Muốn Giấu Ánh Trăng Đi

Chương 37

Bảy giờ tối, học sinh trong trường đã về gần hết. Trên sân bóng rổ của trường chỉ còn lẻ loi một bóng người.
Chàng trai mặc áo ngắn tay màu trắng, không biết mệt mỏi ném bóng vào rổ hết lần này đến lần khác.


Quần áo anh ướt đẫm, trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi. Nhưng dường như anh chẳng cảm giác được mệt mỏi, dậm chân nhảy cao, hai tay ném bóng, quả bóng như mũi tên bay thẳng vào rổ, rồi rơi xuống đất một tiếng “bịch”.


Anh thở hắt ra một hơi, lòng bàn chân phải dừng bóng lại, hơi dùng lực tâng bóng lên, rồi dùng tay phải đón lấy.
Ngay khi anh đang muốn tiếp tục vòng lặp ném bóng ấy thì có mấy người đeo cặp vội vã xông vào trong sân. Họ chạy đến gần anh, cách vài mét thì dừng lại.


“Anh Yến, anh không sao chứ?” Cố Ức dè dặt hỏi. Chẳng biết vì sao mấy ngày nay, tâm trạng của anh Yến không tốt chút nào, đám người họ đứng ngoài sân nhìn anh đã lâu mà chẳng ai dám tới gần, sợ làm cho anh không vui.


“Chuyện gì?” Kỳ Yến không nhìn tới bọn họ, tay lại nâng bóng lên cao quá đỉnh đầu, khuỵu gối rồi nhảy lên ném bóng ở mức 9 điểm.
Trịnh Thuấn khẽ nuốt nước bọt, nói: “Cũng không có chuyện lớn gì. Chỉ là có một tên không biết nặng nhẹ đưa cho tụi em thư khiêu chiến.”


Trước đó bọn họ cũng đã gặp nhiều trường hợp không sợ chết thế này, chỉ cần kêu vài anh em đi chỉnh đốn là được rồi. Nhưng bây giờ lại khác, anh Yến không chỉ muốn thay đổi bản thân thành học sinh ngoan, mà còn muốn cả đám anh em bọn họ cũng phải rèn luyện giống anh, mấy chuyện như kéo bè kéo lũ đánh nhau nếu có bị phát hiện thì chỉ có nước vào đồn cảnh sát.




Vì thế, bọn họ không dám tự quyết định, đành phải nhắm mắt chạy vào sân bóng rổ hỏi ý anh.
Vốn tưởng rằng Kỳ Yến sẽ bảo bọn họ “một sự nhịn, chín sự lành”, ai ngờ anh ném nốt quả bóng cuối vào rổ, cười lạnh: “Tìm chết.”
Tạ Địch: “Anh Yến?”


“Đi.” Kỳ Yến giật lấy áo khoác đồng phục đang treo ở thanh ngang gần đấy, vắt nó lên vai,bước ra ngoài mà không hề ngoái đầu lại.
———
Hẻm phố Tây.


Ánh sáng vàng mờ từ ngọn đèn đường như đang đưa mình trong gió lạnh, mười mấy bóng người phản chiếu trên vách tường cũng theo đó mà hỗn loạn.
“Anh Yến, đừng đánh nữa! Anh mà đánh nữa là chết người đó!” Trịnh Thuấn nhanh chóng bắt lấy tay Kỳ Yến, cố gắng khuyên anh.


Kỳ Yến khẽ nheo mắt, nắm đấm trên tay anh vẫn đáp xuống khuôn mặt của thanh niên đầu xanh phía dưới. Đầu hắn theo đó mà nghiêng qua rồi đập mạnh xuống đất, máu trên khóe miệng cũng chảy thành dòng. Đám người hắn kéo theo cũng tái mét mặt mày, bị anh em phe Kỳ Yến vây xung quanh, cả bọn run bần bật.


Kỳ Yến chậm rãi đứng dậy, lấy khăn trong túi ra lau ngón tay.
Thấy bộ dạng anh như Tu La dưới địa ngục, thanh niên tóc xanh cùng đám anh em lại càng run như cầy sấy.


Đương nhiên bọn họ đã từng nghe qua danh tiếng giáo bá trường Trung học số Một này, nhưng gần đây, mọi người đồn anh đang yêu đương với một cô gái kia, vì con nhóc đó mà “cải tà quy chính”, ngoan ngoãn học hành, không thuốc lá, không rượu bia, thành tích cũng theo đó mà thăng hạng, làm gì có bộ dáng của một đại ca khét tiếng cơ chứ!


