Chương 73: Trở Về Thủ Đô

"Đồ uống cho người lười chính là nước ngọt có ga."


Nguyễn Đường không nhịn được cười, bản thân anh chính ra cũng rất là lười, lúc không có hoạt động phải làm toàn ru rú trong nhà ngồi nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn và các cách làm mới. Dù biết coca không tốt nhưng anh vẫn rất thích nó, cũng đã từng đọc qua cách làm, cho nên anh vẫn nhớ mang máng phương pháp tạo nên coca.


Nguyên liệu chủ yếu để làm coca gồm có đường, nước có ga, axit photphoric, màu caramel và caffeine, tuy nhiên coca còn có một loại nguyên liệu bí mật có tên là hương liệu 7x, nó được bảo mật cực kì kỹ càng nên Nguyễn Đường không tài nào biết được, anh chỉ biết nguyên liệu cơ bản để tạo ra cô ca là cho đường vào nước rồi bơm khí CO vào.


Bản thân Nguyễn Đường chỉ biết thế thôi nên cái chuyện tạo ra được nước ngọt có ga ấy mà, cứ giữ tâm thái nhờ hết vào vận may được thì được không được thì thôi. Tuy nhiên Hạ Vân Dật lại có vẻ rất hứng thú với món đồ uống mới này, hắn dùng quang não ghi lại toàn bộ những điều Nguyễn Đường nói.


Hắn hỏi: "Cái nước này uống sẽ như thế nào?"
"Ở nhiệt độ bình thường sẽ cảm thấy có nhiều bọt khí, uống lạnh sẽ ngon hơn." Nguyễn Đường giải thích, "Sau khi để lạnh thì chỗ khí ấy sẽ bùng nổ ở cổ họng, bởi vì có quá nhiều CO nên sẽ gây ra hiện tượng đầy bụng và ợ hơi."


Hạ Vân Dật gật đầu ghi lại chỗ lưu ý đó để sau này tiến hành so sánh đối chiếu xem sản phẩm có hợp lệ hay không.




Đối với chuyện nghiên cứu "thức uống cho người lười", hắn rất tự tin giao cho nhân tài của viện nghiên cứu tinh tế, dưới tình huống không có ghi chép còn có thể tạo ra được, đây có bản ghi đầy đủ rồi thì có gì không làm nên?


Huống chi... Cấp dưới của hắn có một niềm khao khát mãnh liệt với mỹ thực.


Có điều thứ Nguyễn Đường muốn tạo ra lần này không phải là coca, mà anh muốn hoàn nguyên lại bia. Ở kiếp trước bia là món mà các chú các bác thích nhất, sau này còn có cả bia chuyên dành cho phụ nữ và trẻ em, có thể nói đây là thứ mà toàn bộ già trẻ lớn bé đều có thể thưởng thức, mà quan trọng hơn cả là cách làm cũng không bí mật như coca.


Lúc trước anh đã đề xuất với viện khoa học về chuyện nấu rượu, bên kia cũng tạo ra con men rồi, thứ còn thiếu bây giờ là hoa bia thôi.


Sau khi nói xong các cách làm của đồ uống dành cho người lười, tâm trạng Nguyễn Đường trở nên rất thoải mái, làm được hay không thì chưa nhắc đến nhưng được nói như vậy cũng đã tốt lắm rồi. Trong lúc bọn họ còn đang bàn bạc về cách chế tạo bia thì hàng xóm xung quanh đã đánh sạch bách cả bàn đồ ăn.


Bây giờ khi họ tỉnh táo lại, Nguyễn Đường chưa kịp nói gì bọn họ đã cảm thấy ngượng ngùng.
"Nguyễn tiên sinh... Cảm ơn đã chiêu đãi." Bọn họ rụt rè đứng dậy cảm ơn, còn nhỏ giọng hỏi lại một câu cho chắc chắn: "Mấy cái này, ăn được thật đó hả?"


Nguyễn Đường dở khóc dở cười nói: "Ăn được hay không, chẳng phải mọi người đã thử hết rồi hay sao?"
"Cũng đúng ha..."


