Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 37: Con đường thí luyện (thất)

Taiya chớp chớp mắt, nghi hoặc: “Nhân loại có lực cảm giác nguyên tố nên mới biết ma pháp, bổn soái long thông minh cơ trí nhưng chưa vẫn vượt qua được hạn chế chủng tộc đâu.”
Kleist nói: “Vậy ngươi dùng cái gì đóng băng hồ nước?”


“Kỹ năng thiên phú!” Taiya lớn tiếng, giọng nói tràn ngập kiêu ngạo và tự hào, tiện thể đưa mắt nhắc Danco ra làm chứng.
Danco há miệng, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng vướng phải chướng ngại ngôn ngữ, nên chỉ có thể nói một từ: “Đúng.”


Taiya không hài lòng lắm, quyết định tự mình gánh vác sứ mệnh ca tụng, “Nếu ngươi muốn biết đến vậy, bổn soái long sẽ miễn cưỡng cho ngươi biết, bổn soái long chính là hậu duệ của Chiến Long hoàng kim và Sương Long!”
McKee hỏi: “Ngươi mất giá rồi sao?”
……
Taiya phun khí lạnh vào hắn.


McKee bị lạnh hắt xì liên tục, Danco nhanh chóng phun lửa sưởi ấm cho hắn.
“Chiến Long hoàng kim là long hùng mạnh và xinh đẹp nhất Long tộc, Sương Long là long duy nhất có thể phun khí lạnh.” Taiya thấy mọi người thờ ơ, quyết định dùng cách nói dễ hiểu hơn nói trắng ra, “Đều rất trân quý và hiếm có.”


Kleist nói: “Ý ngươi là, bình thường ngươi đều giả vờ vô dụng?”
McKee nói thầm: “Hèn chi hai người hợp tác được với nhau.”
Taiya quay đầu: “Cũng không hẳn là…… tất cả.”
Danco nói: “Taiya, lúc trước, vô dụng.”
Taiya lấy móng vuốt vỗ lên cổ nó.
Danco lập tức cúi đầu.


“Khụ, vì thiên phú của bổn soái long quá mạnh mẽ quá cường đại, nên mới đầu chưa quen sử dụng. Nhưng giờ ta đã trưởng thành, kế thừa hoàn hảo thiên phú của tổ tiên! Tương lai các ngươi có giữ được mạng hay không đều phải nhờ vào bổn soái long!” Taiya đắc ý đá chân đi vài bước, nhìn mặt hồ ngắm cái bóng phản chiếu của mình.




Kleist suy nghĩ, nói: “Ngươi uống nước suối sức mạnh?”
Đuôi Taiya vểnh lên, “Sao ngươi biết?”
Vì ngươi trước kia không giống chưa kế thừa thiên phú, mà giống không có thiên phú để kế thừa hơn.


“Hồ nước này thực sự là suối sức mạnh?” Kleist xem nhẹ vấn đề lúc trước của nó, để tránh đáp án kích thích đến hắn.


“Đáy hồ có một con suối, bên trong có một viên gì đó, ta cầm lên ăn.” Nó cảm thấy ăn mảnh không phúc hậu lắm, chân trước không tự nhiên gãi gãi bụng, “Vì nó rất nhỏ, cực kỳ nhỏ, đối với nhân loại cũng rất nhỏ, căn bản không thể chia thành bốn phần…… Nên ta mới ăn luôn.”


Thì ra lúc nãy Taiya thò đầu vào trong là vì muốn ăn suối sức mạnh. Kleist gật đầu: “Chúng ta lên đường thôi.”
“Đợi tôi hong khô quần áo cái đã.” McKee lại hắt xì, nhặt ít củi bảo Danco phun lửa châm lên.
Kleist ngồi xuống cạnh hắn, cởi quần áo đem hong trên lửa.


Taiya khôi phục hình người chen vào giữa hai người, trước tiên dùng khóe mắt liếc hắn, quan sát biểu tình, thấy đối phương không phản ứng, lại gẩy gẩy củi làm bắn ra mấy đốm lửa, suýt nữa bắn vào quần áo Kleist.
Kleist rốt cuộc cũng thưởng cho nó một cái liếc.
Taiya hỏi: “Ngươi giận à?”