Trước kia, có một đám đàn em của hắn bên trường dạy nghề bị ăn trái đắng dưới tay bọn Kỳ Yến, hắn muốn nhân cơ hội này gửi đến bọn họ một lá thư khiêu chiến.
Nhưng hôm nay… Đều do mấy lời đồn đại chết bầm kia!


“Còn chưa cút à? Sao, muốn ăn đấm tiếp phải không?” Kỳ Yến ném khăn giấy trong tay xuống đất, rồi đút tay vào túi quần, liếc hắn.
“Chạy mau, chạy mau.” Đám người nghe vậy thì như trút được gánh nặng, nhanh chóng đỡ thanh niên đầu xanh ra khỏi con ngõ nhỏ.


Cố Ức cũng bị Kỳ Yến dọa sợ, chôn chân mà sững sờ tại chỗ.
Trước đó, cậu ta từng theo Kỳ Yến đi “xử lý” vô số lần, tuy rằng anh Yến ra tay tàn nhẫn, nhưng vẫn biết nặng nhẹ. Chỉ có duy nhất lần này, nếu không phải Trịnh Thuấn ngăn cản, khả năng anh Yến đánh chết tên kia không phải là không có.


Trong lòng Cố Ức vẫn còn sợ hãi: “Anh Yến, mấy ngày nay anh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Kỳ Yến xách cặp lên vai, xoay người đi: “Chẳng có chuyện gì cả.”


Cố Ức ở ngay phía sau lưng anh, hỏi: “Tan học ngày mai anh có tới tiệm bánh ngọt làm bài tập cùng tụi em không? Đã mấy ngày anh không tới đó rồi.”
Kỳ Yến đáp: “Không đi. Tao không muốn học.”
Cố Ý nghi hoặc: “Vì sao?”
Bước chân của Kỳ Yến hơi khựng lại: “Không thích.”
———


Khi Kỳ Yến về đến nhà, ngôi nhà to như vậy nhưng không khí lại lạnh lẽo vô cùng. Lúc này, anh mới cảm thấy có hơi mệt mỏi. Sau khi tắm rửa, anh lau tóc rồi bước về phòng, nằm ngửa trên giường lớn, anh nghĩ đến ngày ấy, Thẩm Ý nhìn thấy tấm hình, rồi bao nhiêu chuyện sau đó không ngừng hiện lên trong đầu anh.


Anh nâng tay che mắt lại, khóe môi châm chọc nhếch lên.


Ngày hôm đó, tiếng động lúc hai người tranh chấp đã dẫn An Qua và Triệu Tử Ngôn tới căn phòng. Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy Thẩm Ý bị anh dồn vào tường, Triệu Tử Ngôn đã vội vã chạy tới đẩy anh ra, chắn trước mặt Thẩm Ý rồi tức giận trừng mắt nhìn anh.


Lúc ấy, Kỳ Yến mới bình tĩnh lại, nhận ra mình vừa làm ra hành động gì, nói ra những lời thế nào.
Chỉ thấy Thẩm Ý đang vuốt ve tấm ảnh đã bị làm cho nhàu nát, rầu rĩ ngồi thụp xuống đất khóc. Anh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.


Nhìn cô thu người lại, Kỳ Yến cảm thấy trái tim anh đau đớn vô cùng, kiềm chế lắm mới không xông lên ôm cô vào lòng.
Bởi vì anh biết, nếu anh xông tới, cô sẽ không chút do dự đẩy anh ra.


Trước khi rời đi, anh nghe được giọng mình cực kì bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi tim như ngừng đập vào ngay thời khắc ấy: “Cậu không cần lấy tôi để thay thế cho cậu ta đâu.”


Giống như một kẻ chết đuối đang cố gắng bắt lấy khúc gỗ trôi dạt. Chỉ một câu nói ấy thôi cũng đủ làm anh mệt mỏi và kiệt sức đến nhường nào. Kỳ Yến biết mình không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, vì vậy anh rời đi mà không quay đầu lại.


Bên ngoài trời đang mưa, những hạt mưa nặng nề rơi xuống, cả người anh ướt đẫm. Rõ ràng cơ thể lạnh băng, nhưng dường như anh chẳng hề thấy lạnh.


Xe máy dựng ở bên đường, anh chỉ liếc nhìn rồi đi bộ về nhà trong cơn mưa xối xả vào tận xương tủy. Đầu anh quay cuồng, choáng váng nghĩ đến lúc anh nói ra những lời kia, cảm xúc trên mặt Thẩm Ý vẫn thờ ơ, lạnh nhạt vô cùng.


