Chương 101: Bỏ lỡ đấu giá hội

"Tên khốn họ Vương, đợi đấy, ngày ta vào được nội môn thì ngươi chuẩn bị bảo hiểm y tế đi là vừa."
Mang theo tâm tình không mấy tốt đẹp, Thường Nguyệt mang theo đám người tới tòa nhà gỗ để hoang kia.


Nàng bắt đầu phân phó công việc cho đám người xong, bản thân liền mang theo Tử Lăng cùng Cảnh Bình đi vào một quán nước gần đó để bàn chuyện.
"Tùy ý gọi đi, chúng ta hình như chưa có cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh nhỉ, hôm nay trao đổi một chút."


Nghe vậy Tử Lăng cùng Cảnh Bình đều nghiêm túc ngồi thẳng người lại, mặc dù Thường Nguyệt để cho bọn họ tùy ý chọn món, nhưng hai người chỉ gọi một bình trà nóng liền thôi.
Thấy vậy Thường Nguyệt cũng không để ý, lúc đầu khách sáo ngượng ngùng là bình thường, sau này sẽ từ từ quen.


Chọn một bình trà hoa quả, Thường Nguyệt liền nhìn sang Cảnh Bình hỏi:
"Từ ngày ngươi tới đây tới giờ cũng hơn một tuần rồi, cảm giác thế nào, có thể quen thuộc được không?"
Nghe vậy Cảnh Bình liền nghiêm mặt trả lời:


"Thưa tiểu thư, Cảnh Bình từ ngày đến thành trì này chỉ đi xung quanh chổ khu vực được các tiên sư tuần tra, cũng không đi ra ngoài bao giờ."
"Vậy sao."
Khẽ hớp một ngụm trà, Thường Nguyệt cân nhắc nên hỏi gì tiếp theo bây giờ.


Lúc này, Cảnh Bình thấy Thường Nguyệt không nói còn tưởng là mình trả lời khiến nàng không hài lòng, hắn liền vội vàng nói thêm:
"Tiểu thư, Cảnh Bình trong những ngày qua mặc dù không có đi ra ngoài phân bộ kia nhưng cũng có nghe được một ít tin tức gần đây."




"Ồ, có tin tức gì thú vị không, nói nghe thử."
"Tin tức nóng nảy nhất hiển nhiên là một buổi đấu giá nào đó dường như rất lớn, tụ tập rất nhiều tiên sư đến."
Buổi đấu giá?


Nghe tới đây Thường Nguyệt đột nhiên sực nhớ ra, nàng và Trần Lâm tích cực kiếm tiền chẳng phải là vì để chuẩn bị tiền tài để tham gia buổi đấu giá của Kim Bảo Lâu đấy sao.


Nhưng đáng tiếc, nửa đường xảy ra ngoài ý muốn, kế hoạch đuổi không kịp biến hóa, đợi nàng trở về tông môn thì cũng là lúc buổi đấu giá đang diễn ra rồi.
Ài, có chút tiếc nuối nhưng cũng hết cách.


Gặp ngoài ý muốn kinh khủng như thế, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm ch.ết, nào còn có tâm tư quan tâm buổi đấu giá nữa.
Mà lúc này, Cảnh Bình thấy Thường Nguyệt im lặng, hắn cũng không biết phải làm sao mới phải, chỉ có thể nói tiếp:


"Buổi đấu giá kia được tổ chức rất linh đình, dường như xuất hiện rất nhiều thứ quý giá với tiên sư nên được tranh đoạt rất quyết liệt, nghe nói ngay cả vị tiên sư họ Vương hồi nãy cũng thành công tranh đoạt một món bảo vật nào đó, nhưng cùng lúc cũng tiêu hao hết gia sản của mình."


"Ồ, lại có chuyện như vậy sao."
Thường Nguyệt đột nhiên liền cảm thấy hứng thú.
Họ Vương kia hình như đã là Trúc Cơ hậu kỳ, bảo vật quý giá đối với hắn sợ là có liên quan đến đột phá Kim Đan.


Việc này cũng nói thông tại sao tên kia tham tài như thế, không chỉ mồi chài nàng hối lộ để mua tình báo mà còn vì có một ngàn mấy linh thạch cũng có thể bỏ xuống mặt mũi để lừa bịp nàng, này sợ là đã đến bước sơn cùng thủy tận, nợ nần ngập đầu rồi đi.


Hừ, đáng lắm, chúc họ Vương ngươi đột phá thất bại, uổng phí hết tài sản mà không được cái cóc khô gì.
"Vậy còn chuyện gì khác nữa không?"
Nghe vậy, Cảnh Bình cũng nghiêm túc nhớ lại, rồi hắn chợt nói:


"Bẩm tiểu thư, hình như có không ít người sau buổi đấu giá ấy liền bị chặn cướp, nghe nói là ch.ết không ít người."
"Chậc chậc, thật là điên cuồng nha."


Đối với chuyện này Thường Nguyệt cũng không ngạc nhiên lắm, mấy buổi đấu giá như này mặc dù có ẩn giấu danh tính của người tham gia, nhưng đám kiếp tu đợi sẵn bên ngoài gặp người liền chặn lại, kiểu gì cũng sẽ mò được một hai con dê béo.
Nhưng này đã xem như rất lương tâm rồi.


