Chương 83: Hoành Đồ Sáng Lạng

Loại bỏ thêm một đầu Ngân Thi, chiến cuộc lúc này liền dễ dàng rất nhiều.
Chỉ là trong lúc đối chiến với hai đầu Ngân Thi cuối cùng này, nàng lại lần nữa phải chịu công kích.
Không còn linh quang đột ngột xuất hiện hay là hỏa cầu, phong nhận... phóng ra.
Nhưng Thường Nguyệt cũng không quan tâm.


Lây thương đổi thương nàng đã quen rồi.
Cho dù hiện tại nàng hoàn toàn đang tử chiến theo bản năng của mình.
Nhưng bản năng chiến đấu bẩm sinh đã mạnh mẽ của nàng dễ dàng giúp Thường Nguyệt lấy cái giá thấp nhất để gây tổn thương lớn nhất lên kẻ địch.


Không mất quá lâu để nàng xử lý xong hai đầu Ngân Thi cuối cùng, trên người nàng lúc này cũng đã tiếp tục đổ máu, cả người lần nữa ướt đẫm.


Mái tóc Thường Nguyệt vốn đỏ rực giờ đây lại càng sẫm màu hơn, từng lọn tóc bếch lại với nhau vì huyết dịch và mô hôi khô lại nên kết dính.


Mất đi tất cả đối thủ, lần nữa là người sống sót cuối cùng sau trận chiến ác liệt, Thường Nguyệt dùng thương để chống đỡ thân thể mệt mỏi không ngã khụy xuống.


"Ý thức" online trở lại, Thường Nguyệt biết giờ phút này tuyệt không thể thả lỏng, nếu không, phản phệ bởi vì cưỡng chế thân thể vận động quá mức sẽ tới và khiến nàng nằm liệt giường khoảng thời gian sau đó.




Cảm nhận được, trong người hiện tại đang rối tung rối màu, thi độc và dược lực từ đủ loại đan dược đang trộn lẫn với nhau không ngừng bài xích triệt tiêu, thấy vậy Thường Nguyệt chỉ có thể cười khổ.


Nàng vẫn là đánh giá quá cao bản thân rồi, dù bản thân trời sinh đã có ý thức và bản năng chiến đấu rất tốt, nhưng nếu đơn độc một mình thì không có cách nào đánh được nhiều Ngân Thi như vậy.
Không có hàng đống đan dược chống đỡ, nàng sợ là đã sớm kiệt lực mà ch.ết.


"Hắc hắc, xem ra ta vẫn còn phúc lớn mạng lớn nhỉ, Trần Lâm."
"..."
"Trần Lâm?"
Không hiểu sao gọi hai lần mà không nghe hắn trả lời, Thường Nguyệt không khỏi cảm thấy trong lòng chợt gấp.
Nàng có thể có chuyện gì nhưng hắn tuyệt đối không thể có chuyện.
"Trần Lâm ngươi không sao chứ?"


Tìm khắp đầu óc không phát hiện ý niệm của hắn, Thường Nguyệt đem ý niệm của mình giáng lâm thân thể của Trần Lâm mới phát hiện lúc này hắn đã gục trên sàn nhà, đã sớm lâm vào hôn mê sâu.
"Là lao lực quá độ sao?"


Biết thân thể và tinh thần hắn không dai dẵng và bền bỉ bằng mình, nhưng vẫn theo nàng trợ chiến lâu như vậy, Thường Nguyệt không khỏi lòng quặn đau, nàng khống chế thân thể của hắn nằm lên giường.
Lại sử dụng vài viên đan dược ôn dưỡng thân thể và tinh thần, Thường Nguyệt mới thu lại ý niệm.


Tạm thời cứ để hắn nghỉ ngơi một chút, xử lý xong bên kia nàng sẽ trở về chăm sóc kỹ càng hơn sau.
Vác trường thương lên vai, Thường Nguyệt từ trong kho đồ lấy ra át chủ bài mạnh nhất của nàng lúc này.


"Thẻ Skill: Xơi tái (Vàng kim)": Kích hoạt có thể triệu hồi hư ảnh Cho"gath nuốt chửng mục tiêu trong phạm vi năm bước, nếu tình trạng sinh mệnh của mục tiêu thấp hơn 40% chắc chắn kết liễu thành công đồng thời nhận một cộng dồn "Xơi tái" giúp tăng vĩnh viễn 5% thể chất của người sử dụng.


Thứ này không chỉ gây sát thương chuẩn bỏ qua phòng ngự, còn có thể gây tổn thương cực lớn bất chấp cảnh giới.
Là nàng chuyên để dành lại cho tên Trúc Cơ Vạn Thi Quan kia.


Vốn cũng không muốn phải làm tới nước này, nhưng nghe được đối phương có một bộ di hài của tiên nhân, đồng thời còn muốn hợp thể với di hài đó.
Thường Nguyệt liền biết chuyến này không đi không được.


Có nhân tố bất ổn và nguy hiểm như thế muốn gây hại cho mình, kích phát được cả nhiệm vụ màu tím, nếu hôm nay không xử lý, ngày sau nàng tuyệt đối sẽ không có nỗi một ngày yên lành.