Với anh, thay vì nói rằng mình tức giận, không bằng nói rằng anh đang sợ hãi sẽ mất đi một điều gì đó.
Hóa ra, cô tối với anh như thế, chẳng phải vì tiền, cũng chẳng phải bởi vẻ ngoài của anh, mà chỉ là vì gương mặt anh có nét giống với tên Diệp Hòa kia.


Nếu lại có một người nữa giống cậu ta hơn, có phải cô cũng sẽ đối xử với người đó giống như anh không…
Kỳ Yến ngẩng mặt, để mặc cho từng giọt mưa rơi vào mắt anh đến đau rát.
Sao anh lại phải suy nghĩ đến độ hèn mọn như thế… Có lẽ, bản thân anh đã điên rồi…


Có lẽ, anh thật sự đã phát điên mất rồi.
Kể từ ngày nhìn thấy Thẩm Ý, Kỳ Yến anh đã điên rồi…
Tiếng điện thoại rung lên đưa dòng suy nghĩ của anh về.
Kỳ Yến mở ra, là Cố Ức gửi tin nhắn cho anh.


“Anh Yến, sao anh lại rời nhóm thế? Không phải chúng ta đang nỗ lực học để vào Đại học B sao? Tiểu tiên nữ biết anh không học nữa thì có tức giận không?”
Kỳ Yến không trả lời, ném điện thoại qua một bên, trong lòng càng thêm bực bội và mệt mỏi.


À… Dốc lòng dốc sức cùng vào Đại học B, là ước định của anh và cô.
———
Kỳ thi hàng tháng lần thứ 3 đang đến gần, bầu không khí nỗ lực trong lớp 15 ngày càng sôi sục.


Kỳ Yến ngẩng đầu lên khỏi ván game trên màn hình điện thoại, thầy giáo Toán cũng vừa vặn đọc xong đề bài. Nửa tháng vừa qua, thấy anh lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ như trước, lão Lưu còn tìm gặp riêng anh để nói chuyện, hỏi anh có tâm sự gì thì có thể chia sẻ cùng thầy, nhưng đều bị anh dùng thái độ thờ ơ đáp lại.


Nghĩ đến đây, Kỳ Yến hơi nghiêng đầu đảo mắt nhìn qua người ngồi bên cạnh mình.
Chỉ thấy cô đang cúi đầu nghiêm túc làm bài, nét mặt điềm tĩnh.
Mẹ kiếp.
Dường như chỉ có anh là tâm trạng tồi tệ, còn cô thì không hề bị ảnh hưởng.


Hai người đã không nói chuyện với nhau suốt hai tuần liền. Kỳ Yến nhớ rõ, hôm qua là lần đầu tiên cô mở miệng, bảo anh nhường đường cho cô ra ngoài uống nước.
Càng nghĩ, Kỳ Yến càng cảm thấy hụt hẫng cùng khó chịu. Vì thế, anh khoanh tay lên bàn, làm bộ không cẩn thận đụng vào tay cô.


Thẩm Ý đang chăm chú viết bài, bỗng nhiên tay bị chạm vào, nét chữ cũng bị lệch đi. Nhưng cô cũng không giận, tiếp tục vùi đầu viết.
Kỳ Yến thấy cô đến đầu cũng không ngẩng lên nhìn anh, nỗi buồn bực trong lòng càng chất chứa nhiều hơn.


Vào giờ nghỉ trưa, Kỳ Yến và Thẩm Ý chạm mặt nhau, anh không nhịn được cố tình dừng lại bước chân ngay trước mặt cô, nhưng Thẩm Ý lại quay mặt qua cười đùa nói chuyện cùng Địch Miên Miên, coi như không nhìn thấy anh.
Rốt cuộc, Kỳ Yến cũng không chịu nổi, gọi cô: “Thẩm Ý.”


Nghe vậy, Thẩm Ý cũng dừng lại bước chân.
Kỳ Yến xoay người qua, một bên hận chính mình quá mềm lòng, một bên chăm chú nhìn cô.
Thẩm Ý cũng quay đầu lại, cặp mắt vẫn long lanh ánh nước như vậy, nhưng lại hững hờ xa cách như thế.
“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.


Lời nói của Kỳ Yến đã đến miệng, nhưng lại không thể nào thốt ra, anh nghiến răng: “Không có gì.”
“Ừm. Vậy mình đi trước.” Thẩm Ý nói xong liền rời đi.


Để lại một mình Kỳ Yến đứng chôn chân tại chỗ, đứng hình mất ba phút, sau đó đột nhiên xoay người đá vào góc tường. Mấy anh em đi theo anh rùng mình một cái, không dám phát ra tiếng động. Chờ anh đi xa, Cố Ức mới nói: “Tao bảo mà, nửa tháng nay anh Yến kỳ lạ như thế, chắc chắn có chuyện gì liên quan đến tiểu tiên nữ.


