Chương 63: Nguyễn Vũ

“Tình hình đang tiến triển xấu, nếu không phẫu thuật bây giờ thì không còn kịp đâu!”


Nghe thấy tên Nguyễn Vũ, Nguyễn Đường vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh, một người mặc áo blouse trắng cùng mấy người mặc đồ nhân viên y tế xanh nhạt đang đứng trước một phòng bệnh, trên mặt có mấy phần tức giận lẫn lo lắng.


“Không được, vẫn không liên lạc được với mẹ Nguyễn Vũ.” Một người mặc đồ xanh không nhịn được mắng một câu, “Đây là mẹ ruột đó à? Chưa thấy mẹ ruột kiểu này bao giờ!”


Bác sĩ mặc áo trắng đứng đầu thở dài một hơi, “Thôi, cứu người đã, tôi ứng trước viện phí cho.”
Mấy người nhanh chóng quyết định xong xuôi, định đẩy cửa vào, Nguyễn Đường nhanh chân chạy tới, nói với người đi đầu:
“Bác sĩ, cháu là anh Nguyễn Vũ, tình hình thế nào rồi ạ?”


Cửa phòng bệnh được mở ra, Nguyễn Đường liếc mắt là thấy đứa nhỏ nằm trên giường. Gương mặt giống như ảnh mà Ngụy Trác đăng lên, hệt Nguyễn Đường, có điều nhìn vô cùng gầy gò ốm yếu, như là chỉ có da bọc xương vậy, khắp người là băng gạc, hai má hõm sâu, tính ra thì cũng đã mười hai tuổi, nhưng mà còn nhỏ hơn cả một đứa trẻ bảy, tám tuổi.


Bây giờ giá trị cơ thể hiển thị qua máy móc gắn ở đầu giường đang vô cùng bất ổn, thậm chí suýt chút nữa là vượt quá giá trị thấp nhất.




Tình hình nguy cấp, mấy người cũng không kịp nói gì, mắt bác sĩ áo trắng giật giật, lập tức ra hiệu cho người phía sau mang cáng đến, “Nhanh, mang bệnh nhân đến phòng cấp cứu!”
Nguyễn Vũ đã hoàn toàn mất ý thức, chỉ có lông mày vẫn nhíu chặt, khiến mọi người rất đau lòng.


Vài y tá nhẹ nhàng đặt Nguyễn Vũ lên cáng, sau đó nhanh chóng chạy về phía phòng cấp cứu. Nguyễn Đường theo phía sau, lòng như lửa đốt, trơ mắt nhìn cửa phòng cấp cứu đóng sập lại, đèn đỏ sáng lên, anh không nhịn được đấm tường, mắt cũng đỏ lên.


“Nếu… Nếu Tiểu Vũ có chuyện gì…”
Hạ Vân Sâm nắm lấy tay anh, ôm anh động viên, nhẹ nhàng vỗ lưng anh nói, “Không sao đâu, không sao đâu.”


Theo lời động viên của hắn, cảm xúc của Nguyễn Đường cũng dần bình tĩnh lại, anh nhìn đèn phòng cấp cứu, hít sâu một hơi nói: “Nếu Tiểu Vũ có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Thái Hân.”
“Được, tôi đứng ở phía cậu.”


Hai người đều im lặng, chỉ còn dư lại đôi bàn tay nắm chặt, để Nguyễn Đường có thể lấy được sức mạnh và an ủi từ đó.


Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay thời khắc Nguyễn Đường cảm thấy bản thân không thể chờ được nữa thì đèn cấp cứu phụt tắt, sau đó bác sĩ bước ra, lấy khẩu trang xuống nhìn Nguyễn Đường.


“Cậu nói cậu là là anh trai Nguyễn Vũ?” Bác sĩ săm soi nhìn Nguyễn Đường. Dù sao hành tinh số mười chín cũng quá hẻo lánh, mức độ tiêu phí cũng không cao, rất nhiều người không mua nổi quang não đắt đỏ, chỉ có thể dùng máy truyền tin kiểu cũ, thông tin không bắt kịp xu hướng, cho nên bọn họ hoàn toàn không biết ngoài kia có chuyện gì.


