Muốn Giấu Ánh Trăng Đi

Chương 31

Anh thản nhiên lướt qua, cười nhạo nam sinh đó. Sau đấy đi đến nắm tay Thẩm Ý, quay đầu rời đi.


Chàng trai ấy tên là Trương Thỉ, đang là năm cuối cấp ba. Đương nhiên là cậu ta cũng nhận ra Kỳ Yến là ai, cũng biết người này vô cùng hung dữ nhưng không ngờ chưa gì người mình thích đã bị người ta dắt đi trước mắt mình. Lại còn có mấy bạn nữ học cùng lớp, cậu ta không thể để bản thân bị mất mặt, đành cắn răng liều mạng chặn đầu hai người họ lại.


Kỳ Yến nhếch môi, nhướng mày lên liếc kẻ đang chặn đầu mình, đầy vẻ gian ác: “Chó ngoan không cản đường, cậu nghe chưa?”


Trương Thỉ siết chặt bàn tay, tức giận mà nói: “Kỳ Yến, tôi biết xưa nay cậu vô cùng độc đoán, đối với cậu thì nội quy trường chẳng là cái thá gì. Nhưng cậu có quyền gì mà ngăn cản tôi với Thẩm Ý chứ? Cậu là gì của cậu ấy?”


“Tôi và cậu ấy là bạn cùng bàn!” Kỳ Yến ghì chặt một bên bả vai của nam sinh kia: “Mười lăm năm nay, bọn tôi đều là những học sinh giỏi. Nói chuyện yêu đương là không bao giờ yêu sớm, cậu hiểu chưa? Tôi cũng chẳng muốn đánh cậu đâu, nhanh chạy càng xa càng tốt đi.”


Mấy cô bạn học cùng nhỏ giọng khuyên cậu ta: “Trương Thỉ, hay là bỏ đi.”
“Tên đó là Kỳ Yến đấy, cậu đừng dây vào.”
“……”
Gương mặt Trương Thỉ biến sắc, do dự vài giây cuối cùng cũng chỉ chọn cách quay gót bước đi.




Kỳ Yến vốn đã biết trước, khinh thường cười nhạo cậu ta, kéo tay Thẩm Ý rời đi. Trương Thỉ đứng chôn chân ở chỗ cũ, mắt tối đen nhìn bóng hai người dần đi khuất.
———
Anh đưa Thẩm Ý đến bến xe buýt, năm phút nữa mới tới chuyến tiếp theo.


Kỳ Yến đợi xe đến cùng cô, đột nhiên quay sang hỏi: “Nếu vừa rồi tôi không tới, cậu sẽ đồng ý với tên đó sao?”
“Ai cơ?” Thẩm Ý nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu đang nhắc đến cậu nam sinh kia sao? Không đâu, dù gì tớ và cậu ta cũng không quen nhau.”


Kỳ Yến cắn chặt môi, hỏi cô: “Nếu thân thiết thì sẽ đồng ý?”
Thẩm Ý nhìn chằm chằm anh, không thể ngừng cười được: “Tớ và cậu ấy không biết nhau thì làm sao quen được chứ?”


Kỳ Yến xoay người, tay cầm lấy chiếc cặp đeo bên phải, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô: “Còn chúng ta có quen không?”
Đôi mắt to tròn của Thẩm Ý sáng bừng trong đêm lạnh: “Tất nhiên. Chúng ta là bạn tốt mà.”
“Bạn… tốt?” Kỳ Yến lẩm bẩm mấy chữ này rồi quay lại nhìn cô: “Được rồi.”


Thấy vẻ ấp a ấp úng kia, Thẩm Ý định hỏi làm sao vậy nhưng lúc này xe buýt lại tới, Kỳ Yến nắm tay dẫn cô đến cửa xe, một tay kéo cái mũ nhung của cô xuống: “Mùa đông đến rồi, cậu nên giữ ấm.”
Cô bị chiếc mũ che mất tầm mắt: “….. Ừm.”


Lên xe ngồi, Thẩm Ý tựa đầu vào cửa sổ, quay đầu nhìn lại.


