cười nói:


- Tiểu tử ngươi thật sự nằm ngoài dự liệu của ta. Trong vòng một năm làm sao có thể đạt được Sư Cấp. Ha ha, không hổ là đệ tử của ta.
Nghệ Phong bỗng nhiên nghĩ đến một việc:
- Lão đầu tử, thực sự muốn lên Tĩnh Vân tông khiêu chiến truyền nhân của bọn họ sao?
Lão đầu tử cười nói :


- Đúng, đây cũng không phải ý tứ của một mình ta, mà là ý tứ của năm đại trưởng lão và toàn bộ Thánh địa. Ngươi không có cách trốn tránh. Tiểu tử, cố gắng một chút. Nếu như ngươi thắng, tương lai sẽ có rất nhiều lợi ích. Chỉ là, nếu như ngươi thất bại. Ha ha, sợ là cả đời này ngươi sẽ hối hận.


Nghệ Phong nghe thấy mà tỉnh tỉnh mê mê:
- Vì sao?
- Ngươi có lẽ cũng biết, trước khi mỗi đệ tử của Thánh địa hạ sơn đều phải hoàn thành một nhiệm vụ. Nhưng ngươi lại không có, biết vì sao không? Bởi vì Lăng Thần quyết xảy ra vấn đề, cho nên ta không đồng ý, cho nên ngươi mới không có nhiệm vụ.


Nghệ Phong tựa hồ có chút hiểu ra, hắn nghi hoặc nói:
- Nhiệm vụ của ta chính là khiêu chiến truyền nhân của Tĩnh Vân tông? Nhiệm vụ này cũng quá khó khăn, quả thực là một trời một vực so với nhiệm vụ của các đệ tử khác.


- Ha ha, khó khăn? Khi ngươi hưởng tất cả đặc thù ở Thánh địa, tại sao không nói khó khăn?
Lão đầu tử nhìn Nghệ Phong cười nói.
Nghệ Phong thức thời ngậm miệng lại.


- Thánh địa kỳ thực cho ngươi thời gian ba năm, một năm đã qua đi, nhưng vẫn còn hai năm cho ngươi trưởng thành. Sau này hãy đi khiêu chiến truyền nhân của Tĩnh Vân tông. Chỉ là, ta hi vọng trong vòng một năm, ngươi có thể khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân tông.
Lão đầu tử nhìn Nghệ Phong nói.


Nghệ Phong sửng sốt, không nghĩ ở đây lại có nguyên nhân như vậy. Chẳng trách một năm trước lão đầu tử muốn ta trong vòng hai năm khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân tông.
- Ta sẽ tận lực!
Nghệ Phong cười khổ nói.
Lão đầu tử cười cười, nhìn Nghệ Phong:


- Ngươi cũng đừng cảm thấy gian nan như vậy, cố gắng tu luyện Lăng Thần quyết đi. Nó sẽ mang tới bất ngờ cho ngươi, khiến ngươi không thể tưởng tượng. Ngươi cũng đừng ngày ngày oán giận, bởi vì Lăng Thần quyết không thích hợp với vũ kỹ của ngươi.


Nghệ Phong càng nghe càng không rõ, lão đầu tử này vì sao càng lúc càng nói chuyện khó hiểu.
Nghệ Phong đơn giản không để ý tới ý tứ trong lời nói của lão đầu tử, quay đầu nhìn lão đầu tử nói :


- Lão đầu tử, ngươi nói ta có thể trở thành Nhiếp hồn sư, thế nhưng không có lão sư cho ta nhập môn? Cái này….
Lão đầu tử cười nói :


- Lần này ta đến chính là vì chuyện này, ta đã giúp ngươi tìm một lão sư. Người này cũng cực kỳ nổi danh trên khắp đại lục, nhiếp hồn thuật xuất thần nhập hóa.
Đôi mắt Nghệ Phong lập tức lóe lục quang:
- Hắn là ai?


- Phong lão đầu của Trạm lam học viện. Chỉ là, ngươi cũng đừng vui vẻ quá sớm. Lão đầu tử này có tính tình cực kỳ cổ quái, nhiều năm trước những người đến bái sư, không có một ai được hắn để mắt, ngươi cũng đừng hy vọng hắn có thể coi trọng ngươi.