Trịnh Thuấn hỏi: “Hai người họ chia tay à?”
Tạ Địch gõ đầu cậu ta: “Chia cái gì mà tay? Bọn họ cũng đã yêu nhau đâu!”
Cố Ức sờ sờ cằm: “Không được, chúng ta phải tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chứ anh Yến ngày nào cũng thế này làm tao muốn đứng tim.”


Hệt như cửa thành bốc cháy làm vạ lây cả đám cá trong ao là bọn họ vậy.
Ở hành lang cách đó không xa, Địch Miên Miên cũng tò mò hỏi chuyện của Thẩm Ý và Kỳ Yến.


Thẩm Ý khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần buồn bã. Địch Miên Miên khẩn trương hỏi: “Ý Ý, có phải cậu cãi nhau với đại ca của tụi mình không?”
Thẩm Ý gật đầu, kể lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.


Nghe xong, Địch Miên Miên ngỡ ngàng: Vậy… cậu thật sự đem anh Yến làm thế thân sao?”
Thẩm Ý lắc đầu: “Không phải như thế.”


Có lẽ, hảo cảm lúc đầu của cô đối với Kỳ Yến là vì Diệp Hòa, nhưng về sau, tình cảm của cô đối với anh đều xuất phát từ nội tâm, đơn giản vì anh là Kỳ Yến, không phải vì điều gì hay vì bất cứ ai khác.


Địch Miên Miên hỏi: “Vậy sao cậu không nói rõ ràng với anh Yến? Cậu ấy cũng là một người đàn ông, cũng có cao ngạo và tự tôn của mình, hơn nữa cậu ấy lại còn thích cậu như thế…”
Thẩm Ý lại lắc lắc đầu.


“Cậu ấy phá hỏng ảnh chụp của mình và Diệp Hòa rồi.” Cô hơi giận dỗi, nói tiếp: “Cho nên mình… Mình đang tính đến kỳ nghỉ hè sẽ nói chuyện rõ với cậu ấy .”
———
Buổi chiều tan học, Kỳ Yến vào trong xe của Kỳ Mịch.
“Đồ đâu rồi?” Vừa lên xe, anh liền hỏi thế.


“Chà, tất cả đều ở đây này.” Kỳ Mịch đưa túi hồ sơ màu nâu cho anh, chống tay lên trán trêu ghẹo: “Sao, lại cãi nhau với người đẹp đấy à? Nhìn cái vẻ mặt của mày là rõ.”


Kỳ Yến ném cho anh ta một cái nhìn, ý cảnh cáo đừng xen vào việc của người khác, rồi nhanh tay mở túi văn kiện, mở ra xem thứ ở bên trong.
Đều là những tư liệu có liên quan đến nam sinh tên Diệp Hòa kia.
Là học sinh xuất sắc về cả học tập lẫn hạnh kiểm, đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 ở Tân Hà.


Ừ, đúng là kiểu người mà cô yêu thích.
Kỳ Yến cố kiềm chế suy nghĩ vớ vẩn của mình, tiếp tục đọc tiếp thông tin bên dưới, mới biết được cậu nam sinh Diệp Hòa này đã ra đi trong một tai nạn ngoài ý muốn vào 2 năm trước.


Ngón tay của Kỳ Yến chợt dừng, trong tiềm thức cảm thấy không nên so đo với một người đã khuất, nhưng trước mắt lại hiện ra cảnh tượng Thẩm Ý trân trọng, nâng niu bức hình, đáy lòng càng khó chịu.
Kỳ Yến hít sâu một hơi, nhét đống giấy tờ vào lại trong túi văn kiện.


“Này, cậu đi đâu đấy?” Kỳ Mịch thấy anh mở cửa xe bước xuống, liền hỏi.
Kỳ Yến vác cặp sách trên vai, không quay dầu lại, vẫy vẫy tay, rất nhanh liền bước đi xa.


Kỳ Yến đi được một đoạn đường dài, bất tri bất giác bước vào trạm xe buýt, nhớ lại trước kia, cũng vào giờ này, mình thường đưa cô đến đây đợi xe, nhưng chẳng biết vì sao hôm nay lại không thấy bóng dáng Thẩm Ý đâu. Kỳ Yến đứng đợi, trong chốc lát thầm nghĩ, chắc Triệu Tử Ngôn đã tiện đường đưa cô về rồi.