Nhớ lại hương vị thơm ngon vừa được thưởng thức, mấy người bọn họ tự động ch.ảy nước miếng liên tục, không cần nghĩ cũng biết họ thích những món ăn này thế nào. Tập thể dân chòm xóm xung quanh lập tức thấy phấn chấn, bọn họ ở đây hẳn là cũng có điều kiện kinh tế, nhân lực vật lực vẫn có, bây giờ cũng đã tính được chuyện tiếp theo mình nên làm gì.


Lợi ích trước mắt, sợ cái gì mà sợ, truyền thuyết nằm lại đó, còn mình thì đứng lên.


Sau khi cơm no rượu say xong, Nguyễn Đường bắt đầu đi nấu cơm trưa cho Nguyễn Vũ. Anh không biết hải sản có gây ra dị ứng cho Nguyễn Vũ hay không, cũng không dám tự ý cho ăn, chỉ có thể chờ về thủ đô kiểm tr.a toàn diện một lần mới biết được. Trước mắt cứ làm một bát canh xương hầm cho an toàn đã.


Trước khi làm hải sản anh đã nấu trước một nồi canh sườn rồi, sau hai tiếng, xương sườn đã trở nên mềm xốp, mặt nước trôi nổi thịt vụn, hương thơm bốc lên cứ phải gọi là nức mũi.


Nguyễn Đường vớt gừng ra khỏi nồi rồi thêm vào đó nửa quả bí đao, cắt thành miếng vừa ăn, chuyển sang hầm lửa nhỏ.


Nước lại sôi lục bục, bong bóng và khói bốc lên nghi ngút, bí đao được nấu nhừ chuyển màu từ xanh mướt sang trong suốt, chỉ cần cắn nhẹ một cái là hương rau củ tràn ra khoang miệng, nóng đến nỗi mà mình không thể nhai tử tế được, chỉ có thể nuốt xuống làm ấm cả dạ dày.


Bỏ thêm một chút muối, thêm tí dấm chua, canh sườn nấu bí mang hương vị tươi mát mà lại đậm đà vậy là xong.
Đóng gói canh thật kỹ, Nguyễn Đường làm thêm hai món ăn nhẹ rồi mang hộp giữ nhiệt chạy tới bệnh viện.


"Anh ơi!" Nguyễn Vũ mới kiểm tr.a xong, vừa nghe thấy tiếng động phát ra ngoài cửa là vội vui mừng la lên.
"Tiểu Vũ, hôm nay em có xem livestream không?" Nguyễn Đường đi tới giường bệnh, nhéo nhẹ hai bên má đã có chút thịt của cậu em mình.


Đợt này Nguyễn Vũ ở trong phòng không trọng lực nên cơ thể dễ chịu hơn nhiều, ngoài ra còn được Nguyễn Đường tẩm bổ bằng các loại thực phẩm giàu chất dinh dưỡng và dễ tiêu hóa nên da thịt cậu bé hồng hào hơn trước, cuối cùng cũng có một vài đường nét tròn trịa, không còn hình dáng da bọc xương đáng thương như trước.


Cậu bé vốn có gương mặt tương đối đẹp, trước đây không thấy nhưng giờ mới lộ ra đôi chút, quả thực như một thiên thần nhỏ, hơn nữa tính cách rất ngoan nên chẳng mấy chốc đã trở thành bệnh nhân nhí được hoan nghênh nhất bệnh viện, rất hay có y tá hay các cô các bác đến thăm xong mang theo cả đồ chơi cho.


Tuy nhiên dù có được tiếp xúc với nhiều bạn chơi mới thì trong lòng Nguyễn Vũ người đứng thứ nhất luôn là anh trai, tất cả những điều may mắn này đều do anh cậu mang đến, anh trai mới là người tốt siêu cấp vũ trụ.


Nghe thấy câu hỏi của anh, Nguyễn Vũ lập tức trả lời: "Em có xem nhé!" Khuôn mặt cậu đỏ bừng, cười không thấy ngày mai.


