Chương 87: Cả người sâu đều quý

"Ăn? Quân nhu đến rồi à? Cuối cùng thì đám Varen cũng từ bỏ rồi sao?" Các chiến sĩ sau khi nhận được thông báo thì cực kỳ vui vẻ, ai nấy đều nhanh chân đi tới địa điểm chỉ định. Nói đi cũng phải nói lại, cả tuần rồi họ không được ăn uống tử tế, mới chỉ được thanh dịch dinh dưỡng lót dạ, hơn nữa ngày nào cũng phải đối mặt với trùng tộc làm họ kiệt sức cả tâm lẫn thân. Nếu là người với cấu tạo cơ thể cacbon thì đã gục lâu rồi, chẳng qua do họ đã dược cải tạo nên mới chống đỡ được đến giờ, có điều cải tạo mạnh cỡ nào thì đến đây đã là giới hạn, nếu quân nhu không đến nữa thì mọi người sẽ ch.ết vì đói trước khi ch.ết do bị tấn công.


Nhưng đến khi bọn họ tập hợp tại khu vực chỉ định thì không thấy thùng đựng dịch dinh dưỡng đâu, chỉ thấy ngập tràn xác sâu trên đất.
Những con sâu xấu xí này sẽ được máy móc dọn sạch sẽ sao giờ vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ để tiết kiệm nguồn năng lượng nên để họ dọn chiến trường?


"Lý phó quan, dịch dinh dưỡng ở đâu vậy? Chúng tôi phải dọn sạch chỗ xác sâu này sao?" Mọi người cực kỳ nghi ngờ hỏi Lý Khải.
"Không có dịch dinh dưỡng, mà cũng không cần dọn thi thể của trùng tộc."


"Không có dịch dinh dưỡng? Chẳng phải nói là ăn cơm sao?" Mọi người càng ngạc nhiên hơn, mà bọn họ không cảm thấy Lý Khải đùa, bởi vì tình hình bây giờ chẳng phải lúc để mang tính mạng của mấy triệu binh lính ra đùa.


"Phải, xác của lũ sâu này chính là đồ ăn, đã xác nhận có thể ăn được, mọi người tự chọn lấy một con đi." Lý Khải nói như thế trên đất toàn bánh bao nhân thịt, mọi người bốc bừa cái nào cũng được.


Mọi người nhìn lũ sâu bị nướng khét đen thùi lùi trước mắt, biểu cảm trên mặt tiến gần tới mức tuyệt vọng.
"Lý phó quan... Đây là chuyện đùa à?" Có một sĩ quan khá thân với Lý Khải lên tiếng hỏi.




Lý Khải nghiêm mặt trợn mắt nhìn, "Ai lại lấy chuyện này ra đùa? Đây là lệnh của thiếu tướng! Những con sâu này hoàn toàn ăn được."
Nhưng nói thế nào thì các binh sĩ vẫn chống cự, không thể coi lũ trùng tộc là thực phẩm có thể bỏ vào miệng được.


Đùa sao, bọn này mang vẻ ngoài xấu xí như thế mà vẫn có người can đảm đến nỗi lấy nó làm đồ ăn?
Vừa lúc đó Hạ Vân Sâm cũng đi đến trước mặt mọi người, ai nấy đều đứng thẳng tắp thực hiện nghi lễ quân đội, "Chào thiếu tướng!"


Hạ Vân Sâm gật nhẹ đầu, hắn cúi người nhặt một con sâu dưới đất lên bẻ cánh bỏ đầu cho vào miệng, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống.
"Ăn được." Tuy Hạ Vân Sâm chỉ nói hai từ vậy thôi nhưng hành động nhai sâu nuốt xuốt với khuôn mặt không biểu cảm cũng đủ để khiến người khác hãi sợ.


Lý Khải cũng cầm một con sâu lên bỏ cánh bỏ đầu cho vào miệng như Hạ Vân Sâm, hắn còn không quên dặn mọi người: "Trước khi ăn phải bỏ cánh bỏ đầu nhé."


Tận mắt thấy hai người bình thản nuốt sâu, ai ai cũng thấy thế giới quan của mình sắp vụn, họ nhìn Hạ Vân Sâm rồi lại nhìn xác trùng tộc, dẫu có người tiên phong rồi nhưng họ vẫn chùn chân lắm.
Đây là trùng tộc đó...


"Còn định do dự gì? Muốn ch.ết đói hết hay sao? Lẽ nào tôi và thiếu tướng lừa các người?!" Lý Khải trợn mắt quát lớn, bản thân cũng sớm quên lúc trước mình cũng mang theo thái độ nghi ngờ y vậy, "Đừng nhìn những con sâu này xấu mà coi thường hương vị của chúng nó."


Thấy mọi người vẫn đang trù trừ, Hạ Vân Sâm bỏ sâu xuống, hỏi: "Mọi người đói không?"
Tất cả đồng thanh: "Đói!"


