Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 81

Coi như là cái tên tra nam ngu ngốc Long Kiêu làm ra cống hiến cuối cùng cho Lục Bạch, thứ này chỉ có thể nói là đang vũ nhục nhẫn cưới, có hay không cũng chẳng quan trọng.
Mạng người là lớn nhất, cái gì cũng đều không thể quan trọng hơn so với việc cứu người.


Thiếu niên nhận lấy nhẫn, không quan tâm nữa mà chạy ra ngoài.


Mà Lục Bạch mang theo đám thiếu niên còn lại và ông lão, cũng bắt đầu cấp cứu. Bình thường dưới tình huống này, ông lão khẳng định phải cần bình dưỡng khí thở oxy, nhưng Lục Bạch kiểm tra qua một chút, bình dưỡng khí loại nhỏ mà ông lão mang theo đã trống rỗng, căn bản không còn tác dụng. Mà bệnh trạng của ông cũng đang không ngừng chuyển biến xấu.


Nếu không làm chút gì đó, chỉ sợ không kịp đợi thiếu niên kia trở về, ông lão cũng đã mất mạng.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Có đứa nhát gan đã bắt đầu khóc lên.
Càng có nhiều đứa không ngừng đi ra đầu ngõ trông ngóng, hận không thể bắt thiếu niên kia trực tiếp bay trở về.


"Lục Bạch! Lục Bạch! Anh mau nhìn bụng của ông!" Có một thiếu niên đột nhiên thét chói tai.
Lục Bạch theo ngón tay nó nhìn lại, phát hiện bụng của ông lão đã chướng to như khuôn mặt của một con cổ trùng.
Xong rồi! Lục Bạch nhanh chóng duỗi tay tra xét mạch đập, cơ hồ tìm không thấy.
Đây hẳn là phải chết!


Trong lòng Lục Bạch lộp bộp một tiếng, đúng là không bột đố gột nên hồ*, trong tay cậu cái gì cũng đều không có, căn bản không có khả năng cấp cứu. Chỉ có thể chờ thiếu niên kia mua thuốc trở về.




(*) Không bột đố gột nên hồ: (Xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy) Muốn làm được việc, muốn tạo ra được sản phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản, cần thiết lúc ban đầu. Nếu đã không có những điều kiện cần thiết đó thì có cố làm cũng không đạt được như mong muốn.


Năm phút trôi qua dài dằng dẵng, thiếu niên vẫn chưa trở về. Tình huống của ông lão đã không xong tới cực điểm, cơ hồ là chạy đua với tử thần.
Lục Bạch không dám di chuyển ông lão, chỉ có thể đem cổ áo ông mở rộng ra, tận lực không tăng thêm nhiều gánh nặng cho ông.


"Lục Bạch, Lục Bạch, ông nội sẽ không có việc gì đúng không?" Mấy thiếu niên đã hoảng loạn tới cực điểm, chỉ biết vây quang bên người Lục Bạch khóc lóc.
"Không có việc gì." Lục Bạch mặt ngoài trấn định, trong lòng lại cũng vô cùng lo lắng.


Nhiệt độ cơ thể của ông lão có thể cảm giác được đang không ngừng giảm xuống. Sinh mệnh trôi đi so với dòng chảy của cát còn nhanh hơn.
Đây là một người sống a! Sao có thể trơ mắt nhìn ông ấy chết dần chết mòn được?!


Nhưng chuyện Lục Bạch có thể làm đều đã làm hết, dư lại chỉ có thể chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ở thời điểm Lục Bạch cũng sắp sụp đổ, thiếu niên rốt cuộc cũng chạy về, trong ngực ôm theo dược tề.


"Làm sao bây giờ? Muốn điều phối như thế nào?" Thảo dược nơi này cùng trung dược trong thế giới của Lục Bạch có điểm tương tự.