Bây giờ cơ thể cậu bé còn rất yếu, chỉ có thể uống canh và ăn cháo loãng. Cơ mà Nguyễn Đường thương em, vẫn mua quang não cho để cậu có thể xem livestream của anh, cũng có thể nhờ thế mà thưởng thức thêm nhiều món ngon mới.


Bởi vậy, lúc nào mà không có việc gì làm, Nguyễn Vũ đều lấy quang não ra xem anh trai phát sóng trực tiếp, xem xong rồi thì xem phim anh trai đóng, ngày nào cũng được hình ảnh của anh lấp đầy, đi ngủ cũng mang theo nét cười.


Tất nhiên là cậu bé không thể bỏ qua buổi phát trực tiếp ngay hôm nay rồi, tuy có cảm thấy đám quái vật biển hơi xấu xí nhưng mà nhóc vẫn dũng cảm thử một miếng, còn đăng một câu bình luận cho anh!
Nguyễn Đường vuốt nhẹ tóc em trai, dịu dàng hỏi: "Tiểu Vũ thích ăn hải sản không?"
"Thích ạ!"


"Vậy Tiểu Vũ phải ngoan nha, bồi bổ cơ thể cho thật khỏe mạnh, sau này em muốn ăn gì anh sẽ làm cái đó cho em."
"Dạ!"


"Ngoan quá." Nguyễn Đường thực sự rất rất thích cậu em trai ngoan ngoãn thế này, kìm lòng không đặng lại xoa đầu thằng bé thêm mấy cái nữa, anh mở hộp bảo quản bắt đầu lấy đồ ăn ra đút cho em. Xương sườn và bí đao được hầm rất nhừ, dù là Nguyễn Vũ cũng có thể ăn rất dễ, chỉ có lúc nhai xương sườn là phải dùng sức đôi chút.


Đợi Nguyễn Vũ ăn cơm xong thì Nguyễn Đường dỗ em ngủ, xong xuôi mới rón rén đi ra ngoài gặp bác sĩ.


Dù chỉ làm bác sĩ của một bệnh viện quy mô nhỏ nơi hành tinh số mười chín xa xôi nhưng trình độ chữa bệnh lại cực kỳ tốt, phải nói là sánh ngang với các bác sĩ tuyến đầu, chỉ có điều vật tư y tế ở đây nghèo nàn quá nên không đáp ứng kịp thôi.


Nguyễn Đường đã đặt một một loạt thiết bị y tế tiên tiến rồi, chỉ cần nhà máy chuẩn bị xong là sẽ tiến hành giao hàng đến. Mười năm trôi qua, dưới tình trạng Thái Hân đem con bỏ chợ mà Tiểu Vũ có thể lớn lên được thế này đều có công không nhỏ của các y bác sĩ nơi đây, anh không biết nên báo đáp họ ra sao nên chỉ có thể đặt vật tư y tế làm tạ lễ.


"Bác sĩ Đường, cơ thể em trai cháu bây giờ khôi phục thế nào rồi ạ? Khi nào thì có thể chuyển viện?"
Bác sĩ Đường cũng đang xem báo cáo sức khỏe của Nguyễn Vũ, vì vậy bác sĩ tiện tay quay màn hình qua cho Nguyễn Đường xem một thể.


"Tiểu Vũ đang ở tuổi ăn tuổi lớn, khôi phục rất nhanh, khoảng chừng 2- ngày nữa là có thể chuyển viện." Bác sĩ Đường dừng lại một chút, nói tiếp, "Nguyễn tiên sinh có thể liên hệ trước với bệnh viện ở thủ đô. Nhưng tôi cũng lưu ý luôn rằng chỉ cần rời khỏi phòng bệnh thì cơ thể Tiểu Vũ sẽ phải chịu áp lực, xương của thằng bé quá yếu, sợ là không chịu được lâu đâu, kiến nghị lắp đặt thêm một kén ngủ không trọng lực để giảm thiểu tổn thương. Hiện tại bên phía bệnh viện không có loại thiết bị hiện đại như thế, tôi có thể mượn giúp nhưng chi phí cũng không rẻ đâu nhé, tôi báo trước để cậu chuẩn bị sớm."