Hoàng hôn dần buông, gió lạnh làm cây xào xạc rụng lá. Trạm xe buýt lãng đãng vài người cũng đã lục tục bước lên từng chuyến xe, chỉ còn lại anh lẻ loi dựa vào lan can.
Kỳ Yến đứng đến mỏi chân, dứt khoát ngồi xuống băng ghế chờ trong trạm.


Anh lấy điện thoại ra, lên mạng miêu tả lại tình trạng của mình, muốn tìm phương pháp điều chỉnh lại tâm trạng.
Ai ngờ, trang đầu hiện lên với câu trả lời, mối tình đầu là tình khó quên nhất, cũng sẽ là hình ảnh hoàn mỹ nhất trong lòng mỗi người, không ai có thể thay thế được.


Kỳ Yến tức giận đến mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
———
Khi Cố Ức và đám bạn tìm tới nơi, Thẩm Ý đang ngồi trong thư viện ôn bài với An Qua.


“Ý Ý, tấm hình này là do bạn mình sửa lại, cậu nhìn xem có ổn không?” An Qua đặt bức ảnh của cô và Diệp Hòa lên bàn, đẩy nó đến trước mặt cô.


Thẩm Ý cầm lên nhìn kỹ, trừ bỏ một vài nếp gấp mờ, còn lại hầu như tất cả đều đã khôi phục. Đám mây đen trong lòng cô tức khắc tan biến, cười nói: “An Qua, cảm ơn cậu nhiều lắm.”
An Qua cười nói: “Không có gì đâu. Chỉ cần cậu vui là được rồi.”


Cậu dừng lại một chút, lại nói: “Mặc dù biết câu hỏi này không được hay lắm, nhưng mình vẫn rất muốn biết chàng trai trên ảnh là ai vậy? Người này rất quan trọng với cậu sao?”


Năm ngoái, khi tình cờ nhìn thấy bức ảnh này ở nhà cô, trong lòng An Qua đã có suy đoán, hơn nữa ngày đó, Kỳ Yến tức giận có lẽ cũng vì bức ảnh này, cậu càng chắc chắn rằng cậu nam sinh trong ảnh có ý nghĩa không tầm thường với Thẩm Ý.


Nghe vậy, Thẩm Ý hơi cúi đầu, ngón tay cô lướt qua khuôn mặt của Diệp Hòa trên ảnh chụp, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cậu ấy tên Diệp Hòa, là người bạn rất tốt của mình. Cậu ấy…”
Đang nói chuyện, thì bỗng có mấy người hớt hải chạy tới cắt ngang.


“Tiểu tiên nữ, ra là cậu ở đây.” Đám người vừa tới nhìn An Qua vài lần, rồi ném cặp sách lên trên bàn, đẩy An Qua sang một bên, ngồi đối diện với Thẩm Ý.
Thẩm Ý khó hiểu: “Các cậu làm sao thế?”


Cố Ức mau lẹ đáp lời: “Tiểu tiên nữ, mấy anh em tụi mình đã biết chuyện của cậu vàanh Yến cả rồi. Nhưng cậu đi khuyên nhủ anh ấy vài câu có được không, không có cậu anh Yến sẽ chết mất!”
Thẩm Ý: “…”


Trịnh Thuấn và Tạ Địch cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, bây giờ anh Yến đang ngồi một mình ở trạm xe buýt, hiến cả thân xác cho đám muỗi ở đấy, bọn mình khuyên thế nào cũng không đi.”
Hôm nay, bọn họ đã chặn Địch Miên Miên lại để tìm hiểu lý do mâu thuẫn giữa hai người trong nửa tháng nay.


Thế thân gì đó… có lẽ đây là lần đầu bọn họ gặp được ngoài đời. Anh Yến là người khó ai bì nổi về mọi mặt, thế nhưng lần đầu tiên thích một người con gái mà gặp phải chuyện này thì.. Thảm, thật là quá thảm hại!


Đám anh em đồng tình với đại ca nhà mình, liền bất chấp tất cả chạy tới tìm Thẩm Ý.
Trong lòng Thẩm Ý dao động.


Sau khi bức ảnh đã được khôi phục lại gần như ban đầu, cô cũng chẳng còn giận dỗi anh bao nhiêu nữa. Sau khi bình tĩnh lại, cô cũng cảm thấy bản thân mình có lỗi, nếu ngay từ đầu, cô nói rõ ràng thì đã không xảy ra tình huống khó xử đến tận ngày hôm nay…


Thẩm Ý suy nghĩ một hồi, mở điện thoại tìm số của Kỳ Yến.
“Ting” một tiếng, màn hình di động sáng lên.
Kỳ Yến cúi đầu nhìn điện thoại, không nghĩ tới lại là tin nhắn của Thẩm Ý. Ngón tay anh không tự chủ được mà run lên, do dự vài giây mới mở.