Chỉ thấy Kỳ Yến vẫn còn đứng ở đó, đôi tay đang đút trong túi quần, vẫn luôn nhìn về hướng xe buýt, chở cô đi khuất. Ánh trăng trong veo ngả xuống mặt đất khiến cái bóng của anh thẳng tắp, dần dần, xung quanh chẳng còn ai nữa, anh cứ thể lẻ loi đi một mình.
———
Thứ hai.


Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Ý đi đến phòng nhận hàng hộ cùng Địch Miên Miên để lấy cả đống hàng chuyển phát. Địch Miên Miên tò mò hỏi: “Ý Ý, cuối tuần này cậu định làm gì mà mua nhiều đồ thế? Mấy cái này là gì vậy?”


Thẩm Ý nói: “Mùa đông đến rồi nên phải giữ ấm. Tớ mua mấy cái quần mùa thu với áo tay dài.”
Địch Miên Miên nói: “Ôi, cậu nói tớ mới nhớ. Mà tớ thì không có đủ tiền, chắc đành về năn nỉ mẹ mua cho thôi.”


Hai người vừa trò chuyện vừa cùng nhau đi về phòng học. Mấy món đồ chuyển phát chiếm khá nhiều chỗ, Thẩm Ý đành lấy kéo mở từng hộp ra. Kỳ Yến thấy vậy cũng giúp cô gấp mấy cái hộp hàng lại rồi vứt vào thùng rác dưới góc phòng học.


Lúc anh quay lại lớp, thấy trên bàn có món đồ. Anh cầm lấy nhìn nhìn: “Đệm đầu gối? Cậu cho tôi?”
Thẩm Ý gật gật đầu: “Mùa đông thì nên giữ ấm, hơn nữa ngày nào cậu cũng chơi bóng rổ nên có thể dùng.”


Trái tim Kỳ Yến loạn một nhịp, ngồi vào ghế, ấp úng hỏi: “Sao… sao tự nhiên lại mua quà cho tôi?”
“Cậu cũng hay mua quà cho tớ mà.” Thẩm Ý nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: “Ban đầu định mua cho cậu một cái quần mùa thu, nhưng tớ lại không biết cậu mặc size gì.”


Kỳ Yến nghe mà đôi mắt mở to, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt hạnh nhân của Thẩm Ý cũng mở to ra, nhìn lại cậu: “Làm sao vậy?”


Tai của Kỳ Yến bỗng đỏ bừng lên, ngại ngùng vội quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Có phải trước giờ cậu rất giỏi việc tán tỉnh người ta không….”
Thẩm Ý nghe không rõ, hỏi lại: “Cậu nói gì thế?”


“Không có gì!” Kỳ Yến phủ nhận, lại liếc mắt nhìn gương mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu có hay mua quần mùa thu cho mấy tên con trai khác không?”
Thẩm Ý chớp chớp mắt: “Có. Tớ mua cho Tử Ngôn.”


Kỳ Yến vừa nghe chữ “Có” thì trong lòng đầy bực tức, muốn phun trào ra hệt như núi lửa. Nhưng vừa nghe người đó là Triệu Tử Ngôn thì cơn tức giận bốc khói bay đi mất, nhưng vẫn nói tiếp: “Tên nhóc đó không tính. Ý tôi là những đứa con trai khác kìa!”
“Sao chứ?”


Này, này cái gì mà sao chứ?!
Kỳ Yến trừng trừng nhìn cô: “Dù sao thì không được làm thế!”
Thẩm Ý đơ cả người, cũng chỉ biết gật đầu: “Được.”


Cô cũng không định mua cho họ mấy cái quần mùa thu, chỉ là lúc đó mua cho mình một cái, sẵn thấy một tiệm bán đồ nam cũng rất đẹp và tốt nên đi hỏi số đo của Triệu Tử Ngôn để mua giúp, nhưng của Kỳ Yến thì cô lại không biết, vì vây đành mua cái đệm gối cho anh. Bình thường anh ăn mặc cũng đơn giản, chỉ là Thẩm Ý sợ sau này anh già đi bị thoái hóa khớp.