“Vâng, là cháu.” Nguyễn Đường vội vàng đưa chứng minh cho bác sĩ.
Bác sĩ Đường nhíu mày cầm chứng minh, nhìn kĩ một lần, xác nhận không có gì sau sót mới lạnh lùng hừ một tiếng.


Ba người này thoạt nhìn không phải người bình thường, cả quần áo lẫn khí chất đều khác xa bọn họ, vừa nhìn đã biết là những người có tiền có thế ở tinh cầu cấp cao, nếu là anh ruột, bản thân thì ăn chơi sung sướng nhưng chẳng thèm đến thăm em trai, chắc là cũng như bà mẹ thôi.


“Hừ. Anh ruột mà nhiều năm thế không thèm đến thăm em, cũng không biết làm anh kiểu gì.” Một nữ y tá lẩm bẩm.
Tuy giọng của nữ y tá không lớn, mà Nguyễn Đường đứng ngay gần, tự nhiên là nghe thấy, nhưng anh không có thời gian để giải thích, anh lo cho tình trạng của Nguyễn Vũ hơn.


“Bác sĩ, tình hình em cháu thế nào rồi? Cháu có thể vào thăm sao?”
Bác sĩ lạnh lùng nói, “Đi vào với tôi.”


Nguyễn Đường vội vàng theo bác sĩ vào trong, sau khi mặc đồ vô khuẩn mới tới bên giường bệnh. Phòng cấp cứu chỉ cho người thân vào, bởi thế nên Hạ Vân Sâm và Vương Khôn chỉ có thể ở ngoài chờ.


Thấy trên cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Vũ tràn đầy dấu tiêm, vết khâu, da thì toàn những mảng xanh xanh tím tím, mũi Nguyễn Đường rất chua, anh khàn khàn hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, bây giờ em trai cháu sao rồi?”


Cơ thể Tiểu Vũ rất yếu, thằng bé có bệnh về gen hiếm gặp. Trọng lực của hành tinh này không thích hợp cho thắng bé sống, dù suốt ngày nằm trong khoang chữa bệnh nhưng cơ thể vẫn chịu áp lực, huống hồ bây giờ cũng chỉ nằm phòng bệnh bình thường, không có cách để bảo vệ.”


Lúc này Tiểu Vũ đã nằm trong bệnh viện mười năm, ở đây từ lúc hai, ba tuổi. Gần như là các bác sĩ trong bệnh nhìn cậu nhóc lớn lên, bác sĩ Đường là người chữa trị trực tiếp, tình cảm cũng rất sâu đậm, bởi vậy trong giọng nói của ông có mấy phần tức giận, “Tôi nói với Thái nữ sĩ rất rất nhiều lần, rằng mang thằng bé sang hành tinh khác thích hợp hơn đi, nhưng có chịu nghe đâu. Bây giờ tiền trong tài khoản chữa bệnh chỉ đủ để mua dịch dinh dưỡng duy trì sinh mạng, cậu xem cơ thể thằng bé càng ngày càng suy nhược, nếu cứ thế mãi e là chẳng kiên trì được bao lâu nữa.”


“Nếu không muốn chịu trách nhiệm thì đừng có mà sinh con.”
Nghe thế, Nguyễn Đường chỉ thấy trong tim đau nhói, trong đó có cảm giác của riêng anh dành cho đứa bé, cũng có cả ý thức nguyên chủ còn lưu lại.
“Bác sĩ, vậy bây giờ làm thế nào đây? Có cách nào để cứu em tôi không?”


“Bây giờ chỉ có thể đưa thằng bé tới phòng bệnh không trọng lực, cơ thể thắng bé yếu lắm rồi, những phần xương bị gãy bắt buộc phải chữa khỏi, đợi cơ thể tốt lên thì mới có thể đến hành tinh khác sinh sống rồi từ từ khôi phục.” Bác sĩ Đường dừng lại chút rồi nói, “Nhưng mà số tiền phải bỏ ra để vào phòng không trọng lực là rất cao.”