Nghệ Phong nghe thấy câu này, ánh mắt vừa mới lóe sáng lập tức ảm đạm, bất mãn nói thầm:
- Vậy ngươi còn nói cái rắm gì, nhiều người như vậy mà hắn còn chướng mắt, chẳng lẽ còn có thể coi trọng ta, ta không cho rằng mình có nhiều đặc thù.


- Ha ha! Tiểu tử ngươi cũng biết mình biết ta. Nhưng thật ra ngươi có thể thử một lần xem. Thứ nhất, vì nguyên hồn lực của ngươi không có ai mạnh bằng. Thứ hai, ta thật ra có chút uy danh, có lẽ hắn cũng sẽ để ý đến ngươi. Quan trọng nhất là ngươi phải biểu hiện thật tốt, nói không chừng hắn sẽ coi trọng ngươi cũng không chừng.


Lão đầu tử giải thích.
Nghệ Phong nghe thấy lời nói rõ ràng không ôm hi vọng này, bất đắc dĩ kêu lên:
- Nếu như hắn không đồng ý, lẽ nào ta không thể trở thành Nhiếp hồn sư?


- Ha ha, không phải, ta còn có an bài khác. Cho dù hắn không thu nhận ngươi, cũng có một người sẽ thu nhận ngươi, chỉ là trình độ của người này kém hơn Phong lão đầu rất nhiều.
Lão đầu tử vừa cười vừa nói.


Nghệ Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có người chỉ dạy là tốt rồi, huống chi người lão đầu tử đã lựa chọn, có thể kém được sao?
- Tiểu tử, cố gắng trở thành cường giả đi, quy củ của tông môn chúng ta là tùy tâm sở dục. Không có thực lực nhất định, làm sao tùy tâm sở dục.


Lão đầu tử đột nhiên cảm thán nói.
- Đợi đã! Lão đầu tử, ngươi nói tông môn chúng ta! Ta theo ngươi năm năm rồi. Ta còn chưa biết ta thuộc tông môn nào?
Nghệ Phong rất ủy khuất nói.
Lão đầu tử không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nghệ Phong, mà quay đầu sang nói với hắn:


- Tiểu tử, ngươi còn không biết tục danh của ta sao. Ha ha, sau này bị khi dễ, thật ra cũng có thể báo danh của ta, nó cũng có vài phần sát thương. Nhớ kỹ, ta tên Liễu Nhiên.
- Liễu Nhiên?
Nghệ Phong thì thầm, tìm tòi tất cả ký ức trong đầu, nhưng không có gì liên quan đến cái tên này.


- Ha ha, có vẻ ngươi chưa từng nghe qua. Nhưng tông chủ các đời của sư môn chúng ta đều được người ta gọi là Tà Đế!
- Tà Đế?
Nghệ Phong thì thầm, nhưng lập tức trợn trừng mắt, kinh hãi kêu lên:
- Ngươi nói ngươi tên là Tà Đế? Tông chủ của Tà Tông?


- Ha ha, ta còn tưởng tiểu tử ngươi chưa từng nghe qua Thánh Tông có một tông môn như vậy, không ngờ ngươi cũng biết.
Ngữ khí bình thản này khiến trong lòng Nghệ Phong dấy lên cơn sóng kinh hãi: Trời ạ, Tà Tông. Mình là đệ tử của Tà Tông.


Nghệ Phong cố gắng dẹp loạn tâm tình của mình, thế nhưng làm thế nào cũng không thể bình ổn. Hắn chính là truyền nhân của Tà Tông, vậy chẳng phải nói, Nghệ Phong là Tà Đế đời này sao?
Nghệ Phong nghĩ đến đây, hắn cảm giác đầu óc thật sự choáng váng.


- Chỉ là một cái tên mà thôi, có gì phải kinh ngạc. Được rồi, đây là tài liệu của lão đầu kia, ngươi xem qua đi.
Nói xong, lão đầu tử không để ý tới Nghệ Phong còn đang khiếp sợ, thân ảnh chợt lóe, lướt về phía xa.


Khi Nghệ Phong phản ứng chuẩn bị hô to, tiếng nói của lão đầu tử lại truyền đến bên tai hắn:
- Tiểu tử, nhớ tu luyện Lăng Thần quyết thật tốt. Nhớ kỹ, dùng tâm lĩnh hội!






Truyện liên quan