"Dạ được ạ, tiền bạc không thành vấn đề, cảm ơn bác sĩ nhiều." Nguyễn Đường lập tức gật đầu liên tục, anh cười nhẹ nhõm, đối với anh bây giờ mà nói thì tiền không phải vấn đề gì lớn, "À đúng rồi, bác sĩ Đường ăn cơm chưa?"


Bác sĩ Đường cau mày, ánh mắt nhìn về phía anh cũng sáng lên một cái "Vẫn chưa, làm sao..."


Nguyễn Đường lập tức cười nói: "Cháu cố tình mang thêm một hộp cơm nữa đến ạ, cái này là dành cho bác sĩ." Lúc anh mang cơm đến có mang dư một hộp, vì nghĩ là biết đâu sẽ có nhân viên y tế vì mải chăm Nguyễn Vũ không có thời gian ăn cơm, lúc này Nguyễn Đường mới quay lại phòng bệnh của Nguyễn Vũ để lấy hộp giữ nhiệt sang, một bát canh xương sườn nấu bí và hai món ăn nhẹ khiến gương mặt bác sĩ Đường tươi tỉnh hẳn.


Sau khi để hộp bảo quản lại thì Nguyễn Đường rời khỏi bệnh viện, bắt tay vào chuẩn bị những công việc tiếp theo. Trừ các thủ tục chuyển viện cần thiết thì còn phải xử lý chuyện ở thủ đô đã.


Liên quan đến vụ kiện với Thái Hân thì còn có quy trình thay đổi quyền giám hộ, tuy nói có sự hỗ trợ của anh em Hạ Vân Dật, Hạ Vân Sâm cùng luật sư cấp cao Chu Tĩnh, trong trận chiến pháp luật này anh chắc chắn sẽ thắng, có điều Nguyễn Đường vẫn cứ lo lắng lắm, chỉ sợ đêm dài lắm mộng thôi.


Mà ngoài luật của nhà nước ra thì còn có một điều khác cần phải lưu ý, đó chính là thái độ của Nguyễn Vũ. Tuy Thái Hân không bao giờ quan tâm thằng bé nhưng Nguyễn Đường không dám chắc Nguyễn Vũ có còn tình cảm với bà ta hay không.


Ba ngày sau, tình trạng cơ thể của Nguyễn Vũ cuối cùng cũng khôi phục đến được trạng thái có thể chuyển viện được, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Đường, kén ngủ không trọng lực cuối cùng cũng được đưa đến. Bởi vì hành tinh số mười chín khá xa thủ đô nên giá tiền để thuê kén ngủ là vô cùng đắt đỏ, lên tới một trăm nghìn tiền thông dụng, nhưng với Nguyễn Đường mà nói thì đây cũng không đáng là bao.


Hạ Vân Sâm đi cùng với Nguyễn Đường, hắn đã liên lạc với phi cơ chuyên dụng của quân bộ rồi, như vậy là có thể đến thẳng thủ đô mà không phải quá cảnh đổi chuyến. Hạ Vân Dật vốn muốn đi cùng bọn họ nhưng lại bị câu nói "Anh ở đây lo liệu tình hình nhé" của Hạ Vân Sâm đá ngược về, cuối cùng thì chỉ còn nước ngậm ngùi ở lại lo việc đưa chứng nhận an toàn thực phẩm của thủy quái hành tinh số mười chín lên khu mua sắm, cứ mấy ngày như thế khiến cho ánh mắt hắn nhìn Hạ Vân Sâm ngập tràn thù địch.


Hạ Vân Sâm đã sớm liên lạc với bệnh viện trung tâm bên phía hành tinh thủ đô rồi, nên chỉ cần bọn họ vừa về đến nơi là có thể đưa Nguyễn Vũ nhập viện.