Kleist đáp: “Không có.”
“…… Suối hồi phục, suối linh trí, suối thanh xuân cho ngươi hết.”
Kleist nói: “Ta giống hấp hối sắp chết lắm sao?”
“……”
“Hay là vụng về ngu ngốc bất trị?”
“……”
“Hay đã qua tuổi sáu mươi, tuổi già sức yếu?”


Taiya thẹn quá thành giận: “Ta có ý tốt.”


“Ta cũng không phải dạng tay chân vô lực, yếu ớt vô năng.” Kleist lạnh nhạt nói, “Thiên phú của ta là cố gắng, suối sức mạnh không có tác dụng với ta. Ta không tức giận.” Nó không hề biết, thu hoạch lớn nhất của hắn trong chuyến này chính là nó. Nó càng mạnh, hắn càng cao hứng. Tuy nhiên, dứt khoát không thể để nó uống suối linh trí, “thông minh” như nó hiện giờ với hắn là vừa chuẩn.


Taiya hòa hoãn khẩu khí, gẩy củi một lát, đột nhiên nhảy dựng lên: “Ngươi nói ai tay chân vô lực, yếu ớt vô năng?!”


Mấy ngày gần đây, Quang Minh thần hội liên tiếp gặp bất lợi. Hoàng thất của đế quốc Kanding và Samanlier nhanh chóng vùng dậy, muốn làm suy yếu ảnh hưởng của thần hội với quốc nội. Hoàng thất Sangtu kẹp giữa hai nước vốn dĩ vẫn luôn trung thành và tận tâm với Quang Minh thần hồi, nhưng trong nội bộ hoàng thất cũng bắt đầu xuất hiện âm thanh bất hòa.


Lực khống chế của Quang Minh thần hội với Mộng đại lục ngày càng giảm xuống.
Chuyện này đối với Giáo hoàng và hai vị thần tế tự là đả kích rất lớn. Vấn đề cấp bách hiện nay của họ là xoay chuyển tình thế.


“Cần phải để Kleist tẩy rửa đầu óc ngu ngốc của hai vị đế vương kia một chút.” Sophiro vô cùng hoài niệm Kleist, “À không, có lẽ Goblyde cũng có thể giúp.”
Feta nói: “Goblyde không giống Kleist. Hơn nữa, bên người Ciro có Soso, đây không phải chuyện dễ dàng.”


Sophiro hừ lạnh: “Ta không tin bọn họ mỗi phút mỗi giây đều dính một chỗ với nhau.” Nói thì nói vậy, nhưng thực sự hắn cũng không chắc Goblyde có tình nguyện chấp hành nhiệm vụ ám sát hay không. “Kleist rốt cuộc bị cái gì mê hoặc đến lưu luyến quên đường về vậy, cả thần hội cũng không quan tâm. Căn cứ theo ý của bệ hạ, thần hội sẽ nhanh chóng tuyên chiến với đế quốc Kanding, không có hắn, trận chiến này sẽ càng khó khăn hơn.”


Feta nói: “Các phân hội vẫn không có tin tức gì cả.”
Sophiro nói: “Có lẽ hắn ở ngoài phạm vi thế lực của thần hội…… Gần đây Dongguimo có tin tức gì không?”


Feta đáp: “Không có. Sát thần vừa thoáng xuất hiện xong, chỗ đó trở nên rất yên tĩnh.” Quốc vương Langzan xem ranh giới giữa Langzan và Dongguimo là cấm địa, dân cư ở các thành trấn xung quanh đều bị ép chuyển tới thành trấn khác.
“Nếu Kleist một mình đi trước thì sẽ không bị người thấy.”


“Sao hắn lại đi Dongguimo?”
“…… Có lẽ hắn ở Xiguimo. Dù gì thì không lâu trước, Giáo Hoàng bệ hạ cũng mới đến đó.”
“Cũng chẳng phải di chỉ, cần gì tới tham quan.”


Sophiro bị nghẹn một chút, nhẫn nhịn nói: “Vậy có lẽ là rừng Mộng Yểm. Học viện ma pháp St Paders cũng ở đó, chắc hắn thấy hứng thú.”