Chỉ có tham gia mấy buổi đấu giá ở chợ đen thì mới biết được thế nào tâm đen, con mẹ nó không chỉ kiếp tu muốn cướp bảo vật trong tay ngươi, người bán cho ngươi cũng thế, đôi sàn đấu giá bán đồ vật ra rồi nhưng ít ngày sau lại thấy bọn hắn bán lại món bảo vật đó đồng thời cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, quả thật là đen tới tận xương tủy.


"Được rồi, mấy ngày nay ngươi có vẻ cũng làm không tệ, ta đánh giá cao ngươi đấy Cảnh Bình."
Nghe vậy, Cảnh Bình dù đã đầu tóc bạc phơ nhưng vẫn cúi đầu với người trẻ hơn hắn gấp ba lần nói:
"Đa tạ tiểu thư coi trọng."


"Giờ nói lại chuyện chính này, mấy ngày này ở chung ngươi có quan sát 22 người kia không, và thấy thế nào, có người nào có thể làm việc lớn hay không."
Nghe vậy, Cảnh Bình cũng suy nghĩ một chút, hắn liền nói:


"Bẩm tiểu thư, phần lớn đều là một đám thiếu niên thiếu nữ mới lớn, lại vì có linh căn mà tự ngạo sợ là không làm được trò trống gì, miễn cưỡng xem xét chỉ có ba người là tương đối nội liễm mà thôi."


Nghe vậy Thường Nguyệt liền không khỏi nhíu mày, bởi vì nàng cũng cảm thấy như vậy.
Có người rồi, hiện tại là nên để làm sao để đám thuộc hạ làm được việc.
Nàng cũng không giỏi dạy người khác, mà lại, nàng cũng có hiểu gì về buôn bán hay kinh doanh đâu mà dạy người khác.


Xem ra lại phải hỏi Trần Lâm mới được.
"Nếu thế thì chẳng thà từ đầu ngươi làm luôn đi cho rồi."
Thường Nguyệt nội tâm uể oải, nàng thầm nói một câu.
"Tiểu thư, ngài sau này định kinh doanh gì vậy."
Tử Lăng nãy giờ chỉ im lặng uống trà, giờ mới lạnh nhạt lên tiếng.


Nghe vậy Thường Nguyệt liền xoa cằm suy tư, sau đó liền nói:
"Cũng không chắc chắn lắm, có lẽ ta sẽ mở một tiệm đổ thạch trúng thưởng, và một tiệm khác thì kinh doanh buôn bán tạp vật."


Vốn dĩ định kinh doanh linh phù, nhưng đối thủ cạnh tranh nhiều lắm, muốn từ từ bán trời mới biết phải bán bao lâu mới có được danh tiếng.


Và cũng trùng hợp, nàng và Trần Lâm cũng có nhiều thứ tạp vật lắm, nói đâu xa, gần đây xử lý một nhóm đệ tử Vạn Thi Quan, trong nhẫn trữ vật của nàng hiện tại đang có vài chục chiếc quan tài và mấy chục con linh thi đây.


Thường Nguyệt ngại đi xa để tiêu thụ đống này lắm, nên nàng muốn mở cửa hàng để bán luôn, không giới hạn bởi đan, phù, khí, trận, khôi lỗi..., quan tài, linh thi, linh khí của Vạn Thi Quan, nhẫn trữ vật của người ch.ết... tất cả nàng đều bán.


"Tiểu thư, Tử Lăng có ý tưởng kinh doanh không biết ngài muốn nghe không."
"Ồ, Tử Lăng nhà ta nay thế mà khai khiếu rồi, biết cả kinh doanh kiếm tiền luôn à, đâu, nói ta nghe thử phát."


Nghe Thường Nguyệt nói vậy, Tử Lăng vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nàng nhìn Thường Nguyệt, sắc mặt ung dung mấp máy môi tựa như đang nói nhưng không phát ra tiếng, nhưng dù vậy Thường Nguyệt vẫn có thể hiểu được.
Trầm mặc một giây, Thường Nguyệt uống một ngụm trà liền lắc đầu bác bỏ:


"Nơi này không giống với võ lâm của các ngươi đâu, làm xằng làm bậy rất dễ ch.ết thảm, sau này nhớ bớt bớt những ý nghĩ như vậy lại."
"Vâng tiểu thư."
Ngoài miệng bình tĩnh như vậy, nhưng trong nội tâm Thường Nguyệt không khỏi vì lá gan của Tử Lăng mà phát hoảng.


Một tên phàm nhân thế mà có ý nghĩ làm sát thủ sinh ý, giết người theo đơn?
Quả nhiên là con mẹ này sống lâu quá nên sinh nhàm chán, muốn tìm kích thích mà.


Bởi dám ở nơi này chơi ám sát, mặc kệ ngươi có thành công hay không thì đều sẽ không có kết cục tốt, nói không chừng sẽ kinh động đến Trúc Cơ trực tiếp dùng thần thức để tìm ngươi, khi đấy dù ẩn thân lại tốt cũng khó giữ mạng sống.


"Thôi được rồi, uống nhanh đi chúng ta chuẩn bị quay lại xem đám nhóc kia làm việc tới đâu rồi."






Truyện liên quan