Hắn cầm một con sâu khác lên rồi đưa quannh chóp mũi của mọi người, bởi đã được một lúc rồi nên sâu bớt vị khét, chỉ còn dư lại mùi thịt nướng nhàn nhạt, Hạ Vân Sâm hỏi thêm: "Thơm không?"


"..." Mọi người vẫn cứ nhìn nhau, nhưng ai ai cũng đều nuốt nước bọt mất tự chủ, họ đói quá rồi, đói đến mức sinh ra cả ảo giác.
Hạ Vân Sâm nói lại: "Thơm không?"
Mọi người cúi đầu không nói, hồi lâu sau mới có người nghẹn ngào đáp lại: "Thơm..."


"Thơm vậy sao không ăn?" Hạ Vân Sâm cúi người nhặt thêm con nữa, bỏ cánh bỏ đầu cho vào miệng, hắn cũng đói lắm rồi, ăn một con như thể ăn được sơn hào hải vị.


Tiếng khóc trầm thấp dần vang lên giữa đội lính, họ thấy tuyệt vọng, thấy phẫn uất: Có phải do trùng tộc quá mạnh nên không còn cách chiến thắng? Họ đã bị đế quốc từ bỏ rồi?
Nhưng ngay lúc đó khát vọng được sống dấy lên mãnh liệt chưa từng có.


Bọn họ muốn sống, muốn ăn, xác sâu thì có sao? Khó ăn có độc thì thế nào? Không ăn sẽ ch.ết mà ăn thì sẽ có hi vọng!


Một vài binh lính lớn gan đã làm theo lời Hạ Vân Sâm bảo, nhẫn nhịn buồn nôn nhét sâu vào miệng. Những con sâu được nướng chín tỏa ra một mùi thịt nhẹ nhàng, ngửi kĩ còn thấy thơm.
Sau khi quyết tâm cho sâu vào mồm, biểu cảm trên mặt mọi người bỗng biến đổi trong chớp mắt.
Ngon quá!!!


Khác hoàn toàn với vẻ ngoài xấu xí là hương vị thơm ngọt của thịt bên trong, dù không có gia vị nhưng chỉ đơn thuần là nướng thôi mà đã khiến chất thịt trong veo nổi bật hẳn lên, vỏ ngoài giòn rụm do nướng dưới nhiệt độ cao, giòn mà lại không khô, ngon cực kỳ.


Thấy đồng đội vừa ăn một con lại đi lấy một con, những binh lính còn đang do dự cũng không kìm lòng nổi nữa.
Không cần biết có thể chấp nhận được lũ này hay không nhưng cứ nhét đại vào mồm đã, có sống mới có hi vọng, ai ai cũng đều vừa nhắm mắt đưa mồm vừa chảy nư.ớc mắt.


Chẳng bao lâu trong không gian chỉ còn lại tiếng nhai nuốt thức ăn, mọi người mới đầu quyết tâm quyết tử sau cùng lại bị vị sâu thuyết phục.
Thế là đám sâu bị đánh sạch bách trong phút chốc ngắn ngủi.


Cơ mà vài triệu con sâu nướng với số binh sĩ ở đây lại quá ít, mỗi người vài ba con chưa đủ ấm bụng, mấy người chậm chân còn chỉ kịp nếm mỗi vị.


Dạ dày đói khát từ lâu cảm nhận được đồ ăn nên dấy lên dục vọng, tín hiệu truyền lại đại não khiến các binh sĩ không chịu nổi nữa, ai nấy đều nhìn hết lên bầu trời đầy sâu, ánh mắt sáng chưa từng có.


Thấy các binh sĩ của mình như vậy, môi Hạ Vân Sâm cong lên thành một nụ cười, hắn chỉ vào đám trùng tộc ngoài vòng bảo hộ, cao giọng nói lớn: "Thấy loại sâu có giáp đó sao? Thịt nó còn ngon hơn gấp nhiều lần loại này."
***
Thủ đô, quân bộ.


"Phía bên tiền tuyến có tin gì không?" Hạ Vĩ Diệp hỏi phó quan của mình.


"Báo cáo nguyên soái, Hạ thiếu đã dựa theo chỉ thị của ngài hỏa thiêu mấy triệu trùng tộc, trước mắt đã giảm bớt gánh nặng thực phẩm nhưng nguồn năng lượng dự trữ vẫn đang ở mức báo động, ta cần phải tìm cách giải quyết sớm."


Hạ Vĩ Diệp nghe thế nhíu mày, đám Varen hành tung bí ẩn như thể muốn chống lại đế quốc họ bằng bất cứ giá nào, mai phục họ trên đường vận chuyển vật tư đến Shelter, đánh cướp không thèm quan tâm đến hậu quả chỉ để cướp đồ về bổ sung cho mình.


Vị trí địa lý của Shelter rất đặc biệt, hơn nữa cách rất gần thủ đô tộc Varen và hai hành tinh tài nguyên khác, một khi Shelter thất thủ, Varen không còn tấm chắn thì chuyện diệt vong chỉ là sớm hay muộn. Đây là điều tuyệt đối không được để nó xảy ra.


"Nghiên cứu phát triển cơ giáp từ trùng tộc của viện khoa học có gì tiến triển không?"