Feta nói: “Trong ba học viện lớn, hắn có hứng thú thì cũng phải là học viện Honorable St Sorvi hoặc học viện Glorious St Dean, học viện ma pháp St Paders và thánh kỵ sĩ chả liên quan gì với nhau cả.”
Sophiro hỏi: “Vậy đảo Song Tử thì sao?”
Feta hiếm có lúc hài hước, “Hắn đi đâu tìm anh em sinh đôi?”


“……” Sophiro cảm thấy mình với ông ta là minh chứng tốt nhất của cái gọi là không hợp nhau hơn nửa câu. Hắn phất tay áo ra ngoài, “Ông tốt nhất nên cầu nguyện hắn đang ở rừng Mộng Yểm đi. Dongguimo và Xiguimo đều là kẻ địch của Quang Minh thần hội, mà đảo Song Tử…” Hắn dừng một chút, “là thần dụ do nữ thần đích thân hạ, không cho phép bất kỳ Thánh kỵ sĩ nào đặt chân tới!”


Feta quay người nhìn tượng nữ thần, sắc mặt âm trầm.


Sau khi rời khỏi cái hồ có suối sức mạnh, nhóm người Kleist lại phải trải qua sinh hoạt gian khổ không có nước tắm rửa. Đang lúc loại lá to ngày càng hiếm và cây cối màu tím dần nhiều hơn, bọn họ đến lãnh địa mới, mà chuyện thần kỳ nhất ở nơi này là — đổ mưa. Từ khi tiến vào con đường thí luyện, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy mưa. Lúc cơn mưa ào ạt đổ xuống, Kleist thong dong lấy ra ba cây dù — cảm ơn sự chuẩn bị chu đáo của Pierce.


Dò đường, gác đêm, con đường phía trước khá dài, bọn họ phải toàn lực cảnh giác. Nhưng McKee lại rất nhàn rỗi, việc gì cũng không làm, nhiệm vụ duy nhất là — dưỡng bệnh.


Lên khỏi hồ xong thì hắn bị cảm, sau khi ngủ dưới hơi thở của Taiya một giờ, cảm biến thành cảm nặng, đã kéo dài hơn một tháng.
“Oáp.” Mũi McKee sụt sịt, cách xa hai mét khỏi Taiya, “Ngươi có thể cách xa ta chút được không? Khí lạnh trên người ngươi sắp đóng băng ta rồi.”


Taiya nổi cáu: “Ta đi trước ngươi!”
McKee nói: “Nhưng mông ngươi đối diện với ta. Nên biết sinh vật không chỉ thả khí bằng mũi.”
“……”
Danco xông đến giữ chặt Taiya đang tính tẩn cho McKee một trận, thấp giọng nói: “Xin lỗi đi.”
McKee nói: “Lúc nó thổi lạnh ta cũng đâu có xin lỗi.”


Taiya hừ lạnh: “Rõ ràng là tại sức chịu đựng của ngươi quá yếu, Kleist cũng bị thổi nhưng hắn vẫn rất khỏe.”
McKee nói: “Cậu ta không giống ta, cậu ta là kỵ sĩ!”
Taiya nghi hoặc: “Chẳng lẽ ngươi không phải?”


McKee nghẹn lời, ngượng ngùng nhìn lướt qua Danco, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, “A, không biết lãnh chúa lần này như thế nào.”
Kleist dừng chân, nhíu mày nói: “Sẽ biết nhanh thôi.”
McKee “vèo” một phát trốn ra sau Danco.


Hai giờ rưỡi chiều, ánh nắng vừa phải, rừng cây tím thẫm bị nắng chiếu đến hơi đỏ lên. Thời tiết sáng sủa cộng thêm quang cảnh tươi đẹp như vậy, tâm tình đáng lẽ nên rất tốt. Thế nhưng, khi mười mấy gã thanh niên đội khôi giáp màu đen không phản quang chậm rãi vây quanh bọn họ, quang cảnh đẹp đến mấy cũng không thể kéo chỉ số tâm tình đang thẳng tắp hạ xuống của Kleist lên.