Nhưng sau khi trải qua mấy ngàn năm phát triển và đào tạo, không hề giống trung dược yêu cầu phải ngao nấu bào chế như trong quá khứ, chỉ cần đem thuốc bột trộn lẫn thành hỗn hợp, là có thể dùng được tức thì.
Bởi vậy, thiếu niên trở về đối với ông lão mà nói, chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng.


Lục Bạch tiếp nhận lấy bột phấn dược tề, cậu căn bản không cần dùng máy móc ước lượng, trong tay phảng phất tự mang cái cân, dễ như trở bàn tay đem dược tề cân đo phân loại cẩn thận.


"Mau cho ông ấy uống!" Chỉ có thể nói nhẫn cưới mà Long Kiêu đưa cho có giá trị quá rẻ mạt, dược liệu khó khăn lắm mới đổi ra được cũng chỉ phối ra sáu viên thuốc cứu mạng.


Mà bởi vì nguyên nhân tiền tài, một ít dược liệu quý giá cần có cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thay thế bằng dược liệu cùng loại có giá rẻ nhưng hiệu quả kém hơn.
Nhưng này đã là phương án cấp cứu tốt nhất mà Lục Bạch có thể làm ra rồi.


Động tác của thiếu niên thực mau, vội vàng đem thuốc mà Lục Bạch điều chế tốt đút cho ông lão.


Thiếu niên này khác với những người đã từng nhận được sự che chở của ông lão, từ rất nhỏ nó và mẹ đã bị người ném vào viện điều dưỡng, sau đó mẹ cũng phát điên, ông lão thấy nó đáng thương, đem nó tới bên người tự mình nuôi lớn.


Tuy rằng không phải ông ruột, lại so với người có quan hệ huyết thống càng thân thiết hơn.
Nó đã không còn người thân, người gọi là cha ở bên ngoài kia, chỉ có thể nói là huyết hải thâm thù.
Nếu ngay cả ông lão cũng rời đi, vậy nó liền thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng.


"Ông nội, ông nội......" Tay của nó run rẩy, sợ làm chút thuốc kia rơi ra ngoài. Nhưng ông lão nuốt đã vô cùng khó khăn, bất luận là nhìn từ góc độ nào, đều là không có khả năng xoay chuyển trời đất.


"Ông nội, vì cháu, ông phải kiên trì lên. Chúng ta đã chạy trốn ra ngoài rồi!" Thiếu niên nước mắt mơ hồ, mang theo tiếng khóc nức nở, thanh âm phá thành mảnh nhỏ.


Mà những thiếu niên vây quanh khác cũng đều khóc đến đầy mặt toàn là nước mắt. Chỉ có Lục Bạch là còn ổn định, vẫn như cũ bảo trì vẻ bình tĩnh.
Rất nhanh, liều thuốc thứ hai đã điều chế xong, Lục Bạch đưa cho thiếu niên, để nó kịp thời đút cho ông lão.


Nhưng liều thuốc này cũng không có mang đến kì tích, chỉ có thể làʍ ȶìиɦ huống của ông lão không chuyển biến xấu.
Tiếp theo là liều thuốc thứ ba, sau đó là liều thứ tư thứ năm. Chỉ còn lại có liều thuốc cuối cùng.
Tâm của mọi người đều dâng lên tới cổ họng.


Lục Bạch mặt không biểu tình đem liều thuốc cuối cùng đưa qua, thiếu niên cắn chặt răng, đút cho ông lão.
Kỳ tích rốt cuộc tại một khắc này đã đến, hô hấp của ông lão thế nhưng chậm rãi trở nên vững vàng, màu xanh trắng trên mặt cũng dần dần khôi phục huyết sắc.


Ổn lại rồi? Đây là ổn lại rồi đúng không?
Trên mặt thiếu niên khống chế không được xuất hiện nét mừng như điên, tay cầm bình đựng thuốc cũng không ngừng run rẩy.
"Lục Bạch, Lục Bạch, anh đến xem!" Nó lôi kéo cánh tay Lục Bạch để cậu lại đây nhìn ông lão.