Trước đó Nguyễn Đường đưa ra ý tưởng lấy lớp vỏ ngoài cứng rắn của trùng tộc làm giáp chuyên dụng khi chiến đấu với sâu vũ trụ, Hạ Vĩ Diệp cảm thấy tính khả thi của nó rất lớn. Lớp ngoài của trùng tộc không chỉ cứng mà còn chống lại được chất lỏng ăn mòn để tránh đồng loại bị thương, một khi cơ giáp có đặc tính như vậy thì khả năng chống chịu và độ bền cũng tăng đáng kể, lấy đồ tiếp tế từ chính bản thân kẻ địch không chừng có thể thay đổi cục diện hiện tại.


Quả thật khắp người mấy con sâu này chỗ nào cũng quý, thịt ăn để no, xác làm vật liệu chế tạo. Hạ Vĩ Diệp thở phào nhẹ nhõm, dù có thế nào thì hiện tại họ đã nhìn thấy ánh rạng đông rồi.


"Báo cáo nguyên soái, đội nghiên cứu dưới sự dẫn dắt của Hạ viện trưởng và Hạ Di tiểu thư đã nghiên cứu suốt đêm, tuy nhiên chưa có tiến triển khả quan."


Hạ Vĩ Diệp gật đầu, ông hiểu nhiên cứu nguyên liệu mới không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, trước mắt cứ tiêu diệt đám Varen đánh lén chuyển vật tư ra tiền tuyến đã.
"Tàu vận tải chuẩn bị đến đâu rồi?"


"Đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát ngay lập tức, cơ giáp thuộc tập đoàn quân số ba cũng đã sẵn sàng."
"Tốt, liên lạc với ngài Gilbert chuẩn bị hành động."
"Rõ!"


Kế hoạch mới của họ là dụ rắn khỏi hang, tàu vận tải được chia thành hai nhóm, nhóm một mang theo dịch dinh dưỡng bản cũ do tập đoàn quân số ba hộ tống xuất phát nhằm thu hút sự chú ý của đám Varen, ngoài ra cơ giáp của họ cũng trang bị sẵn dịch dinh dưỡng, khi Varen tiến hành đánh cướp quân đế quốc sẽ bỏ thuyền, còn đội Gilbert sẽ lần theo dấu vết của chúng về tới tận sào huyệt để phá hủy triệt để.


Nhóm thứ hai sẽ mang theo dịch dinh dưỡng kiểu mới và thậm chí là có cả thực phẩm ăn liền thừa dịp Varen tập trung vào nhóm một để chuyển hàng cho tiền tuyến.


Tuy hành tinh Rutte chuyên sản xuất kim cương cùng một số kim loại hiếm, ngành công nghiệp khá phát triển, nhưng họ rất thiếu tài nguyên nên hiện tại họ cũng lâm vào tình trạng khó khăn không khác gì đế quốc, bởi vậy số vật tư tiếp tế này phải nói là cực kỳ quan trọng.


Đuổi được đám Varen giữ được tàu là tốt nhưng lũ này quá điên, chúng đã ba lần tự sát để cướp tàu nên nếu chiến dịch lần này thất bại thì chỉ còn cách mời Gilbert một bữa tiệc sâu thôi.
Mặt Hạ Vĩ Diệp bỗng có chút ý cười, ông hỏi: "Tiến độ nghiên cứu đồ hộp sao rồi?"


"Nhà máy và dây chuyền sản xuất đã hoàn thành, hoa quả, rau củ cùng các loại thịt hộp cũng đã bắt đầu được đóng gói, thiết bị đặc chế để làm thịt sâu đóng hộp đã thành công thông qua thử nghiệm, chỉ cần cung cấp bản vẽ là có thể sản xuất số lượng lớn." Nhắc tới chuyện này giọng phó quan của Hạ Vĩ Diệp không giấu được sự kinh nhạc và phục sát đất.Nguyễn tiên sinh quá là thần kì, dù thứ tầm thường vào tay cậu cũng hóa thành đặc biệt, nếu không phải cậu ấy phát hiện thịt sâu ăn được thì mấy triệu chiến sĩ ngoài chiến trường chẳng thể kiên trì đến giờ. Trước đây họ chỉ coi Nguyễn Đường là một đầu bếp bình thường, giỏi lắm thì nấu cơm ngon một chút, có danh hiệu cố vấn cũng là nhờ mối quan hệ với Hạ Vân Sâm, nhưng tới bây giờ họ mới phát hiện, một đầu bếp thực sự tài giỏi là một đầu bếp có thể xoay chuyển cục diện chiến tranh.


"Chuyển bản vẽ thiết kế cho Gilbert ngay lập tức, nhờ họ xây dựng nhà máy trên hành tinh tộc Rutte." Ngành công nghiệp Rutte phát triển nên chế tạo và xây dựng nhà xưởng sản xuất đồ hộp rất dễ, trùng tộc mà họ coi là đại họa khó tránh nay lại biến thành đồ ăn dâng tận mồm không dứt mất rồi.






Truyện liên quan