McKee nói: “Bọn chúng là người hay ma vật?”
Nhóm thanh niên có khuôn mặt không khác gì nhân loại, dáng người ai cũng thon dài, ngũ quan tuấn lãng, nhưng móng tay sắc nhọn như vuốt thú, lỗ tai lay động theo âm thanh, đồng tử gặp ánh sáng thì co thành đường thẳng như Taiya và Danco.


“Nhân loại, các ngươi có hai lựa chọn, gia nhập với chúng ta hoặc bị giết.” Thanh niên khôi giáp màu đen đối diện bọn họ tiến lên một bước, môi khẽ động đậy nhấn rõ từng chữ một.
McKee nói: “Tôi thích nó nhất trong số các lãnh chúa.”
Kleist nói: “Anh muốn ở lại gia nhập với chúng nó à?”


McKee hỏi: “Các ngươi là ai?”
“Tử dạ tinh linh.”
“Có thể nói một chút về phúc lợi đãi ngộ không?”
“Phúc lợi đãi ngộ?” Thanh niên nghi hoặc lặp lại.


McKee nói: “Ta nghĩ nơi này chắc không lưu thông tiền vàng linh tinh gì đâu nhỉ, kim cương châu báu cũng không có tác dụng gì, nói vấn đề thực dụng đi, có bao ăn ở không? Mỗi ngày mấy bữa?”
Thanh niên đáp: “Các ngươi được làm việc.”


“Để chúng ta suy nghĩ một lát đã.” McKee thấp giọng nói, “Đánh làm sao?”
Kleist nói: “Chia nửa ra.” Hắn quay đầu nhìn Danco và Taiya, hai tên không chút do dự biến thành long, tách ra hai bên, bên trái phun lửa, bên phải phun khí lạnh.


Đúng như Wendland nói, toàn bộ long và kỵ sĩ trước đây đều chết trong tay nó và song sinh thụ, chưa ai từng đặt chân đến lãnh địa này. Tử dạ tinh linh thiếu kinh nghiệm ứng chiến, bị đánh bất ngờ. Kết quả, ba tên trực tiếp bị nướng khét, hai tên bị đông lạnh thành băng, số còn lại ít nhiều đều bị thương.


“Hèn hạ!” Tử dạ tinh linh nửa quỳ xuống đất che bả vai bị thương, tức giận, “Đánh lén là hành vi của kẻ ti tiện.”
Kleist nói: “Chặn đường cướp của thì không ti tiện chắc?”
Tử dạ tinh linh đáp: “Các ngươi xâm nhập địa bàn của chúng ta!”


McKee nói: “Nữ thần Quang Minh cho chúng ta tới nơi này thí luyện.”
Đám tử dạ tinh linh rối loạn, sắc mặt tên cầm đầu càng khó coi hơn. Hắn chậm rãi đứng lên: “Thì ra là tay sai của nữ thần Quang Minh……”


“Tay sai?” Từ nhỏ đã được dạy rằng nữ thần Quang Minh là thần thủ hộ duy nhất của Mộng đại lục, McKee cảm thấy bị sỉ nhục, “Ngươi tốt nhất nên thu hồi hai chữ này.”


Tử dạ tinh linh cười nhạo một tiếng, giống như đã ước định tốt với nhau, tinh linh bị thương nhẹ chạy nhanh đến nâng tinh linh bị thương nặng dậy, chạy sâu vào rừng.


Động tác của bọn chúng rất mau, Kleist cũng không chậm, xem chúng nó chạy hướng nào rồi không nhanh không chậm đuổi theo. Hắn đi đầu, một người hai long còn lại tự giác bám theo, McKee là trộm, tốc độ hạng nhất, Danco và Taiya là long, thân thủ mạnh mẽ, không ai bị tụt lại phía sau.


Chạy vội tới nửa đường, Tử dạ tinh linh đột nhiên ném đồng bạn xuống đất, chạy vượt qua không quay đầu lại, tốc độ rõ ràng nhanh hơn gấp hai.