Lục Bạch cúi đầu kiểm tra lại một lần, rốt cuộc cũng theo đó nhẹ nhàng thở ra, giữa mặt mày lộ ra chút ý cười "Đã thoát khỏi nguy hiểm. Mặt sau chỉ cần uống thêm vài lần thuốc nữa là có thể hoàn toàn ổn định."


"Thật tốt quá!" Mấy thiếu niên khác cũng đều ôm chầm lấy nhau, bật khóc vì quá vui mừng.
"Ông nội không có việc gì, ô ô ô ô, tôi biết ông nội là người tốt như vậy, chắc chắn sẽ không có việc gì mà."
"Làm tôi vừa rồi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng......"


Một đám người vừa khóc vừa cười, cảm xúc hồi lâu không thể bình tĩnh.


Thẳng đến qua một hồi lâu, bọn họ mới đột nhiên ý thức được một vấn đề. Bọn họ kỳ thật còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm. Người của Lục Viện còn đang truy bắt họ ở phía sau. Chỉ là trấn nhỏ ở phụ cận có quá nhiều, bọn chúng còn chưa có tra được tới nơi này mà thôi.


"Làm sau bây giờ?" Mấy thiếu niên hai mặt nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra nét hoảng sợ.
Bọn họ là thật sự sợ hãi, bệnh viện tâm thần thứ sáu, những người bảo an cùng bác sĩ và hộ lý ở đó căn bản đều là một đám chó săn thù ghét từng người bọn họ.


Mỗi ngày lại có một vạn loại phương thức tra tấn bọn họ. Nếu lần này bị bắt trở về, chỉ sợ đến chết cũng không có khả năng nhìn thấy ánh mặt trời.
Càng miễn bàn đến tự do.


"Mấy người ai có biện pháp liên lạc với bằng hữu hoặc người thân ở bên ngoài không?" Thiếu niên cầm đầu Bùi Hằng cẩn thận dò hỏi mọi người, lại chỉ nhận về một mảnh trầm mặc.


Lục Bạch hỏi hắn "Người mà ông cụ đã liên hệ tốt để nối mạch đâu? Cậu không có phương thức liên lạc à?"
"Liên lạc không được." Bùi Hằng lắc đầu "Bằng không vừa rồi ông nội phát bệnh tôi cũng sẽ không nôn nóng như vậy."


"Có ý tứ gì? Cậu là ở nơi nào gọi điện thoại?" Lục Bạch nhạy bén cảm nhận thấy nơi này không thích hợp, cẩn thận dò hỏi Bùi Hằng.


"Chính là thời điểm rời khỏi bệnh viện tâm thần có gọi một lần, dùng bằng điện thoại cướp được từ bảo an. Nói chuyện điện thoại xong, tôi phát hiện liên lạc không được, liền ném điện thoại đi rồi."


"Không nên, chúng ta có thể chạy ra tới đây, chính là nhờ vị kia giúp đỡ. Bằng không chúng ta đến cả mật mã mở khóa cũng đều không giải được."
"Từ từ, cậu nói mật mã mở khóa là người kia cho cậu?" Lục Bạch lập tức truy vấn.
"Đúng vậy."


"Hắn cùng ông cụ là có quan hệ gì? Lúc trước là ám hiệu như thế nào nói có thể trợ giúp chúng ta thoát ra?"
"Là dùng phương thức mã hóa đưa tin của gia tộc khi ông nội còn cầm quyền."


Bệnh viện tâm thần thứ sáu, người tốt nhiều hơn kẻ điên. Mà người giả điên lại còn nhiều hơn so với người tốt.


Ông lão chúng là ví dụ điển hình nhất trong đó. Nghe nói là bởi vì phân tranh lợi ích trong gia tộc, bị cháu trai bất hiếu đưa vào đây. Nhưng ngại trong tay ông lão có bí mật mạch máu của gia tộc, cho nên những người đó cũng không dám đem ông lão lộng chết.


