Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 82: Xuất cung

""Cái gì?""
Ta cả kinh, trong đầu đột nhiên loé lên một suy nghĩ. Ta theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo ngồi trong xe ngựa, bức màn bị gió thổi bay, hắn vẫn lạnh lùng như là pho tượng không chút tình cảm.
Đây là công đạo của hắn?


Ta ở trong cung đã không còn bất cứ thứ gì để lo lắng, chỉ có Du Nhi, chỉ có tình nghĩa của nàng là ta không thể nào bỏ, vì thế hắn đã dùng nàng để kiềm chế ta sao?


Nếu lần này xuống Nam ta có bất kỳ hành động khác thường gì, chỉ sợ không đơn giản là không có tên Du Nhi trên danh sách đại xá mà còn có thể....


Nghĩ tới đây, cả người ta đột nhiên ớn lạnh, ta vươn đầu ngón tay đang run rẩy nắm chặt tay mình. Du Nhi thấy dáng vẻ của ta, vô cùng lo lắng, hỏi: ""Thanh Anh, ngươi... Ngươi sẽ trở về, đúng không?""
""...""


Ta ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt, Du Nhi lỗ mãng nhưng thiên chân chưa từng lo lắng như vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: ""Du Nhi, không còn sớm nữa, ta phải đi đây, không thể để bọn họ đều chờ ta.""
Nói xong, ta nhìn nàng rồi xoay người lên xe ngựa của Bùi Nguyên Hạo.


Vừa rồi ở ngoài ta có thấy chiếc xe ngựa này rất lớn, bên trên điêu khắc vô cùng tinh xảo, nhưng vào trong mới phát hiện không gian cũng không lớn, cách bố trí cực kỳ hợp lý, không hề xa hoa.




Bùi Nguyên Hạo nhắm nghiền hai mắt, nửa người dựa vào phía sau, bên dưới có một khoang rỗng, bên chứa rượu và thực phẩm, trong thùng xe còn có một chiếc bàn nho nhỏ, góc xe đặt thêm một vài cuốn sách, ngồi trong xe ngựa như vậy, cho đường xa mệt nhọc cũng coi như là đang hưởng thụ.


Ta cẩn thận ngồi đối diện hắn, vừa ngồi xuống, bên ngoài liền truyền tới một tiếng thét to, xe ngựa thoáng cái đã lăn bánh.
Bức màn bay lên, ta thấy Du Nhi đỏ mắt đứng ở góc tường nhìn ta.


Cửa cung từ từ mở ra, xe người chậm rãi chạy qua cánh cửa rộng lớn, bức tường đỏ kia giống như vô tận, rốt cuộc bị chúng ta vứt ở phía sau, biến mất trong tầm mắt.
Sau đó, bầu không khí xung quanh vô cùng yên lặng, bên tai chỉ có tiếng đánh xe vang lên âm thanh đơn độc, trong xe có vẻ càng thêm yên tĩnh.


Bùi Nguyên Hạo hình như đã ngủ, từ khi ta lên xe đến giờ vẫn chưa hề mở mắt.
Nhưng nam tử này cho đang ngủ vẫn có một loại khí tức khiến cho người ta không rét mà run. Ta cuộn mình ngồi trong góc, ôm đầu gối, cẩn thận nhìn gương mặt của hắn.
Ngay lúc ta cho rằng hắn ngủ say, hắn lại đột nhiên mở mắt.


Bốn mắt lập tức đối diện nhau khiến ta cả kinh, mà đúng lúc này, xe ngựa vẫn chạy đều tốc độ bỗng nhiên quẹo sang một phía, không kịp phòng bị, ta thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Sao lại thế này?


Ta kinh ngạc mở to hai mắt lại phát hiện tuy hắn đã tỉnh nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt. Hắn nhìn ta, sau đó vươn tay tay vén bức màn bên cạnh, lúc này ta mới phát hiện, xe ngựa đã chạy vào đường tắt vô cùng hiểm hóc, mà xe ngựa khác của hắn cũng chạy theo sau.


Ta theo bản năng lên tiếng: ""Điện hạ, đây là...""