McKee cố hết sức chạy theo, lúc bước qua Tử dạ tinh linh bị thương nặng còn cảm khái một chút, “Đại nạn……” Ăn một ngụm gió, năm chữ còn lại nói không ra lời.


Kleist thấy bóng dáng Tử dạ tinh linh dần mơ hồ, sợ cách quá xa sẽ mất dấu, tăng tốc đuổi theo, dần dần kéo gần cự ly. Khoảng cách hai bên dần rút ngắn, khi sắp đuổi kịp, Tử dạ tinh linh đột ngột dừng lại, xoay người chờ hắn.


Kleist lướt qua đỉnh đầu nó, ra tay từ sau lưng. Nó tránh qua bên trái, ném ra vô số ảo ảnh. Động tác của nó càng lúc càng nhanh, hoàn toàn không phân biệt được thật giả.
“Bốp.”
Taiya đuổi tới, vỗ một cái lên mặt nó. Tử dạ tinh linh bị đánh bay ra ngoài, ảo ảnh biến mất.


Kleist đến trước mặt nó, chân nhẹ nhàng đạp lên miệng vết thương, “Các tinh linh khác ở đâu?”
Tử dạ tinh linh cười, “Không cần gấp, chúng nó sẽ đến tìm ngươi thôi.”
“Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu tên?”
“Một thành thị của nhân loại có bao nhiêu người?” Nó hỏi ngược.


McKee ngạc nhiên: “Nghĩa là các ngươi có một thành thị tinh linh?”
“Mảnh rừng này chính là lãnh địa của chúng ta, biết sợ chưa? Một đám tay sai tạp nham của nữ thần Quang Minh!” Tử dạ tinh linh nhe răng với họ.
Kleist hỏi: “Tại sao ngươi lại ghét nữ thần Quang Minh?”


Tử dạ tinh linh nói: “Ghét? Đừng dùng thứ tình cảm đơn giản đó hình dung nỗi căm hận của chúng ta với bà ta! Phải là thù hận, căm hận, oán hận! Các ngươi cứ chờ xem, một ngày nào đó bà ta sẽ tháo bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia xuống, đẩy bọn ngươi xuống vực sâu đau khổ. Tới khi đó, các ngươi sẽ giống với chúng ta, dùng máu huyết đời đời kiếp kiếp truyền thừa oán hận.”


McKee nói: “Ngươi là tay sai của thần Hắc Ám nên mới nói như vậy đúng không.”


“Không được xúc phạm đại nhân Harvey!” Tử dạ linh linh đang bị khống chế bất ngờ kích động, không để ý đến chân Kleist vẫn còn đạp trên vết thương, đột nhiên nâng nửa người trên lên, hung tợn trừng hắn, gần như muốn dùng ánh mắt phân thây hắn ra.


McKee thầm sợ hãi, thân thể tự giác trốn ra sau lưng Danco.


Tử dạ tinh linh nói: “Đại nhân Harvey là vị thần vĩ đại, thiện lương nhất thế giới này. Ngài đã vì người chị vô sỉ của mình mà giao ra chân tâm, nhưng đổi lấy chỉ có lừa gạt và phản bội! Chúng ta tin rằng, một ngày nào đó đại nhân Harvey sẽ tỉnh lại, mang chúng ta ra khỏi khu rừng vạn ác này!”


McKee thầm nói: “Kẻ xấu luôn nghĩ mình vô tội.”
Tử dạ tinh linh đáp: “Những lời này trả cho ngươi, kẻ xâm nhập ngu xuẩn.”
McKee nói: “Chúng ta chỉ muốn đi nhờ trên con đường này thôi!”


“Chúng ta sẽ không để thứ gì có liên quan tới nữ thần Quang Minh bước qua, ruồi nhặng cũng không được!” Thái độ Tử dạ linh linh rất kiên quyết.
Kleist: “Nói lâu như vậy có khát nước không? Nghỉ ngơi một lát đi.”
“……”


Tử dạ tinh linh bị trói vào thân cây, nhìn nó không ngừng vặn vẹo là biết rất không hài lòng với tay nghề của Danco.