Mà ông cụ tuy rằng nghèo túng, lại cũng có điều kiện tư bản. Đây cũng là lý do vì sao những người như Lục Bạch có thể được ông ấy che chở.
Nhưng hiện tại nhớ lại, hết thảy những chuyện này cũng quá thuận lý thành chương rồi đi. Đặc biệt là cái người hỗ trợ cung cấp mật mã kia.


Nếu hắn đến mật mã đều có thể cung cấp, vậy vì cái gì nhất định phải bắt bọn họ chạy đến trong thị trấn mới cho tiếp ứng, mà không phải tiếp ứng ngay từ đầu ở cửa bệnh viện?
Sợ hậu bối bất hiếu trong gia tộc của ông lão phát hiện?
Vậy càng không có khả năng.


Hắn đều có thể to gan lớn mật truyền ám hiệu cho ông lão, chờ khi ông lão vừa đi, hắn nhất định sẽ bị phát hiện, ở nơi nào tiếp ứng cũng có khác gì nhau.
Trừ phi là...... âm mưu.
Hệ thống: "Không thể nào!"


Lục Bạch: "Ngươi còn nhớ rõ Từ Duệ ở thế giới trước có hai lần diễn kịch lừa người không?"
Hệ thống: "...... Thực xin lỗi, là ta nghĩ quá đơn giản."


Nhưng Bùi Hằng hoảng không chọn đường, đã loạn thành một đoàn, theo bản năng tựa như mang theo bọn họ hướng về địa điểm lúc trước đã ước định tụ tập.
"Từ từ! Không thể đi!" Lục Bạch đem người ngăn lại, đem điểm đáng ngờ nói một lần.


"Nếu bọn họ muốn biết bí mật của ông cụ, tình huống như thế nào thì ép hỏi tốt nhất? Đương nhiên là dùng mạng của chúng ta."
"Vốn dĩ ở bệnh viện, bọn họ còn cố kỵ có người bên ngoài biết hành tung của chúng ta, cho nên chỉ có thể tra tấn, giam cầm, nhưng cũng không thể thật sự xuống tay ám hại."


"Nhưng hiện tại chúng ta đã chạy ra ngoài thì khác. Vốn dĩ tinh thần có vấn đề, căn bản không thể một mình tồn tại. Vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, tất cả theo lý thường hẳn là xứng đáng."


"Đây là bẫy rập, đem chúng ta lừa ra tới, dùng một lưới bắt gọn. Lúc sau dùng chúng ta làm lợi thế, tới uy hϊế͙p͙ ông cụ. Nếu ông ấy không nói, liền mỗi ngày giết một người."
"Vậy ông nội nhất định sẽ phải khai ra." Bùi Hằng lẩm bẩm tự nói.


Lục Bạch lại nói cho hắn một điều quan trọng tiếp theo "Nhưng khai ra rồi, chúng ta cũng vẫn sẽ chết. Bởi vì sau khi bí mật của ông cụ bị bọn chúng do thám biết được xong, không chỉ chúng ta, ngay cả bản thân ông ấy cũng đã không còn giá trị lợi dụng."


"Vậy, vậy ông nội là bị lừa sao?" Lời nói của Lục Bạch, làm mấy thiếu niên chưa hiểu rõ sự đời tất cả đều không rét mà run, sôi nổi trợn to đôi mắt hoảng sợ nhìn Lục Bạch.


"Hẳn là không phải. Ông ấy là đang đánh cuộc, đánh cuộc sau khi chúng ta chạy ra, còn có phương thức khác có thể thoát đi."
"Vậy, vậy chúng ta hiện tại nên làm thế nào?" Bùi Hằng cũng hoàn toàn luống cuống.


Lục Bạch nghĩ nghĩ "Chúng ta phải đổi đường chạy trốn. Không thể đi tỉnh thành nữa!" Sau đó cậu lại nói với Bùi Hằng "Cậu đưa bản đồ cho tôi."
Lục Bạch tiếp nhận bản đồ, cẩn thận nhìn một vòng. Tức khắc hiểu ra vì cái gì ông lão lại lựa chọn chạy tới nơi này.


Xung quanh trái phải trấn nhỏ này có vô số thôn xóm nhỏ. Cũng là địa phương cách ngọn núi của bệnh viện tâm thần gần nhất để đi vào trong tỉnh thành.
Nhóm người này đều không phải kẻ ngu, như vậy hiện tại chắc chắn đã bày ra thiên la địa võng ở khắp nơi để chờ bọn họ nhảy vào bên trong.


Bọn họ còn mang theo người bệnh, căn bản không có khả năng thoát ra thành công. Chính là tự tìm đường chết.
Cho nên nếu có thể không bị tra xét rõ ràng, là có thể có cách trốn thoát rồi.
Đầu óc Lục Bạch xoay chuyển thật nhanh, một cái đánh dấu đặc biệt trên bản đồ khiến cho cậu chú ý.


Người nào thường xuyên đi tới đi lui giữa trấn nhỏ và nội thành mà không bị hoài nghi?
Trừ bỏ vận chuyển hàng hóa, cũng chỉ dư lại một chỗ.
"Tôi có biện pháp! Đi theo tôi!" Lục Bạch phân phó để lại một vài thiếu niên trông coi, sau đó tự mình mang theo Bùi Hằng đi ra ngoài.


Cậu muốn tìm một người, làm một cuộc giao dịch.
Mười phút sau, Bùi Hằng đầy mặt đỏ bừng đi theo phía sau Lục Bạch. Trước mắt, hai người bọn họ đang đứng ở cửa hàng đồ dùng tình thú duy nhất ở trong trấn nhỏ.
Mà bên cạnh hai người bọn họ, là một vài Beta trang điểm kiều diễm.


Khác với vẻ hoảng loạn của Bùi Hằng, Lục Bạch cực kỳ trấn định "Tôi là thầy thuốc, muốn cùng mấy người làm một cuộc giao dịch."
"Giao dịch gì?" Trước quầy, ông chủ kiều chân bắt chéo nhìn cậu.


Lục Bạch tiến đến bên tai ông chủ nhẹ giọng nói "Tôi có một loại thuốc có thể giúp cho việc làm ăn của mấy người trở nên dễ dàng hơn."


Alpha có ham muốn chinh phục tự nhiên đối với Omega, nhưng cố tình Omega trong trấn nhỏ này vô cùng thưa thớt, thậm chí đối với một ít người mà nói, bọn họ khả năng đời này đều không thể gặp qua những Omega tinh xảo yếu ớt đó. Bởi vậy, một loại thuốc có thể làm Beta tản mát ra tin tức tố của Omega, đối với những người này, chính là trợ giúp thực dụng nhất.


"Nói ra điều kiện của cậu." Ở bất cứ địa phương nào, người có thể mở ra loại cửa hàng này, nhất định đều là địa đầu xà ở nơi này.


(*) Địa đầu xà: ( Cường long bất áp địa đầu xà) Nghĩa đen là Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó. Để dịch có thể dùng câu "Lệnh vua thua lệ làng".


Mà Lục Bạch đánh cuộc chính là địa đầu xà này, có thể thần không biết quỷ không hay đến đem bọn họ từ trong vòng vây thoát ra ngoài.


Lục Bạch đem phương pháp phối dược được viết cẩn thân đặt lên quầy, thấp giọng nói "Một ông lão Alpha bệnh nặng, bốn thiếu niên Beta, còn có một Omega là tôi, tôi muốn ngài dùng biện pháp nhanh nhất đem bọn tôi từ nơi này đưa đến nội thành."


"Mặt khác, còn phải cùng cấp cho chúng tôi quần áo cùng một số tiền thích hợp."
Ông chủ nhìn chằm chằm Lục Bạch một hồi lâu, tiếp theo chậm rãi cười "Thành giao."