“Bao nhiêu tiền cháu cũng chi hết.” Nguyễn Đường vội vã nói.
Thấy thanh niên trước mắt này quan tâm Nguyễn Vũ thật, bác sĩ Đường không khỏi nói: “Không quan tâm trước đây cậu thế nào, từ giờ trở đi chăm sóc em cho cẩn thận vào… Thằng bé rất nhớ cậu.”


Trong những khi tỉnh táo hiếm hoi của Nguyễn Vũ, thằng bé nhớ nhất là anh mình, nói là anh trai đẹp thế nào, dịu dàng bao nhiêu, ngày xưa sẽ dẫn ra ngoài chơi, mỗi lần nhắc tới anh, trong mắt thằng bé ánh lên sự ỷ lại và ngọt ngào. Chỉ có điều đến giờ đã là chuyện rất lâu về trước, mọi người đều cho là anh trai Nguyễn Vũ cũng vứt bỏ thằng bé như mẹ nó, không ngờ lại có một ngày được gặp người thật.


Nguyễn Đường lập tức đồng ý: “ Cháu sẽ.”


“Còn về mẹ hai đứa, dù lời này chính ra tôi không nên nói, nhưng tôi cảm thấy quyền nuôi con nhất định không thể để cho mẹ cậu.” Bác sĩ Đường cười nhạo, “Thằng nhỏ ở trong bệnh viện mấy năm trời, nếu có trách nhiệm của một người mẹ thì đã sớm mang con đi, chứ không phải đem con bỏ viện như thế này. Nếu như đưa Tiểu Vũ đi sớm một chút thì bệnh tình đã chẳng xấu như bây giờ.”


“Ý chú là, em cháu chỉ cần rời khỏi hành tinh này là có thể chuyển biến tốt?” Nguyễn Đường không dám tin hỏi.


“Phải, nếu Tiểu Vũ từ nhỏ đã sống ở nơi như là thủ đô ấy, thì cũng chỉ là một đứa trẻ hơi hơi yếu thôi, người lớn chú ý tránh va đập thì căn bản chẳng để lại vấn đề gì lớn. Làm gì có chuyện hấp hối như hiện tại?”


Nơi đây trọng lực mạnh, hoàn cảnh không thích hợp, điều kiện chữa bệnh còn lạc hậu, lại không can thiệp kịp thời nên cơ thể Nguyễn Vũ mới ngày càng trở nên xấu đi, cho đến tận bây giờ.


Nghe như thế, Nguyễn Đường lập tức nói: “Bác sĩ, xin chú giúp cháu làm thủ tục chuyển viện, cháu muốn đưa em đến bệnh viện ở thủ đô.”


“Bây giờ còn chưa được, tình trạng thân thể của thằng bé rất kém, vẫn phải ở phòng không trọng lực điều trị một thời gian.” Bác sĩ Đường lắc đầu một cái, “Đợi đến khi chữa lành mọi chấn thương thì mới có thể chuyển viện được.”


Nguyễn Đường gật đầu nói: “Vậy cũng tốt… Nộp viện phí ở đâu ạ? Bây giờ cháu đi nộp.” Chỉ chờ anh nói câu này, bác sĩ Đường cao giọng gọi người: “Tiểu Dương.”
“Êy.” Một nữ y tá đẩy cửa bước vào, “Bác sĩ Đường, chú gọi cháu ạ?”


“Đưa vị tiên sinh này xuống dưới lầu nộp viện phí. Bảo cả Tiểu Phương và Tiểu Lý giúp tôi đưa thằng bé trong phòng bệnh xuống phòng không trọng lực.”


“Dạ! Tiên sinh mời đi theo tôi.” Nữ y tá nghe thế sáng mắt, vội vàng đưa Nguyễn Đường xuống dưới. Mà hai nam y tá ở ngoài cửa thì cùng vào với bác sĩ Đường để hỗ trợ chuyển Nguyễn Vũ.
Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường xuống  lầu, Vương Khôn thì tiếp tục canh giữ phòng bệnh.


Phòng bệnh không trọng lực có phí dụng rất cao, một ngày ba nghìn tiền thông dụng, càng không phải nói đến phí chữa bệnh rồi dịch dinh dưỡng thượng vàng hạ cám đủ các loại phí.