Kỳ Yến đương nhiên chẳng biết Thẩm Ý để bao nhiêu tâm tình mà mua.
Sau khi tan học, chờ cô đi vệ sinh. Kỳ Yến không chờ nổi liền lấy cái đệm gối đeo vào, không biết Cố Ức đang đi đến, cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Anh Yến, ai đưa anh cái này thế?”


Kỳ Yến thực lòng rất muốn khoe, nhưng cảm thấy không nên nói rõ thế. Chỉ ho nhẹ một tiếng, thờ ơ nói: “Một cô gái.”
Cố Ức nói: “Thẩm Ý?”
Kỳ Yến: “Sao mày biết?”


Trịnh Thuấn Đạo vuốt vuốt cái ót, nói: “Anh Yến, miệng anh đang cười khoái chí kia kìa. Ngoại cậu ấy ra thì còn ai chứ? Anh có bao giờ nhận quà của mấy cô gái khác đâu?”
Kỳ Yến sờ sờ môi minh, chẳng lẽ anh thể hiện rõ ràng vậy sao?
Vài đứa em khóa dưới cũng bu lại nhiều chuyện cùng.


“Anh Yến, có phải Thẩm Ý có tình cảm với anh không?”
“Em cũng thấy nhất định là cậu ấy thích anh, hồi trưa em có nghe cậu ấy muốn mua quần mùa thu cho anh!”
“Wow, Thẩm Ý theo đuổi người ta cũng bá đạo ghê, mấy cô gái đều tặng thư tình hay bánh kem, còn cậu ấy lại trực tiếp đưa quần mùa thu?!”


“……”
Kỳ Yến vỗ vào trán của mấy đứa em: “Đừng nói bậy. Cô ấy là học sinh ngoan, không yêu sớm.”
“Anh Yến à, em thấy cậu ấy đối với anh không giống lắm.” Tạ Địch thận trọng nói: “Em cảm giác là từ khi cậu ấy chuyển đến đây thì đã thích anh.”


Cố Ức nói thêm: “Em cũng thấy thế.”
Kỳ Yến vắt hai tay lên đầu, ngả ra sau ghế, nhớ lại lúc mới gặp Thẩm Ý. Đúng là từ khi gặp nhau đến bây giờ, cách cô đối xử với anh có chút khác.


Trịnh Thuấn Đạo đúng là cái tên thần kinh thô, không biết vì sao mà mấy đứa kia lại cảm giác như thế liền hỏi: “Sao lại mua cho anh?”
Mấy tên đàn em đều nhìn Kỳ Yến.


Bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Yến, anh vuốt cằm suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Có thể là cô ấy muốn tao mặc đẹp.”
Cố Ức, Trịnh Thuấn Đạo, Tạ Địch như mới được khai sáng: “Ra là vậy!”
———
Sau giờ tan học.


Thẩm Ý đến tiệm bánh ngọt làm bài tập với mấy người trong tổ tầm một tiếng, khoảng sáu giờ thì cô bắt xe buýt về nhà. Ai ngờ vừa đến cổng chung cư thì đã bị một nam sinh mặc đồ cấp ba chặn đường lại.
Thẩm Ý bực mình ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Là cậu sao?”


Gương mặt Trưởng Thỉ vui mừng: “Thẩm Ý, cậu vẫn nhớ tớ sao?”
Thẩm Ý gật đầu: “Cậu là cái người tối hôm kia….”


“Không phải chỉ buổi tối hôm thứ sáu!” Trưởng Thỉ chỉ vào mặt mình, có chút nôn nóng nói: “Cậu thật sự không đọng lại tí hình ảnh nào của tớ sao? Chúng ta từng gặp nhau ở nhà ăn, cậu nhặt được thẻ ăn của tớ, còn có ở sân bóng rổ, lúc đó tớ quên lấy cặp, đều là nhờ có cậu nhắc…. Cậu quên hết mấy cái đó rồi sao?”


Gương mặt Thẩm Ý không có chút cảm xúc nào, làm sao cô nhớ rõ những việc này được chứ. Ngày nào cô cũng thuận tay giúp đỡ nhiều người, nếu bắt phải nhớ hết thì đầu cô nổ tung mất.
Thẩm Ý có chút áy náy, nói: “Tôi không nhớ được cậu.”


