Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 92: Tiểu Báo, ngươi thật to gan!

Lão đại kia đầu đầy mồ hôi lạnh lùng nhìn ta, mặc dù không thấy rõ nhưng ta vẫn cảm nhận được hắn đang lưỡng lự. Nghĩ nghĩ, hắn ta ra lệnh: "Trói nàng ta lại, không cho bất cứ kẻ nào động vào."
"Vâng."


Thủ hạ của hắn lập tức xông tới chói ta, sau đó nhét thêm và miệng một đống vải. Ta liều mạng lắc đầu vùng vẫy nhưng một chút tác dụng không có. Ta chỉ có thể mặc bọn chúng ném vào một góc. Đột nhiên, một mũi gươm chĩa thẳng vào ta: "Dám lộn xộn nữa ông đây phanh thây ngươi!"


Nói xong, bọn chúng đều ra ngoài.
Cửa theo đó cũng đóng lại.
Cuối cùng vẫn tránh được một kiếp, ta như vừa dạo một vòng từ Quỷ môn quan trở về, trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi.
Chỉ có điều, Hoàng gia là ai?


Nghe cách nói chuyện của bọn họ, người đó dường như vô cùng đặc biệt này. Bọn thổ phỉ này ngay cả quan binh cũng không sợ, rốt cuộc là ai lại khiến bọn chúng kiêng dè? Chẳng lẽ, hắn ta còn lợi hại hơn thổ phỉ hay sao?
Nghe tới đây, ta vội dán lỗ tai lên vách tường, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.


Ở ngoài có rất nhiều người, nhưng một đám đều không dám ồn ào, bầu không khí có vẻ rất khẩn trương. Ta nghe được tiếng bước chân truyền tới, trong lòng không khỏi bất an.
"Hoàng gia đại giá quang lâm, chúng tiểu nhân bái kiến Hoàng gia!"


Thanh âm của tên lão đại kia đã không còn cay độc như trước, hiện tại giọng nói đó mang chút ý cười, bên trong ẩn ẩn một tia chột dạ và nịnh nọt. Nhưng đối phương không lập tức lên tiếng, qua một hồi lâu mới có một giọng nói của người trẻ tuổi truyền tới: "Tiểu Báo, lá gan của ngươi thật lớn!"




Hoàng gia vẫn còn trẻ sao?
Trong lòng không khỏi nghi ngờ, đúng lúc này tên lão đại kia cười cười: "Ngũ ca nói đùa..."


Ngũ ca? Xem ra người nói chuyện không phải Hoàng gia, hắn có lẽ chỉ là thủ hạ bên cạnh, mà tên Hoàng gia kia cũng không tầm thường. Tuy hắn chưa lên tiếng, nhưng loại áp lực xuất phát từ hắn đã khiến đám thổ phỉ hung ác xung quanh đều biến thành những con mèo nhà.


"Lời Hoàng gia từng nói, các ngươi đều chưa nghe sao? Ai cho các ngươi ra tay trên quan đạo hả?"
"Hoàng gia thứ tội, Hoàng gia tha mạng!" Ta nghe được tiếng lão đại kia đập đầu, "Chúng tiểu nhân biết sai rồi. Dạo gần đây chúng tiểu nhân thật sự rất khó khăn nên mới phải ra hạ sách này. Hoàng gia thứ tội!"


"Nếu chỉ đơn giản là cướp, vì sao còn bắt phụ nữ về?"
"Bắt phụ nữ về? Không có, chúng tiểu nhân biết đây là điều kiêng kị, chúng tiểu nhân nào dám?"
"Có người nhìn thấy các ngươi mang một phụ nữ lên xe."


"Kẻ nào lại dám lắm mồm như vậy? Hoàng gia chắc cũng biết, chúng tiểu nhân chỉ nhằm vào hàng hóa trên xe, còn nữ tử kia sau khi bị chúng tiểu nhân đánh cho hôn mê thì liền bỏ lại, chúng tiểu nhân cũng không biết nàng ta đã đi rồi."


Nghe tới đây trong lòng ta liền tức giận, thừa nhận tội nhỏ là vì che giấu tội ác phía sau, xem ra Hoàng gia này là người không thích việc xâm hại dân nữ, mà tên lão đại này biết rõ việc đó, cho nên cố gắng ém nhẹ, như vậy mới không bị phạt.


Lúc này, ta liền liều mạng muốn mở miệng kêu cứu, nhưng tứ chi đã bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, ngoại trừ tiếng thở dốc như mèo, ta vốn không thể phát ra âm thanh nào cả.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, chúng tiểu nhân nào dám nói dối."


"Ưm ưm..." Ta liều mạng đập đầu vào tường, hi vọng có người nghe thấy - Hắn đang nói dối, hắn đang nói dối!