Sau khi phi thuyền đến hành tinh thủ đô, Nguyễn Vũ đã không cần phải dùng khoang không trọng lực nữa, Nguyễn Đường bèn cẩn thận ôm em trai nhỏ vào lòng rồi cùng ra ngoài với Hạ Vân Sâm.


Cơ mà không hiểu sao đám kền kền báo chí lại biết được tin họ trở lại, Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường vừa mới ra khỏi khoang phi thuyền đã bị đám phòng viên vây lại không nhúc nhích nổi.


Nguyễn Đường mang trên mình hai thân phận là ảnh đế và đầu bếp bốn sao, bản thân anh đã là nhân vật có sức hút rồi, lần này còn do chuyện của Thái Hân nên độ phủ sóng của anh càng lan rộng, xong lại thêm được thông tin anh đến hành tinh số mười chín và tìm ra được một loạt các nguyên liệu nấu ăn mới, có thể nói đã sáng nay còn chói mắt hơn, đối với cánh báo chí thính mũi thì đây chẳng khác gì một đề tài cho không nhiệt độ. Bây giờ Nguyễn Đường đã bí mật lên phi thuyền quay lại thủ đô nên bọn họ tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.


Thấy trong lòng Nguyễn Đường có ôm một đứa bé, đám người vây quanh lập tức chỉa camera gần như dính sát vào mặt Nguyễn Vũ.


Nguyễn Vũ chưa bao giờ thấy ai có hành động giống sói đói như thế, cậu bé sợ hết hồn, mặt mũi trắng bệch, chỉ có thể siết chặt tay áo của anh trai, muốn chạy trốn với anh. Thấy em mình khó chịu, Nguyễn Đường cũng bắt đầu hơi giận, anh che Nguyễn Vũ thật cẩn thận trong lòng để đám nhà báo không chụp được mặt thằng bé, còn Hạ Vân Sâm thì đi trước mặt anh chắn lại đám phóng viên này, tránh trường hợp bọn họ chen lấn xô đẩy qua.


"Nguyễn tiên sinh, anh thực sự muốn khởi tố mẹ của mình sao?"
"Nguyễn tiên sinh, lần này anh về là để ra tòa làm chứng phải không?"
"Nguyễn tiên sinh, trước đây khi phát trực tiếp anh đã nói rõ mình đến hành tinh số mười chín để tìm em trai, cậu bé trong ngực anh chính là em trai ruột sao?"


"Nguyễn tin sinh, xin hỏi quan hệ giữa anh và Hạ thiếu là như thế nào? Tại sao hai người luôn dính lấy nhau như hình với bóng?"
Đủ loại câu hỏi chồng chéo lên nhau, cực kỳ cực kỳ phiền phức.


"Rất xin lỗi, không thể trả lời." Hạ Vân Sâm cao to đứng chắn trước Nguyễn Đường, thay anh cản lại những phóng viên đang có ý đồ chắn đường, đưa anh lách khỏi đoàn người để vào bãi đỗ xe, sau khi tìm được xe bay của mình rồi thì Nguyễn Đường mới an vị yên tâm bỏ qua đám phóng viên bay thẳng tới bệnh viên trung tâm thủ đô.


Mặc dù không moi được tin gì có ích nhưng chỉ bằng những hình chụp kia đã đủ để các tòa soạn giật tít câu view cho bài viết của mình, bọn họ cũng nhanh chóng đăng thông tin Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường quay về dẫn theo một đứa trẻ bí ẩn lên khắp các trang báo.


Tin có độ phổ biến rộng nhất cũng khiến người khác cạn lời nhất thậm chí còn bị gửi đến weibo của Nguyễn Đường, anh nhìn tiêu đề bài viết mà sởn tóc gáy nghi ngờ nhân sinh.
(Tin siêu hot! Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường đã mang con riêng về thủ đô, chuyện tốt của họ sắp tới rồi!)


Nguyễn Đường: "..."
Trong đầu mấy cái người này có suy nghĩ gì vậy trời?!






Truyện liên quan