Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 289: Tưởng tượng

Nhìn cảnh tượng đổ nát hỗn độn trước mắt.
Thường Nguyêt mới chợt thở ra một hơi, ngay sau đấy thân hình nàng liền hơi lung lây một chút sau đó liền không thể tiếp tục chống nỗi thân thể mà ngã khụy xuống.


Mặc dù cả quá trình từ đầu tới giờ nàng luôn có thể đúng lúc hóa dữ thành lành bằng vào động tác linh hoạt và khả năng dự đoán nguy hiểm thượng thừa, nhưng chỉ có Thường Nguyệt mới biết được áp lực mà nàng phải đối mặt từ đầu trận chiến tới giờ to lớn nhường nào, đó không chỉ là áp lực trên thể chất mà còn đè ép lên cả tinh thần khiến cho nàng khó mà hít thở thông thuận được.


Chỉ là may mắn hiện tại trận chiến dường như đã ngã ngũ, nàng cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.
Tựa lưng vào hòn đá tảng cứng ngắc, Thường Nguyệt khó khăn hô hấp từng ngụm.
"Ngươi không sao chứ Thường Nguyệt? Có thấy chổ nào không khỏe không?"


Trần Lâm quan tâm lo lắng khi thấy bộ dáng lúc này của cô vợ trẻ nên liền vội vàng hỏi.
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền tươi cười một tiếng rồi đáp:
"Không sao không sao, chỉ là cảm thấy hơi lao lực một chút mà thôi, nghỉ ngơi chút xíu liền sẽ khỏe liền à."


"Ài, ngươi không sao liền tốt rồi, đều là do ta quá kém cỏi không thể hổ trợ ngươi được nhiều mới khiến ngươi mệt mỏi tới nhường này."
Nghe thấy Trần Lâm tự trách, Thường Nguyệt liền vội lắc đầu sau đó nói:


"Nào có, kế hoạch của ngươi quả thật rất có tác dụng đấy chứ, nếu không có ngươi hiến kế ta tuyệt đối sẽ không thắng được địch thủ mạnh mẽ tới vậy nên là hãy vui lên nào, dù gì thì chúng ta cũng vừa mới giành được chiến thắng nha."




Nhận được lời an ủi của cô vợ trẻ, mặc dù vẫn biết được tác dụng của bản thân không lớn nhưng Trần Lâm cũng không muốn khiến cho cô vợ trẻ nghĩ nhiều vì vậy mà hắn liền cũng lên tinh thần mà cảm khái:
"Ừm, thật tốt vì chúng ta đã dành được chiến thắng, nhỉ?"


Trần Lâm nói được nữa câu, hắn liền nghi hoặc mà nhìn lấy vẻ mặt của Thường Nguyệt lúc này bởi cô vợ trẻ hiện tại đột nhiên trở nên đăm chiêu mà nhìn lấy gò đá ngổn ngang chồng chất trước mắt.
"Sao vậy Thường Nguyệt, cảm thấy không khỏe à."
Trần Lâm nghi hoặc hỏi một câu.


Nhưng Thường Nguyệt cũng không trả lời ngay mà chỉ bình tĩnh chống người đứng dậy, mặc cho giữa chừng hai chân có đột ngột run rẩy mấy cái, nàng vẫn gắng gượng để hoàn toàn đứng lên.
Thường Nguyệt bình tĩnh lùi lại vài bước sau đó liền nghiêm mặt nói:
"Lại tới rồi!"


Quả nhiên vừa dứt câu, một phần gò đất đột nhiên nổ tung, sau đó một thân ảnh tràn ngập sát khí bước ra, không phải ai khác mà chính là dã nhân trước đó.


Đứng đối diện với ánh mắt kinh ngạc và hoàn toàn không thể tin của Trần Lâm, dã nhân kia quả thật đã sống sót sau toàn bộ kế hoạch hắn dày công thiết kế.


Chỉ là mặc dù còn sống, nhưng trạng thái lúc này của dã nhân cũng không khá hơn là bao khi mà trên thân của đối phương nhuốm đầy máu tươi, từng vết rách trải dọc khắp thân thể, thậm chí có vài chổ có thể lờ mờ thấy được cả nội tạng bên trong, hiển nhiên là đối phương hiện tại mặc dù còn sống nhưng cũng đã bị thương vô cùng nặng, cơ hồ là đã đến mức độ hấp hối có thể tắt thở bất cứ lúc nào.


Nhưng mặc cho tình trạng của thân thể tệ hại như thế, vẻ mặt tràn đầy chiến ý xen lẫn sự hoang dã và tàn nhẫn vẫn còn đó.
Đứng trước đôi mắt khát máu và điên cuồng kia, Trần Lâm cảm giác được một sự bất lực vô cùng sâu sắc.


"Đi thôi Thường Nguyệt, như thế này đã đủ rồi ngươi không cần phải chiến đấu tiếp đâu!"


Trần Lâm vội vàng khuyên nhũ Thường Nguyệt, mặc dù tình trạng của dã nhân lúc này rất tệ, nhưng hiển nhiên Trần Lâm cũng biết tình trạng của cô vợ trẻ cũng không khá hơn là bao khi mà lúc này nàng thậm chí còn không thể đứng vững, vì vậy nên Trần Lâm hiện tại vô cùng muốn mang Thường Nguyệt rời đi nơi này.


Dù sao ngay từ đầu những trận chiến này đều hoàn toàn vô nghĩa trong mắt hắn.
Nhưng nghe thấy lời khuyên của Trần Lâm, Thường Nguyệt lại không trả lời ngay mà nàng chỉ nhìn chăm chăm vào bộ dáng lúc này của dã nhân sau đấy liền đột nhiên hỏi lại một câu vô cùng kỳ quái:


"Trần Lâm, ngươi biết bộ dáng này của đối phương giống gì không?"
Nghe vậy, mặc dù cảm thấy khó hiểu vô cùng nhưng Trần Lâm vẫn nhíu mày hỏi lại:
"Giống gì?"
"Giống "Liệt Địa Bạo Hùng"."
"..."
Chết mẹ rồi, Thường Nguyệt dường như bị lao lực quá độ nên đâm ra nói sảng mất rồi.


"Ta biết ngươi có thể sẽ cảm thấy cổ quái, bởi chính ta cũng cảm thấy cổ quái, nhưng quả thật cảm giác lúc này thật quá giống, khi ấy đầu "Liệt Địa Bạo Hùng" đầu tiên ta thấy trước khi bị giết, bộ dáng của nó cũng như vậy, cả người giăng đầy vết thương, máu tươi lênh láng khắp mặt đất, dù vậy đầu lâu của nó cũng chưa từng gục xuống lần nào, vẫn luôn quật cường mà chống đỡ để ngẩng lên, sự hung tàn và hoang dại cũng chưa bao giờ giảm thiểu ngay cả khi đã chết."


Nghe xong lời nói của Thường Nguyệt, Trần Lâm liền nhíu mày nói:
"Rốt cuộc ý ngươi muốn nói là gì?"
"À không có gì đâu, chỉ là chợt cảm thấy thật trùng hợp mà thôi, nhưng nếu đối phương đã có thể tái hiện sự "trùng hợp" này, vậy biết đâu ta cũng có thể."


Nói xong, Thường Nguyệt liền thở ra một hơi rồi chợt nghiêm người thủ thế.
Thấy vậy, Trần Lâm liền hiểu nàng là muốn quyết chiến tới cùng.
Mặc dù hắn rất muốn ngăn cản, nhưng Trần Lâm lại chợt không nói ra được lý do.


Dù cho trong đầu hắn có rất nhiều lập luận để chứng minh việc đánh tiếp hoàn toàn không có nghĩa lý gì, nhưng khi nhìn thấy cặp mặt tràn đầy chiến ý của Thường Nguyệt, Trần Lâm liền chợt bị khựng lại.


"Buồn cười thật, ngay cả bản thân cũng không thể thuyết phục được thì ta làm sao thuyết phục nàng bây giờ?"
Thở dài một tiếng, Trần Lâm liền nghiêm giọng nói:
"Phải thắng đấy."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền để lại một nụ cười nhạt, sau đó nàng liền chủ động lao lên công kích trước.


Trải qua đoạn thời gian thở dốc nãy giờ, hai bên cũng khôi phục được phần nào chiến lực, mặc dù so với trạng thái toàn thịnh hoàn toàn kém xa nhưng chung quy vẫn là đủ để đánh tiếp.


Thường Nguyệt tung ra một quyền đầu tiên nhắm thẳng vào cằm của dã nhân, cùng lúc, một nắm đấm khác cũng nhắm vào đầu nàng mà đánh tới.
"Bành!!"
"Bành!!"


Hai âm thanh trầm muộn lần lượt vang lên, Thường Nguyệt mặc dù có cảm ứng trước, nhưng nàng hoàn toàn không tránh không né mà trực tiếp ngạnh kháng đòn công kích của đối phương.
"Tích tách..."


Từng giọt máu trào ra và rơi xuống từ trong sóng mũi, nếm được vị sắt tươi tanh nồng trên môi, Thường Nguyệt không có chút nao núng nào mà tiếp tục lao lên đối cứng tiếp.


Mặc dù cả hai lúc này đều ở trong trạng thái sức cùng lực tận, nhưng nội tình của dã nhân vốn dĩ tốt hơn Thường Nguyệt rất nhiều vì vậy mà dù có thể đột nhiên tắt thở bất cứ lúc nào, man lực của đối phương vẫn hoàn toàn ăn đứt của Thường Nguyệt, vì vậy mà chỉ sau vài đòn cơ bản, Thường Nguyệt liền bị đánh bay, miệng thổ huyết không ngừng.


Chỉ là rất nhanh nàng liền một lần nữa đứng lên, hai mắt rực sáng, Thường Nguyệt lại một lần nữa lao đến.


Để lại trên người đối phương vài đạo vết bầm tím, bản thân lại bị đánh bay, rồi nàng lại đứng lên và tiếp tục lao lên, cứ như thế lập đi lập lại nhiều lần, cho đến khi toàn thân cũng tràn đầy vết thương, bộ dáng trầy trật tới cực điểm, Thường Nguyệt mới dường như mường tượng ra được gì đó.


"Hahaha Trần Lâm, ta tưởng tượng ra được rồi!"
Thấy bộ dáng lúc này của Thường Nguyệt, mặc dù nội tâm cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng Trần Lâm vẫn cắn răng mà hỏi:
"Ngươi tưởng tượng ra được gì?"


"Còn có thể tưởng tượng ra được gì nữa, tất nhiên là tưởng tượng ra cảnh tượng ta chiến thắng nha!"