Ra là Thẩm Ý vừa chuyển tiếp cho anh thông báo đăng ký vòng thi sơ khảo cuộc thi Vật lý cấp tỉnh, hỏi anh có muốn tham gia cùng nhau không.
Kỳ Yến nghĩ thầm, cậu rủ tôi mà tôi đồng ý ngay bây giờ thì chẳng phải thật mất mặt hay sao?
Kỳ Yến nhanh chóng hồi đáp: “Được.”


Anh bấm vào tin tức cô gửi rồi đăng ký theo quy trình.
Một lát sau, anh lại nhận được tin nhắn của Thẩm Ý: “Cậu về nhà nghỉ ngơi sớm đi nhé, sau kỳ thi tháng của trường là đến vòng sơ khảo đầu tiên rồi.”


Kỳ Yến sửng sốt, đứng bật dậy ngó trái ngó phải, không thấy có bóng người mình mong đợi, tuy rằng có chút thất vọng nhưng trong lòng như có một đốm lửa nho nhỏ đang dần bùng cháy.
Anh gửi tin: “Được. Hẹn gặp cậu ở buổi huấn luyện mùa hè.”
Thẩm Ý: “Ừm.”


Đợi thêm vài phút, không thấy cô trả lời thêm, Kỳ Yến lúc này mới rời khỏi khung tin nhắn với Thẩm Ý, gửi một tin cho Cố Ức: “Add tao vào lại nhóm.”
Cố Ức gửi qua một dấu hỏi chấm to bự: “Nhóm gì?”
Kỳ Yến: “Cố gắng thi vào đại học B.”


Cố Ức: “Hả? Anh Yến, không phải mấy ngày trước anh còn nói ghét Đại học B, không muốn học để thi vào hay sao?”
Kỳ Yến: “Bây giờ ông đây thích nhất Đại học B!”
Cố Ức: “Được rồi…” Trái tim đại ca nhà mình có khác nào kim dưới đáy biển đâu.


Kỳ Yến trở lại nhóm chat. Sau hơn hai mươi ngày bỏ bê học hành, anh càng thêm chăm chỉ học hành hơn, vắt óc học hành, nhưng vẫn không quên nghĩ đến việc nhất định không để cô coi thường mình.


Sau kỳ kiểm tra hàng tháng, vòng sơ khảo Vật lý cũng nối đuôi tổ chức. Những người đậu vòng sơ khảo thì nghỉ hè sẽ ở lại trường Trung học số 1 Nam Vu để huấn luyện trong vòng 1 tháng. Kết thúc 1 tháng rèn luyện sẽ tiến tới đợt thi sàng lọc thứ hai, sau kỳ khai giảng năm lớp 12 sẽ được lựa chọn để thi đấu với các trường khác trong tỉnh.


Môn Kỳ Yến học tốt nhất là Vật lý, cùng với sự quyết tâm, anh đã vượt qua vòng sơ khảo không chút khó khăn. Số học sinh đậu vòng sơ khảo là 40, ngoài Kỳ Yến thì Thẩm Ý cũng nằm trong số đó.


Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng tới buổi huấn luyện mùa hè. Ngày nào Kỳ Yến cũng là người tới sớm nhất, giữ lại chỗ ngồi tốt nhất cho Thẩm Ý. Vốn tưởng rằng quan hệ giữa cả hai sẽ hòa hoãn hơn, nhưng Thẩm Ý vẫn hờ hững với anh như trước.


Có vài lần, Kỳ Yến cố gắng tìm cách bắt chuyện cùng cô, nhưng lần nào cũng nhận được câu nói “Ừm” cho qua.
Sau nhiều lần như vậy, trong lòng Kỳ Yến cũng loạn cào cào. Sau giờ học hôm nay, anh không nhịn được chặn người lại ở lối xuống cầu thang.
Thẩm Ý đeo cặp sách, ngẩng đầu yên lặng nhìn anh.


Kỳ Yến quay mặt sang chỗ khác, làm bộ không quá để ý, nói: “Hôm nay để mình đưa cậu về nhà đi.”
Thẩm Ý lắc lắc đầu.
Kỳ Yến vội vàng: “Có phải cậu tính sẽ không bao giờ để ý tới tôi nữa phải không?!”


Thẩm Ý nhìn anh, mím chặt môi, sau đó mở cặp ra, cúi đầu viết một hàng chữ vào giấy rồi đưa cho anh.
Kỳ Yến nghi hoặc nhận lấy tờ giấy, chỉ thấy cô viết: “Mình đã nói rồi, mình muốn một kỳ nghỉ hè không nói chuyện cùng cậu.”
Kỳ Yến: “…”
Ừm.. Còn rất có nguyên tắc nữa.