Vẻ xấu hổ hiện lên rõ trong mắt Trưởng Thỉ, nhưng cậu ta nhanh chóng che đậy nó bằng cách nói về buổi tối hôm đó: “Dù sao lúc ấy cũng chưa thân nhau lắm. Thẩm Ý, tớ từng nói từ hồi cấp hai cho đến nay, tớ vẫn luôn chú ý chỉ mỗi mình cậu, chỉ là trước đây không dám ngỏ lời. Tớ xin giới thiệu một chút về bản thân mình, tớ là Trương Thỉ, học lớp ba năm ba, nằm trong top 50, đội trưởng của đội bóng rổ cũng là phó chủ tịch của hội học sinh…..”


Cậu ta liệt kê từng thành tích ưu tú của mình cho cô nghe, trên mặt thể hiện rõ sự kiêu ngạo. Nhưng Thẩm Ý nghe những lời khoe khoang đó lại mệt rã rời, thật lòng rất muốn phớt lờ cậu ta rồi bỏ đi.


Nhưng Trương Thỉ lại đứng chặn cô, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng ganh tị: “Buổi tối hôm đó nếu không phải Kỳ Yến quấy rối thì có thể tụi mình đã ở bên nhau rồi. Đều do cậu ta quá láo xược, nghe nói là cậu ngồi cùng bàn với tên đó, nếu vậy thì chắc mỗi ngày cậu rất mệt mỏi.”


Thẩm Ý không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy, không biết phải làm sao.


Cô lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn cậu ta: “Thật ngại quá. Buổi tối hôm đó tôi cũng chưa cho cậu câu trả lời, hôm nay cậu đã đến đây và nhắc về nó thì tôi cũng muốn nói rõ. Tôi không thích cậu, cũng không có ý định ở bên cậu, thành thật xin lỗi.”


Tuy rằng giọng cô vô cùng nhẹ nhàng nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt rất rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Trương Thỉ gặp một cô gái kiên quyết từ chối cậu ta như vậy, sửng sốt hỏi: “Tại sao chứ?”


Rõ ràng thành tích của cậu ta vô cùng tốt, lại còn tuấn tú, tiền trong nhà không thiếu, búng tay một cái thì bao nhiêu cô nàng mong được bên cạnh cậu ta. Vậy mà cô gái cậu ta coi trọng lại từ chối thẳng thừng như thế?!


Trương Thỉ cắn chặt răng, một chút cũng không cam lòng, hỏi: “Có phải do tên Kỳ Yến đó không? Tên khốn đó uy hϊế͙p͙ cậu? Cậu ta chính là loại người tồi tệ như thế, đánh nhau rồi trốn học, hút thuốc rượu bia, đã thế còn chơi đùa biết bao nhiêu cô gái, chẳng thể đếm nổi. Cậu sẽ không thích cái loại người như thế đâu nhỉ?”


Thẩm Ý đơ người, ngay sau đó, mắt cô hiện đầy sự phẫn nộ, cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Trương Thỉ đầy vẻ khó chịu.
Trương Thỉ nhìn sắc mặt của cô thay đổi, không khỏi kinh ngạc.


Chỉ nghe Thẩm Ý tức giận nói: “Mặc dù tôi không muốn mắng chửi ai, nhưng giừo tôi rất muốn chửi cậu một trận! Cậu quả thật là tên khiến người ta chán ghét! Kỳ Yến không phải là loại người như cậu nói, nếu lần sau tôi còn nghe cậu nói xấu Kỳ Yến nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”


Trương Thỉ thẹn quá cũng hóa giận: “Cậu thì làm gì được tôi chứ?”


Thẩm Ý siết chặt tay thành nắm đấm, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Tử Ngôn đang đạp xe đạp cách đó không xa đi về đây, mắt cô sáng bừng lên, chỉ vào Triệu Tử Ngôn nói: “Nếu như cậu dám nói bậy, tôi sẽ kêu em của tôi đánh cậu.”
Triệu Tử Ngôn vừa đi ngang qua: “”


Có thể bạn cũng muốn đọc: