Chương 13: Thương thảo

"Ầm!"
Âm thanh vài tấn tạ nặng rơi xuống mặt đất vang dội khắp cả căn phòng, Thường Nguyệt người đầy mồ hôi, hơi thở hơi nặng nề nhưng dù vậy trong mắt vẫn nhàn nhạt toát ra vẻ hưng phấn.


Thành công vượt qua mức tạ giới hạn của lần trước, dopamine liên tục tiết ra khiến Thường Nguyệt cảm giác sảng khoái và tràn trề vô cùng, trái ngược hoàn toàn với thân thể đang đau nhức và căng cứng của nàng, Thường Nguyệt cảm giác mình vẫn có thể thực hiện thêm mấy set nữa.


Chỉ là nàng cũng không làm vậy mà đem tạ nặng cất kỹ sau đó đi tới góc phòng ngồi xuống dùng khăn ướt lau người một chút.
Luyện tập phải biết giới hạn ở đâu, dù có thể vượt qua giới hạn cũng không được làm quá mức.


Đó là bài học Thường Nguyệt học được sau khi trả giá một tháng nằm liệt giường khi mới bắt đầu tập luyện.


Sai một lần liền chừa, từ đó tới nay Thường Nguyệt cực kỳ để ý tín hiệu của thân thể phát ra, biết lúc nào nên dừng lúc nào nên tăng cao cường độ rèn luyện, phần cơ bắp nào cần dùng để kháng lực mới mang lại hiệu quả tốt nhất... đều được nàng khắc ghi chỉnh tề, nhớ đó mà Thường Nguyệt có thể cảm giác được tố chất thân thể bản thân ngày càng tốt, đồng thời bởi vì lâu dài theo dõi từng chi tiết của thân thể còn khiến cho Thường Nguyệt rèn luyện ra khả năng nắm giữ hoàn toàn từng thớ cơ trên thân thể khiến cho nàng không chỉ dẻo dai mà làn da còn vô cùng nhạy cảm có thể cảm nhận rõ ràng và trực quan sự thay đổi của các yếu tố như nhiệt độ, độ ẩm, khí lưu... của thế giới mà không cần thông qua thị giác.


Mặc dù tác dụng không lớn lắm nhưng có thể thông qua rèn luyện khiến ngũ giác càng thêm nhạy bén, Thường Nguyệt cũng không có chổ nào là không hài lòng.




Uống một ngụm nước chanh muối bổ xung điện giải để tốt cho cơ thể được thả lỏng, Thường Nguyệt không khỏi tự hỏi hiện tại không biết bên hắn như nào rồi, có thể bán được trận pháp không, và hiện tại bản thân nên đi đâu để bán trận pháp đây dù sao mặc dù rất nổi tiếng ở ngoại môn, nhưng bởi vì tài ăn nói không thể nào so được với tên kia, ngoài sáng còn đắc tội với không ít người nên nàng hiện tại cũng không có bao nhiêu người có thể xem là bạn bè, chuyện này có vẻ khá lúng túng, nói nàng đi đánh nhau nàng có thể đánh cho đối phương má nhận không ra, nhưng nói nàng đi kiếm tiền, Thường Nguyệt chỉ có thể nghĩ tới cách đeo mặt nạ và mang theo áo choàng bóng tối đi làm giặc cướp.


"Mà thật ra làm cướp tu cũng có gì không tốt nha, vừa được đấu pháp vừa kiếm bộn tiền, lại không cần bỏ vốn, ài... cũng không biết vì sao tên nhát gan kia nhất quyết không chịu, nếu không bổn cô nương đã sớm kiếm tiền đầy túi."


Ngay lúc này khi Thường Nguyệt bắt đầu có mấy suy nghĩ rất nguy hiểm, nếu bị Trần Lâm biết được hắn tuyệt đối sẽ đem nàng trói lại sau đó treo lên trần nhà để quất roi.


Thì ngay lúc này một âm thanh quen thuộc liền vang lên trong đầu khiến Thường Nguyệt không khỏi giật mình cùng chột dạ vội tắt đi mấy suy nghĩ kỳ quái.
"Alo alo, ngươi nghe rõ sao, hiện tại có rảnh không ta có mấy chuyện cần nói tí".
"Ta hiện tại đang rảnh ngươi nói đi."


Nghe thấy giọng nói Trần Lâm đột nhiên xuất hiện trong đầu, Thường Nguyệt cũng không có lạ gì nữa.
Đây là một trong những khả năng của skill phẩm chất vàng kim [Đồng Khí Liên Chi]. Không những có thể chia sẻ tu vi, cảm ngộ, còn có thể chia sẻ ký ức, giác quan, thậm chí là thân thể...


Chỉ cần một trong hai muốn liền có thể gửi ý niệm qua thân xác người còn lại để từ đó có thể giao lưu không nói, lúc cấp thiết còn có thể thay thế đối phương điều khiển thân thể.


Cái này có chút giống tráo đổi linh hồn cho nhau, nhưng khác ở chổ linh hồn cả hai có thể cùng ở chung một thân xác. Mặc dù chưa test thử, mà nàng cùng Trần Lâm cũng không muốn thử, nhưng có thể đoán rằng dù một trong hai rơi vào tuyệt cảnh không thể cứu được thì cũng có thể vứt bỏ thể xác để sống tạm trong thân thể người kia.


Này có thể xem như một lần miễn tử, chỉ cần một trong hai vẫn còn sống vậy vấn đề liền không lớn lắm... ít nhất Thường Nguyệt cho là vậy.
Mà Trần Lâm nghe được Thường Nguyệt phản hồi, biết được nàng không bận gì liền nói:


"Chuyện là ta mới đàm phán thành công, có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?"
Nghe vậy Thường Nguyệt liền nổi lên hứng thú đáp:
"Vậy tin tốt trước đi."


"Tin tốt là ta mới kiếm được một tên oan đại đầu chịu mua đại trận, vừa bán được cái giá tốt, nếu đổi bảo vật thì tài nguyên trúc cơ của ta và ngươi không còn đáng lo."


Nghe vậy Thường Nguyệt cũng khỏi ngạc nhiên dù sao nàng cũng biết trận pháp loại "Hộ Sơn Đại Trận" khó bán như nào, trận pháp sư của các thế lực lớn còn dễ nói, dù sao người ta có nhân mạch, có khách hàng sẵn, và quan trọng nhất là có thế lực chống lưng đồng thời còn làm đảm bảo không cần lo rủi ro nên làm ăn rất phát đạt.


Hai người bọn hắn cái gì cũng không có, muốn bán chỉ có thể âm thầm bán, lời không to lắm không nói khách hàng còn hiếm, cho dù nhu cầu đã như lửa xém lông mày, nhưng trận pháp dù gì cũng là tài nguyên mang tính chiến lược, mua trận pháp mà không có sự bảo đảm chất lượng là hành vi rất là hao nhân mạng.


Nên Thường Nguyệt thân là người có đầu óc (tự nhận), nàng rất nhanh liền nhận ra vấn đề mà hỏi:


"Ngươi chắc mình không bị lừa chứ, thằng ngu nào lại đi mua "Hộ Sơn Đại Trận" không rõ xuất sứ, đối phương không sợ nửa đêm liền có người lén vào nhà hắn đem cột nhà đều dỡ đi bán phế liệu sao?"
Nghe vậy Trần Lâm cũng có chút suy đoán liền đáp:


"Này có lẽ là hắn có thủ đoạn để xác nhận đi, dù sao đối phương cũng là một trong ngũ đại thiên kiêu giống ngươi, là Diệp Vô Nhai, đầu óc có không thông minh tới đâu đi chăng nữa cũng không tới mức như ngươi nói, ngược lại ta còn cảm giác tên này mẹ nó vô cùng chai mặt, nếu không phải mặt ta dày hơn thì không khéo đã bị hắn mò được chổ tốt, ách cũng không đúng, nếu đối phương đã có cách xác nhận trận pháp thật giả thì quả thật đã mò được chổ tốt rồi, dù sao trận pháp của ta trừ vấn đề ta cố ý làm ra thì hoàn toàn không có vấn đề, dùng giá cả bằng một nửa giá cả bình thường của "Hộ Sơn Đại Trận" nhị giai mua được một bộ đại trận hơi trục trặc một chút, chậc, này hình như ta cũng để hắn kiếm hơi nhiều rồi."


Nghe ra trong lời nó của đối phương có ý khoe mẽ, tựa như tay nghề bày trận của hắn thật tốt cỡ nào ý.
Mặc dù cũng khá thật.
Nhưng Thường Nguyệt không khỏi khỏi liếc mắt thầm khinh bỉ liền quay lại chủ đề chính:
"Chuyện tốt nghe được rồi, vậy chuyện xấu là gì đây?"


Nghe vậy, Trần Lâm vốn đang định bốc phét thêm mấy câu liền chợt lúng túng cười nói:


"Ách, chuyện này cũng không có gì to tát lắm, chỉ là vốn ngươi cần ra ngoài để kiếm linh thạch thì hiện tại dù sắp có món tiền lớn thì ngươi vẫn còn cần ra ngoài làm ít việc, nếu có thể tiêu thụ mấy trận pháp tiểu hình ta đưa ngươi để kiếm thêm một món thì càng tốt."


Nghe vậy, Thường Nguyệt ẩn ẩn cảm giác được sắp có chuyện nhức đầu sắp rơi lên đầu mình khiến nàng không khỏi hơi nheo mắt, ngữ khí trầm lại dò hỏi:
"Là việc gì?"
Mặc dù cảm giác được cô vợ nhỏ có chút bất mãn, Trần Lâm không khỏi lúng túng nhưng vẫn cười nói:


"Chuyện là mặc dù bán trận pháp được rồi, nhưng đối phương chỉ thanh toán một nửa linh thạch, một nửa còn lại là sản nghiệp, ta cần ngươi ra ngoài đi kiếm ít người về làm thuê cho chúng ta vận hành sản nghiệp, chứ để bất động sản ở đó móc meo không động tới ta cảm giác không ổn lắm."
"..."






Truyện liên quan