Thẩm Ý là người nói được làm được, một bước cô cũng sẽ không nhường. Tuy cô đồng ý để anh đưa mình về nhà, nhưng khi tham gia lớp rèn luyện, cô vẫn sẽ kiên quyết không nói chuyện cùng anh, có chuyện gì cần thiết đều nói qua giấy bút.


Giờ nghỉ giải lao, Kỳ Yến chỉ có thể ngồi chống cằm nhìn cô và An Qua thảo luận bài vở, ghen tị đến mức nổ đom đóm mắt.
———
Cuối tháng 8, lớp 12 tổ chức khai giảng năm học mới.


Trải qua đợt thi tuyển chọn lần thứ hai, có cả thảy 12 người tham gia thi Vật Lý cấp tỉnh vào tuần tới. Đã lâu rồi Kỳ Yến không tham gia một cuộc thi đấu như vậy, khi ngồi thi có chút lạ lẫm, nhưng sau nửa tiếng cặm cụi làm bài, cảm giác nắm chắc thắng lợi quen thuộc lại ùa về.


Sau trận thi đấu buổi sáng, nhóm học sinh quay về khách sạn để nghỉ ngơi một chút, sau đó dọn dẹp đồ đạc, xuống dưới lầu chờ xe đưa đón của nhà trường.
Nhưng An Qua lại đột nhiên nhớ ra đã để quên đồ trong phòng, Thẩm Ý liền nói: “Mình đi tìm cùng cậu.”


Kỳ Yến vừa nghe thấy vậy, hai chân liền lập tức đi tới chặn ngang giữa hai người bọn họ, khoác vai An Qua: “Không cần đâu, để tôi đi tìm cùng cậu ấy. Xe sắp tới rồi, cậu lên trước đi nhé.”


An Qua bị Kỳ Yến nhéo nhéo bả vai, đành phải nói: “Có bạn học Kỳ đi cùng mình là được rồi. Ý Ý, cậu về trước cùng mấy bạn nữ đi.”
“Được.” Thẩm Ý nhìn hai người một lát rồi gật gật đầu.


Vì thế, Kỳ Yến phụ giúp An Qua vào lại phòng khách sạn tìm đồ, sau một lúc lục tung căn phòng, cuối cùng cũng tìm được giấy chứng nhận làm rơi dưới gầm giường. An Qua lau bụi trên chóp mũi, nói lời cảm ơn: “Xin lỗi, bạn học Kỳ, làm phiền cậu quá. Giáo viên dẫn đoàn đi thi vừa nhắn với mình xe buýt của trường đã về trước rồi, giờ chúng ta qua đi cùng xe với thầy ấy.”


Kỳ Yến nhướng mày: “Được. Đi thôi.”
Sau khi lên xe, tin nhắn trong nhóm thi cứ liên tục được gửi tới, mọi người đang ríu rít bàn luận về đề bài, đáp án của mình trong cuộc thi. Thầy giáo dẫn đoàn cũng hỏi bọn họ làm bài thế nào, Kỳ Yến chỉ đáp lại vài câu rồi giao tất cho An Qua.


Anh khoanh tay ngả đầu vào ghế xe, nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài, cảm thấy hơi buồn chán nên liền tắt máy, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cũng không biết đã qua bao lâu, anh bị An Qua lay tỉnh.
Kỳ Yến choàng tỉnh, vì hơi mệt mỏi nên có chút không kiên nhẫn: “Làm sao vậy?”


An Qua nôn nóng nói: “Đường hầm phía trước xảy ra tai nạn. Hình như xe của Ý Ý vừa đi ngang qua đó, bây giờ không biết sao lại không liên lạc được với cậu ấy.”
Kỳ Yến cau mày, căng thẳng ngồi thẳng dậy.


Thầy giáo đang nghe điện thoại: “Tình hình của các em học sinh thế nào? Có ai bị thương không? Alo… Alo…?”


Kỳ Yến mở cửa xe, đứng ở bên ngoài nhìn về phía xa, chỉ thấy trên đường quốc lộ kẹt xe nghiêm trọng, dòng xe cộ nối đuôi nhau kéo dài không thấy điểm cuối. Rất nhiều người cũng xuống xe, bàn tán về sự cố nghiêm trọng xảy ra phía trước.