Kleist nhìn McKee vui vẻ hơ nóng trái cây — từ lúc hết bị cảm, McKee bắt đầu ghét tất cả thức ăn lạnh, suy nghĩ chuyển đến lời nói của Tử dạ tinh linh. Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy con đường thí luyện rất không bình thường, rõ ràng nữ thần Quang Minh muốn thí luyện kỵ sĩ và long, nhưng lại xuất hiện toàn ma vật hắc ám và Hắc Ám thần tế tự, thái độ lẫn thủ đoạn đều rất ác liệt và đẫm máu. Liên hệ với hai bức tượng nữ thần Quang Minh và thần Hắc Ám trong phòng bí mật ở đảo Song Tử, có lẽ lời Tử dạ tinh linh nói mới là thật.


Dongguimo giam cầm các vị thần khác, đảo Song Tử giam cầm long, con đường thí luyện giam cầm các tùy tùng của thần Hắc Ám…… Điều này quả thực rất phù hợp với tác phong trước sau như một của nữ thần Quang Minh.
“Ây da.” Trái cây của McKee rơi vào đống lửa, Danco vươn tay lấy ra cho hắn.


McKee thổi trái cây trong tay nó, đợi nguội hẳn mới cầm lấy.
“Này.” Taiya thấy hắn không chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm, đưa một trái qua.
Kleist nhận trái cây, ngoắc tay với McKee, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
McKee thấy hắn nghiêm túc, khó hiểu nhìn Taiya và Danco.


Taiya không vui: “Ta mới ký khế ước với ngươi.”
Kleist nói: “Ta không muốn nó nghe thấy.” ‘Nó’ là Tử dạ tinh linh.
Tai Tử dạ tinh linh giật giật, khinh thường quay mặt đi.
Taiya lưu loát truyền đạt chỉ thị, bảo Danco trông coi, còn mình theo sát phía sau Kleist. Kleist ngầm đồng ý.


Hai người một long đi xa vài trăm mét, khuất khỏi tầm mắt Tử dạ tinh linh.
Kleist lấy một đoản kiếm khỏi túi không gian giao cho McKee.
Đoản kiếm vừa vào tay, McKee liền có cảm giác quái dị, lạnh như không lạnh nhưng khiến cả người run rẩy. Hắn ngây ngốc nói: “Đây xem như bồi thường việc cậu làm hư Honorable Gruson sao?”


Kleist nói: “Tạm thời cho anh mượn.”
“Tại sao?” McKee ngượng ngùng: “Tôi không biết dùng đoản kiếm.”
Taiya hỏi: “Ngươi không phải kỵ sĩ à?”
“Kỵ sĩ cũng có lĩnh vực không am hiểu!” McKee ngừng lại, lẩm bẩm nói, “Sao không có đấu khí cho Long kỵ sĩ học tập.”


Kleist nói: “Đây là một thanh thần khí.”
McKee chấn động, lật ngược lật xuôi thanh đoản kiếm trong tay để xem xét. Chuôi kiếm toàn một màu đen, tay cầm có hình dạng cổ xưa, hoa văn cũng chưa từng thấy bao giờ. “Một viên bảo thạch cũng không có.”
“Thần khí của thần Hắc Ám.”


Tay McKee run lên, thiếu chút nữa đã vứt kiếm xuống đất.
Kleist nói: “Anh lấy thân phận tùy tùng của thần Hắc Ám cầm nó đi đàm phán với Tử dạ linh linh xem sao.”
“Tùy tùng của thần Hắc Ám?” McKee không thích thân phận này chút nào, “Chả lẽ không còn cách nào khác sao?”


Kleist không để ý hắn kháng nghị, “Nhưng nhớ kỹ, không phải bất đắc dĩ lắm thì tuyệt đối không được dùng đến nó.”
“Dùng thế nào.”
“Tín ngưỡng thần Hắc Ám.”
McKee như lọt vào trong sương mù, “Tín ngưỡng? Cái gì tín ngưỡng?”


“Tin tưởng thần Hắc Ám sẽ ban cho anh sức mạnh.” Kleist vừa chuyển đề tài, xong lại dặn dò lần nữa, “Không phải bất đắc dĩ lắm, nhất quyết không được dùng.”
McKee nghi hoặc: “Sao cậu không cần?”
Kleist đáp: “Thuộc tính bất hòa.”