“Trước tiên thì tạm thời nộp một tuần đã, thêm tiền cọc là tổng cộng năm mươi nghìn tiền thông dụng, tiền cọc sẽ trả lại khi bệnh nhân xuất viện,”
Nguyễn Đường không nói hai lời quét quang não, trả tiền liền một mạch.


Nữ y tá kia thấy thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấy anh nhẹ nhàng ôn hòa, không nhịn được trách nhỏ: “Anh là anh ruột Nguyễn Vũ à? Sao không tới sớm một chút?”
“Tôi…” Nguyễn Đường cười khổ, không biết nên giải thích sao.


“Trước đây cậu ấy gặp chuyện, hôn mê năm năm, cũng mới xuất viện.” Không ngờ Hạ Vân Sâm đã giành trả lời trước anh.


Nữ y tá sững sờ, chắc là không ngờ rằng cả hai anh em đều xui xẻo như thế, nhưng mà nhìn Nguyễn Đường cũng không như Thái Hân, giọng cô cũng dịu đi đôi chút, “Mong anh chăm Nguyễn Vũ thật cẩn thận, thằng bé là một đứa trẻ tốt.”
“Tôi hiểu…” Nguyễn Đường trịnh trọng trả lời.


Nữ y tá đưa bọn họ lên phòng không trọng lực trên tầng ba, Nguyễn Vũ đã được chuyển đến xong xuôi, bác sĩ Đường và Vương Khôn đang đứng ngoài phòng bệnh. Nơi đây thoạt nhìn không khác gì phòng hồi sức tích cực ở kiếp trước, cả phòng bệnh là đồ tiêu độc, đặc biệt là trọng lực trong phòng đã giảm xuống thấp nhất, Nguyễn Đường không cần phải nằm vào khoang chữa bệnh mà có thể nằm ngay trên giường mềm mại.


“Cậu nhìn xem, hô hấp thằng bé có phải vững hơn nhiều không?” Bác sĩ Đường chỉ vào Nguyễn Vũ nằm trong phòng bệnh hỏi.
Nguyễn Đường nhìn bộ ngực nho nhỏ của em trai phập phồng, nét thống khổ trên mặt cũng giảm bớt, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.


“Bác sĩ Đường, tiếp sau nên trị liệu thế nào?”


“Bây giờ thằng bé đang nằm trong phòng không trọng lực, uống thuốc tôi kê thì chẳng mấy nữa vết xương gãy sẽ lành, đợi đến khi cơ thể tốt hơn, đến mức mà có thể tự chủ hành động là xuất viện được. Khi đó mấy người tốt nhất là chuyển chỗ đến tinh cầu có trọng lực yếu một tí, tránh trường hợp thương chồng thương, còn đâu phải từ từ điều dưỡng mới khá được.” Nói tới chỗ này, trên mặt bác sĩ Đường cũng có chút cười, “Thằng bé nằm đây một lát là tỉnh, cậu có thể ngồi trông.”


“Dạ.” Nguyễn Đường gật đầu, nhìn bác sĩ ra ngoài rồi mới quay ra đóng cửa cẩn thận, xong xuôi thì quay về chỗ Nguyễn Vũ nằm.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, vuốt nhẹ tóc Nguyễn Vũ, thằng bé nhỏ nhắn mềm mại, ngoan cực kỳ, anh thở dài, nhỏ giọng: “Mau tỉnh lại nào.”


Ánh mặt trời ngoài kia rất đẹp, lấp lóe tỏa nắng sau khi rời khỏi mây che, sáng ngời nhưng không chói chang, chiếu khắp căn phòng làm nó ấm áp.


Mí mắt Nguyễn Vũ như là bị nắng chiếu thành trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu màu tím nhạt dưới lớp da, lông mi trời sinh dày đặc rung nhẹ, lộ ra đôi mắt màu nâu ướt nhẹp.


Dù đã nhiều năm không gặp, lần đầu thấy Nguyễn Đường, trên mặt thằng bé lập tức xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ ngoan ngoãn, trong đôi mắt lấp lánh nước mắt.
“Anh, anh ơi…”






Truyện liên quan