Lông mày Kỳ Yến càng nhíu chặt hơn, đi lên trước vài bước, lách qua chỗ trống giữa mấy chiếc xe rồi chạy đi.
Thầy giáo treo điện thoại, ngó đầu ra gọi với theo: “Này! Bạn học Kỳ Yến, cậu chạy đi đâu vậy? Mua trở về đây, nguy hiểm lắm!”
An Qua cũng sửng sốt, bất lực nhìn anh biến mất khỏi tầm mắt.


Kỳ Yến luồn lách chạy một đường, còn không quên gọi hết cuộc này đến cuộc khác cho Thẩm Ý, nhưng đều không có ai bắt máy.


Xe cộ đông đúc trên đường không có cách nào nhích được một phân, khi tài xế và hành khách đều chán nản nhìn xung quanh thì bỗng thấy một chàng trai lao giữa dòng xe. Tất cả đều ngỡ ngàng, không hiểu điều gì đã xảy ra với cậu ấy.


Nhưng Kỳ Yến không quan tâm tới những ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn mình.


Trái tim anh giờ đây như đang bị một bàn tay bóp nghẹt lại. Anh khẩn trương, lo lắng, anh sợ hãi, tất cả mọi cảm xúc căng thẳng như đang chiếm lấy từng ngóc ngách trong tâm trí anh. Rõ ràng chỉ khoảng 2km, nhưng với anh, con đường này như không hề có điểm cuối, dài quá, lâu quá…


Không biết anh đã lách qua bao nhiêu chiếc xe, đã đón nhận bao nhiêu ánh mắt, cuối cùng, đường hầm ấy cũng xuất hiện trước mắt anh.
Một chiếc xe cấp cứu đang dừng ở trước hầm, còn trong hầm mù mịt khói bụi. Ra ra vào vào là nhân viên cứu hộ và nhân viên y tế đang khiêng cáng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.


Kỳ Yến thở hổn hển, hai chân đột nhiên nặng trĩu, nhưng không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi, anh siết chặt tay, cố hết sức nâng bước định xông vào trong hầm thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Anh ngơ ngác đặt lên bên tai.
“Kỳ Yến?”


Giọng nói ngọt ngào quen thuộc rót vào tai, như một ngọn gió lành xoa dịu tâm trí đang rối bời của anh.
“Alo? Sao cậu không nói gì hết vậy?” Thẩm Ý không nghe thấy hồi âm, lẩm bẩm tự hỏi: “Chẳng lẽ do tín hiệu kém?”
Vừa định cúp máy, cô nghe thấy một giọng nói cứng đờ: “Cậu đang ở đâu?”


“Cậu sao vậy?” Thẩm Ý nghe ra giọng điệu khác thường của anh, liền nhanh chóng gửi vị trí của mình cho anh. Chỉ trong chốc lát, cô liền thấy Kỳ Yến vội vàng chạy tới.


Khi chỉ còn cách cô hơn 10 mét, anh đột nhiên dừng lại, nhìn cô thật kỹ, xác định cô không có chuyện gì thì mới tiến lại gần, bước chân càng lúc càng nhanh, từ bước từng bước chuyển sang tức tốc chạy tới, dang tay ôm chặt lấy bóng hình ngày đêm xâm chiếm tâm trí anh.


Anh dùng sức như muốn khảm cô vào tận xương tủy .
Thẩm Ý bị anh ôm đến thiếu chút nữa không thở nổi, vỗ vỗ lưng trấn an anh: “Cậu có sao không?”
Kỳ Yến vùi mặt vào cổ cô, thanh âm nặng nề: “Sao cậu không nghe điện thoại của tôi?”


Thẩm Ý giải thích: “Đường hầm phía trước xảy ra tai nạn, xe tụi mình bị chặn lại, thành ra tín hiệu không tốt nên không thể nghe điện thoại của cậu.”


“Tôi còn tưởng… tưởng…” Hốc mắt Kỳ Yến hơi đỏ lên, nghẹn ngào không nói tiếp. Anh hít sâu một hơi, ngay cả hơi thở cũng run run khó khăn. Trên đường chạy bạt mạng tới đây, anh từng nghĩ qua vô số lần, nếu cô thật sự xảy ra chuyện thì anh nên làm gì bây giờ?


Không, anh có nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện đó.
Trên đường còn có một giáo viên và các bạn học xuống xe sơ tán, tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn hai người đang ôm nhau.
Nhưng Kỳ Yến không quan tâm đến điều đó.


Anh ôm Thẩm Ý, nói ở bên tai cô, nhẹ nhàng mà kiên định: “Ý Ý, cậu còn nợ tôi một mong muốn. Chúng ta làm hòa đi.”


Có thể bạn cũng muốn đọc: