Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 78

Sự đáng sợ của Từ Duệ đã không đủ để làm hắn được gọi là người. Mà Lục Bạch chính là vật hi sinh lớn nhất trong tay hắn.


Dựa theo quy định, yêu cầu như vậy của Từ Duệ không có khả năng được đồng ý. Nhưng cuối cùng bởi vì tình huống đặc thù, cảnh sát vẫn là dò hỏi Lục Bạch một chút.


"Nếu cậu không muốn, có thể trực tiếp cự tuyệt. Không có ai có thể cưỡng bách cậu làm chuyện mà cậu không muốn làm." Càng thâm nhập điều tra sâu hơn, chuyện mà cảnh sát biết được càng nhiều, lại càng thêm kính nể Lục Bạch.


Dù sao từ trong nỗi sợ hãi như vậy bò ra ngoài, ẩn nhẫn nhiều năm, còn có thể tìm được cơ hội tự mình đưa kẻ thù đến đền tội. Tinh thần cường đại và trí thông minh của Lục Bạch là điều mà ai cũng có thể thấy được.


Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, Lục Bạch thế nhưng đồng ý.
Trong phòng tạm giam, Lục Bạch cách một lớp kính ngồi đối diện với Từ Duệ.
Thẩm vấn nhiều ngày như vậy cũng không làm Từ Duệ có một chút suy sụp nào, ngược lại thần thái vẫn sáng láng như cũ.


Hắn không nói gì, nhưng tầm mắt từ khi Lục Bạch xuất hiện trong nháy mắt liền gắt gao dính chặt ở trên người cậu.




"Hắn không có chạm qua em." Như là phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm, thanh âm của Từ Duệ cực kỳ sung sướng. Dù đã sa lưới, nhưng dường như điều hắn để ý hơn chính là, giữa Lục Bạch và Phó Chiêu rốt cuộc có những động tác thân mật hay không.


"Ha ha ha ha, tôi biết ngay, em là đang diễn trò để lừa gạt tôi. Lại có thể ngụy trang diễn kịch, em cũng là tự tay tôi dạy dỗ ra cả. Nếu tôi không thể nhấm nháp được em, vậy loại chính nhân quân tử như Phó Chiêu liền càng không thể!"
"......." Lục Bạch nhíu mày "Từ Duệ, anh đang mơ mộng hão huyền cái gì vậy?"


"Chuyện giữa tôi và Phó Chiêu, cùng chuyện anh nhận tội đền tội không có liên quan nhau."


"Như thế nào lại có thể không có liên quan?" Câu nói phủi sạch quan hệ này của Lục Bạch làm biểu tình trên mặt Từ Duệ nháy mắt trở nên hung ác "Lục Bạch, em đừng tưởng rằng tôi đã chết, em liền được giải thoát. Tôi nói cho em biết, không có khả năng!"


"Trái ngược lại mới đúng, chỉ có khi tôi chết đi, em mới có thể cả đời đều nhớ rõ tôi, đều chạy không thoát được khỏi sự trói buộc của tôi."
"Không nên gấp gáp phủ nhận." Ánh mắt Từ Duệ càng thêm điên cuồng "Em có phải đã quên mất những bức ảnh đó?"


"Thân thể của em đã sớm được tôi dạy dỗ tốt. Cái gọi là ôn nhu, em căn bản không thể tiếp nhận được, thậm chí còn sẽ sinh ra sợ hãi. Đây là phản ứng bản năng của thân thể em, đã chặt chẽ khắc vào trong xương tủy."


"Chỉ cần có người đối với em ôn nhu, thân thể của em liền sẽ lập tức trở nên sợ hãi. Bởi vì em biết, giây tiếp theo sau ôn nhu, chính là đau đớn kịch liệt, quằn quại giữa sống và chết."
"Xúc cảm khi bị điện giật còn nhớ rõ không? Thời điểm thần kinh bị điện cực tối cao kích thích có đau không?"


"Đừng nói rằng em đã quên." Thanh âm của Từ Duệ, phảng phất như tiếng ác ma đang thì thầm, từng câu từng chữ đập vào trong cõi lòng Lục Bạch.
Hắn thong thả ung dung nói, dùng ngữ khí chắc chắn, không ngừng mà kích thích Lục Bạch.


Mà sắc mặt của Lục Bạch ở trong lời nói kích thích của hắn trở nên càng thêm khó coi.
Đúng vậy, Từ Duệ nói rất đúng.
Mặc kệ Lục Bạch trải qua bao nhiêu biến cố, chịu qua bao nhiêu trắc trở, nhưng nội tâm sợ hãi của cậu lại vĩnh viễn sẽ không biến mất.


Giống như thời điểm Lục Bạch thanh tỉnh, có thể thản nhiên để Phó Chiêu ôm, có thể bình tĩnh tiếp thu thiện ý chiếu cố của bất cứ người nào, có thể nâng lên hai chân dính đầy nước bùn của mình liều mạng hướng về nơi có ánh mặt trời ấm áp mà leo lên. Nhưng vào thời điểm cậu hôn mê, lại vĩnh viễn cự tuyệt bất cứ ai đụng vào mình.


Mặc dù bản năng của Lục Bạch tín nhiệm Phó Chiêu, ở thời điểm Lục Bạch hôn mê mà ôm cậu, cũng chỉ có thể đổi lấy kháng cự cùng run rẩy.


Đúng vậy, Từ Duệ nói không sai. Sợ hãi đã chặt chẽ khắc ở trong xương tủy của Lục Bạch, thân xác cậu đã thối nát, bề ngoài dù hoàn mỹ, nội bộ cũng chỉ còn lại hủ bại.


Dù cho Lục Bạch cỡ nào nỗ lực muốn làm nhân sinh nở rộ, nhưng những điều này vẫn không thể che giấu được việc Lục Bạch vĩnh viễn trốn không thoát được cảm giác bị chèn ép.


Từ Duệ nhìn chằm chằm Lục Bạch, vẻ đắc ý trên mặt đã mãn đến sắp tràn ra ngoài "Lục Bạch, em đã sớm hỏng rồi. Hà tất vẫn luôn chạy trốn làm gì?"
Cảnh ngục nhìn tình huống không đúng muốn xông lên, nhưng Từ Duệ đã đem mặt dám ở trên lớp kính pha lê.


"Lục Bạch, Lục Bạch. Em hãy nhìn tôi đi!" Ánh mắt Từ Duệ điên cuồng tới cực điểm "Nhớ cho thật kỹ khuôn mặt tôi, tôi là chủ nhân của em, là người sở hữu em. Cho dù tôi có chết, bị nghiền xương thành tro, linh hồn của tôi cũng vĩnh viễn đi theo bên cạnh em, vĩnh viễn nhìn chằm chằm vào em, vĩnh viễn...... có được em!!"


Thanh âm của Từ Duệ giống như một đạo ma chú, hệ thống đã hoàn toàn nghe không nổi nữa, ở trong não bộ của Lục Bạch hét lên "Con mẹ nó hắn như thế nào không lập tức chết bất đắc kỳ tử đi!"
(*) Bất đắc kỳ tử: Cái chết đột ngột, không vì nguyên nhân tự nhiên.
"Đúng là tên thần kinh!"


Hệ thống tức giận đến hoàn toàn loạn mã, nhưng phản ứng của Lục Bạch lại bình tĩnh ngoài ý muốn, sau khi chịu đựng nỗi sợ hãi ban đầu, cậu thế nhưng như là đột nhiên thích ứng được loại sợ hãi này.


Chẳng sợ khuôn mặt của Từ Duệ ở khoảng cách gần như vậy, tràn ngập ở trước mắt Lục Bạch, cậu vẫn như cũ có thể thản nhiên đối mặt.
Bộ dạng không giống trong dự liệu như vậy làm Từ Duệ dần thu hồi lại điên cuồng, trở nên cẩn thận.


"Tại sao em không nói lời nào?" Như đã bình tĩnh lại, Từ Duệ ý đồ phân biệt xem biểu tình hiện tại của Lục Bạch.
Nhưng Lục Bạch chỉ bình thản hỏi hắn "Nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì tôi đi."


"Em đứng lại!" Từ Duệ không cam lòng đánh giá Lục Bạch, muốn từ trên mặt cậu nhìn ra một tia manh mối. Chính là không có, cái gì cũng đều không có.


Không chỉ không còn vẻ sợ hãi ban đầu, thậm chí đến ngay cả phẫn nộ cũng không. Giống như hắn chỉ là một người xa lạ, cùng Lục Bạch là lần đầu tiên gặp gỡ.


Sự sợ hãi ban đầu của cậu, hoàn toàn là bởi vì dáng vẻ điên cuồng của hắn làm cho cậu sợ hãi. Nhưng rất nhanh, Lục Bạch liền xác định được hắn vô hại, cho nên người cũng trở nên bình tĩnh hơn.
"Em như thế nào không sợ hãi?"


"Chuyện này không thích hợp a! Em vì cái gì lại không sợ hãi? Em không phải mỗi lần đều sợ muốn chết, sợ tôi tiếp tục làm ra việc gì càng thêm khủng bố với em sao?" Từ Duệ lẩm bẩm tự nói, càng nói càng cảm thấy không thích hợp.


Hắn thực mau nhớ lại một ít chi tiết, tỷ như thời điểm Lục Bạch sợ hãi khi bị dạy dỗ lúc trước, là sợ hãi ngay trước mặt hắn. Sau này sợ hãi, đều là vào thời điểm hắn giám thị cậu.


Chờ Dịch Văn Trác trở về, Lục Bạch bị vứt bỏ, cậu vài lần sợ hãi, là bởi vì biết Từ Duệ có thể nhìn thấy, cho nên mới sợ hãi.


Bởi vậy, Từ Duệ liền nghĩ đến một khả năng khác. Có lẽ Lục Bạch, từ trước tới nay đều không có chân chính sợ hãi hắn. Cậu ngụy trang như vậy, chỉ là vì chính mình chạy không thoát được mà thôi.


Từ Duệ đột nhiên duỗi tay chụp lấy Lục Bạch cách một lớp kính, Lục Bạch lại trốn cũng không thèm trốn, cứ ngồi bình tĩnh ngồi một chỗ như vậy, khóe môi gợi lên một nụ cười "trong lòng hiểu rõ mà không nói ra".


Đúng vậy, Từ Duệ nói nhiều như vậy, Lục Bạch lại chỉ dùng một cái mỉm cười liền đem tất cả nhận thức vốn có của hắn đánh vỡ.


Cậu là đang nói cho Từ Duệ biết, cậu chưa từng khuất tùng vì sự làm nhục của hắn, cũng chưa bao giờ bởi vì bị hắn làm nhục mà tràn ngập sợ hãi với tương lai, càng không bởi vậy mà hận Từ Duệ tới thấu xương, đem hắn gắt gao ghi tạc trong linh hồn, dù cho Từ Duệ đã chết, bị nghiền xương thành tro, cũng có thể dùng một hình thức khác sống ở trong trí nhớ của Lục Bạch, sinh hoạt ở trong thân thể cậu.


Từ Duệ tức khắc rơi vào trong điên cuồng rối loạn, hắn liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của còng tay để bắt lấy Lục Bạch.
Nhưng thời gian thăm hỏi đã kết thúc, Lục Bạch phải đứng dậy rời đi.


Trước khi rời đi, Lục Bạch nói với Từ Duệ mấy câu cuối cùng, mà mấy câu này, cũng hoàn toàn đẩy Từ Duệ vào địa ngục sụp đổ.


Lục Bạch nói: "Từ Duệ, chờ anh dùng cái chết để đền tội, còn có một người sẽ vĩnh viễn nhớ rõ anh. Đương nhiên, người này không phải tôi, mà là Dịch Văn Trác anh yêu nhất."


"Năm đó nguyện vọng lớn nhất của anh, chính là cùng Dịch Văn Trác mãi mãi ở bên nhau. Hiện tại, tôi chúc mừng anh, mục đích của anh đã đạt được rồi."


"Dịch Văn Trác điên rồi, hắn vĩnh viễn cũng quên không được sự sợ hãi dành cho anh, mà anh cũng có thể mãi mãi sống ở trong trí nhớ của hắn, đi theo bên người hắn. Thẳng đến khi Dịch Văn Trác từ trong tra tấn giải thoát ra, hai người liền có thể tay trong tay, cùng đi xuống địa ngục."


"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
"Lục Bạch, em quay trở về cho tôi! Em là tác phẩm ưu tú nhất của tôi, sao em có thể quên đi tôi?"


"Lục Bạch, tôi ra lệnh cho em, ra lệnh cho em mau trở về đây!!"Tiếng gào rồng của Từ Duệ xuyên thấu qua ván cửa thật dày của phòng phỏng vấn, quang quẩn ở hành lang dài. Lục Bạch sau khi đóng cửa hai chân liền nhũn ra, đỡ tường chậm rãi ngồi ở trên mặt đất.
"Ngươi có khỏe không?" Hệ thống khẩn trương dò hỏi.


Lục Bạch mở miệng thở hổn hển, ước chừng qua vài giây, mới đè lại ngực nói "Ta không có việc gì, "hắn" cũng an giấc ngàn thu được rồi."
Hệ thống hiểu rõ, Lục Bạch nói an giấc ngàn thu, là chỉ ý chí của nguyên thân còn sót lại bên trong thân thể.


Lời Lục Bạch nói với Từ Duệ, mặt khác cũng giống như đang khuyên bảo nguyên thân.
Đối với kẻ điên như Từ Duệ, nếu thật sự còn có bất cứ tình cảm dao động nào với hắn, đều sẽ làm tâm nguyện của hắn sung sướng.


Phương thức đánh bại hắn tốt nhất, không phải là đưa hắn vào chỗ chết, mà là làm chính mình đứng ở dưới ánh mặt trời, từng bước một, nỗ lực đi về phía trước. Làm cho Từ Duệ, vĩnh viễn vĩnh viễn, không bao giờ chiếm được mình.


Cứ như vậy, Lục Bạch nhắm mắt hòa hoãn một hồi lâu, trên người rốt cuộc cũng có sức lực. Cậu đứng lên, vỗ rớt tro bụi dính trên người, chậm rãi đi ra ngoài.
Ở cuối hành lang, Phó Chiêu đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn Lục Bạch, ánh mắt tràn ngập ấm áp.


Bước chân Lục Bạch nhanh hơn, chạy đến bên người Phó Chiêu. Phó Chiêu duỗi tay, nắm lấy tay Lục Bạch, kéo cậu đến dưới ánh mặt trời.
Từ nay về sau, Lục Bạch rốt cuộc bước ra khỏi hai mươi mấy năm giãy giụa trong vũng bùn lầy lội, bước về phía tương lai, nơi chỉ có một mảnh quang minh.


Nửa tháng sau, án tử của Từ Duệ được nộp lên tòa án thẩm tra để xử lý. Tức khắc chấp hành án tử hình.
Tin tức vừa ra, nháy mắt nhảy lên hot search.


Chờ đến thời điểm nhìn thấy từ ngữ mấu chốt có Lục Bạch, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra vị kim chủ lúc trước vẫn luôn nghe đồn đứng sau lưng Lục Bạch, thế nhưng là Từ Duệ.


Khi nhìn đến những chuyện dơ bẩn mà Từ Duệ đã làm, bao nhiêu người sợ tới mức không rét mà run. Đặc biệt là những người đã từng xem qua hai đoạn biểu diễn của Lục Bạch.


[ Trời ạ, đột nhiên tôi thấy kính nể Lục Bạch. Như vậy còn có thể sống sót, còn có thể làm cho Từ Duệ phải đền tội. Loại tâm trí này cũng quá cướng hãn rồi đó.]


[ Đau lòng cho Lục Bạch. Hóa ra bài hát lúc trước cùng với vai diễn của cậu ấy đều là sự thật. Tôi lúc ấy còn nói với bạn của mình, Lục Bạch nhất định từng trải qua, bằng không, cậu ấy như thế nào có thể diễn thật đến vậy được? Hai đoạn diễn kia sau này tôi cũng không dám xem lại lần thứ hai.]


[ Vừa mới làm fan của Lục Bạch không bao lâu liền nhìn thấy cái tin tức này. Hiện tại đã khóc đến nói không ra lời. Anh ấy thật sự quá khó khăn. Ngẫm lại lúc trước khi toàn võng trào phúng anh ấy, fans của Dịch Văn Trác mắng chửi anh ấy, còn có thời điểm anh ấy tứ cố vô thân đứng ra báo án Hoàn Vũ. Thật sự quá khó để tiếp thu rồi.]


Mà cùng lúc đó, giống như là sợ mọi người không nhìn thấy được hết sự ủy khuất cùng thống khổ của Lục Bạch, có người cắt nối biên tập ra video từ lúc Lục Bạch xuất hiện trước mắt công chúng, những thứ từng được công khai, cũng có những đau xót chưa ai biết tới của cậu.


# Những người từng mắng chửi Lục Bạch, đều nợ cậu ấy một lời xin lỗi. #