“Dùng đoản kiếm mà cũng cần thuộc tính hả?” McKee cũng không ngốc, so với hai con rồng kia, hắn hiểu rõ tính tình của Kleist hơn hết. Nếu đúng là thần khí, với cá tính của Kleist, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao cho người khác, dù là mượn cũng thế. Hắn càng nghĩ càng cảm giác thanh đoản kiếm này vô cùng kỳ lạ.


Kleist rút kiếm ra, chém tới cái cây nào đó!
Ánh sáng vàng rực xuyên qua thân cây, thân cây đứt thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống.
Mắt Taiya sáng lên, “Đúng là Quang Minh thần lực.”
McKee ngẩn người: “Là sao?”
Kleist nói: “Tên đầy đủ của tôi là Kleist Sawasadi.”
McKee lặp lại như vẹt: “Kleist Sawasadi.”


“Ừ.”
“Kleist Sawasadi…… Kleist Sawasadi…… Kleist Sawasadi!” Tiếng lẩm bẩm mỗi lúc một nhanh hơn, McKee kích động, “Cậu cậu cậu, vậy có nghĩa cậu chính là Đoàn trưởng Kleist Sawasadi của Đoàn Thánh kỵ sĩ?!”
Kleist gật đầu.
“Đừng có giỡn.” McKee trừng hắn, “Trò đùa này không vui đâu!”


Kleist im lặng nhìn hắn.
McKee bắt đầu khủng hoảng, “Đoàn trưởng cao chưa tới 1m .”
Kleist kéo Taiya đến bên người, “Anh cảm thấy tôi rất cao sao?”
“…… 1m ?” Đứng bên Taiya cao 1m92, thân hình Kleist giống như bị teo nhỏ. McKee nói: “Dáng vẻ Đoàn trưởng trong truyền thuyết……”


Kleist kéo đầu Taiya xuống, so hai khuôn mặt với nhau.
McKee: “……” Hai người so với nhau quả thực……
Vậy nên, vị này đúng là Đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ, kỵ sĩ mạnh nhất trong truyền thuyết?! Tuy vẫn thấy không đúng chỗ nào, nhưng cảm xúc hưng phấn vẫn vô thức lan tràn trong cơ thể.


McKee che ngực, chờ mong lại thẹn thùng hỏi: “Vậy Đoàn phó Goblyde thực sự rất anh tuấn sao?”
Kleist nói: “Lời đồn đôi khi cũng đúng.”
McKee xoay người ôm một thân cây, vui sướng đá chân một lúc lâu mới đeo nụ cười trở về, “Vậy ra ngài đúng là Đoàn trưởng?”


Kleist nói: “Anh có thể tiếp tục gọi ta là Kleist.”


“À vâng, thưa Đoàn trưởng, tôi thực sự rất vinh hạnh khi được thấy ngài.” Hắn vươn tay, thành kính bắt tay Kleist thật mạnh, sau đó ngượng ngùng nói: “Tôi rất thích ngài, tuy tôi thích Đoàn phó Goblyde hơn chút, nhưng tôi thực sự…… có hơi…… ăn nói lung tung. Tôi rất vui.”


Kleist nói: “Rời khỏi con đường thí luyện rồi, ta sẽ tiến cử anh.”
“Hô hô hô hô……” McKee cắn nắm tay cười không ngừng.
“Nhớ kỹ lời ta vừa nói.”
“Hô hô hô hô……”
“Ta vừa nói cái gì?”
“Hô hô hô hô……”
“McKee!”


“Có.” McKee bỏ tay ra, đứng thẳng người.
Kleist ngắm kỹ trên dưới xong, “Về thôi.”
“Vâng!”


McKee vui vẻ bước từng bước nhỏ theo sau hắn, đi được một nửa, hắn hơi tỉnh lại, nhìn đến Danco, hắn tỉnh hẳn, rốt cuộc cũng biết không đúng chỗ nào. Cái người mặt không đổi sắc bẻ chân hắn, giết người không nháy mắt là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ Kleist?!