Vác theo trường thương hướng về chổ kia đi tới, Thường Nguyệt mặc dù lúc này đã bắt đầu cảm thấy rệu rã thân thể lẫn tinh thần, nàng vẫn chưa lúc nào là không đề phòng, sắc mặt nghiêm trọng dần dần đi đến.


Tới gần, Thường Nguyệt có thể cảm nhận được đao ý xung tiêu và âm thanh chiến đấu đang không ngừng vang vọng.
Điều này đại biểu cho Hà trưởng lão vẫn còn chiến đấu.
Biết được, Thường Nguyệt liền lập tức tăng nhanh bước chân chạy lại.
Tới được nơi, nàng mới thấy rõ cảnh tượng lúc.


Vô số đoạn xúc tu bị chem rơi vương vãi trên mặt đất, nhưng càng nhiều thì đang không ngừng công kích bao phủ lấy một bóng người cầm đao nơi kia.


Đao của Hà trưởng lão mặc dù mạnh nhưng cũng dường như khó chống được công kích từ nhiều hướng như vậy, Thường Nguyệt liền lập tức lấy ra tấm "Phi Không Phù" còn xót lại rồi sử dụng.


Cả người lập tức bay lên nàng liền phóng tới bên cạnh Hà trưởng lão để trợ chiến, cũng tương đương với lao thẳng vào vòng vây của địch nhân.
Thấy bên người đột nhiên xuất hiện Thường Nguyệt trợ chiến.
Áp lực của Hà trưởng lão cũng giảm đi một chút nhưng hắn vẫn tức giận mắng:


"Ngươi bị điên à, sao lại lao vào đây."
"Bên ngoài nhiều xúc tu lắm, ta đột phá không được, chỉ có thể từ trên không đột kích."
Nghe vậy Hà trưởng lão vừa đem mấy trăm đầu xúc tu chặt, vừa mắng chửi:
"Ta cần ngươi lao vào sao?"


Chỉ là Thường Nguyệt cũng không để ý, lợi dụng trường thương đánh lui vài đầu xúc tu nàng chỉ có thể dựa gần vào bên người Hà trưởng lão, tận dụng đường đao của hắn không ngừng thanh lý xúc tu xung quanh Thường Nguyệt mới có chổ trống để đứng.


Lúc này, nhìn đống thịt kia, Thường Nguyệt đã thấy thêm một chút thứ kỳ lạ.
Đại loại là trên người đối phương đang xuất hiện ánh sáng đỏ, và trên đầu có một cái hình tròn bị gạch chéo.


Này đại biểu cho đối phương hiện tại có sinh mệnh thấp hơn 40%, đã vào ngưỡng máu tử, chỉ cần kích hoạt được "Thẻ Skill: Xơi tái" đối phương liền sẽ bị nuốt trọn.
"Hà trưởng lão, ngươi có cách nào mở đường máu để ta tới gần đống thịt kia không."
"Để làm gì?"


"Ta dùng át chủ bài để tiêu diệt nó."
"Hừ nói hay lắm, tu vi luyện khí nhưng mồm chém gió có thể so với lão quỷ Kim Đan nào đấy rồi đó."
Lại một trảm phá diệt hàng trăm thanh xúc tu, sắc mặt Hà Thiên Đồ chợt trở nên ung dung, đáy mắt lần nữa có lại vẻ tự tin, hắn nói:


"Cũng đến lúc kết thúc rồi, ngươi nấp sau ta, cẩn thận một chút, đao này sẽ mãnh liệt lắm đấy."
Nói xong, khí thế Hà Thiên Đồ lần nữa dâng trào, đao trên tay hắn sáng lên từng đường văn triện kết thành một dòng chữ.
Hoành Đồ Sáng Lạng.


"Đao ta trảm thiên địa đại thế, để mai sau hoành đồ sáng lạng."
"Hoành Đồ Đao Pháp: Đồ thiên!"
Một đao rực rỡ hơn cả tinh tú trên trời.
Một đao mãnh liệt hơn cả hồng thủy ngoài đại dương.
Đao này dọn sạch trở ngại phía trước.
Từ nay tự tại khắp bốn phương.
"Phốc!!"


Tất cả xúc tu trước mắt Hà Thiên Đồ thoáng cái liền tan biến thành bụi bậm.
Đao ý như bút mực chôn vùi và nhuộm đen mọi thứ nó đi qua.
Ngay cả đống thịt nhầy nhụa dai dẳng cũng tại một đao này dần dần bị thôn phệ dần dần tan biến.


Đứng ở một bên Thường Nguyệt trông thấy cảnh tượng thế này liền không khỏi tê cả da đầu.
Nàng vốn đoán Hà Thiên Đồ có lẽ cũng khá mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
"Xem ra, nguy cơ lần này liền có thể giải quyết xong rồi."


Tiết kiệm được át chủ bài, Thường Nguyệt liền cảm thấy tâm tình vui sướng.
Dự định sau chuyến này sẽ hảo hảo ăn mừng nhiều một chút.
"Hồ, cảm ơn ngươi."
"Không có gì." x2
Thường Nguyệt và Hà Thiên Đồ cùng lúc đáp lại, chỉ là sau đó bọn hắn liền nhận ra không đúng.


Người cảm ơn dường như không phải hai bọn hắn!






Truyện liên quan