Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 87

"Ừm." Lục Bạch lưu lại mười lăm Alpha canh giữ ở cửa phòng bệnh "Trừ bỏ hai chúng tôi trở về, nếu không ai tới cũng đừng để bọn họ tiến vào, càng không thể để bọn họ tiếp cận cô gái ở trong phòng bệnh."


"Yên tâm! Chúng tôi nhất định làm được!" Những Alpha canh giữ ở ngoài cửa đều là người đi theo Lục Bạch và Hồ Hàm tới cửa cứu người, đều tận mắt nhìn thấy Hồ Duyệt là bị đánh như thế nào đến nỗi đầy người toàn máu, lại như thế nào mà mang thai sinh non bị đưa đến bệnh viện để cấp cứu.


Trong thành thị loại hai này, loại chuyện như vậy tuy rằng hiếm thấy, nhưng bọn hắn cũng hoặc nhiều hoặc ít nghe qua sự tình cùng loại.


Đặc biệt là Omega có hoàn cảnh giống như Hồ Duyệt trong nhà chỉ có một người em trai, chuyện sau này liền càng thêm khó khăn. Alpha đối với Omega mà mình đánh dấu có năng lực mệnh lệnh tuyệt đối. Vạn nhất bọn họ không bảo vệ tốt, để tên Alpha kia xông vào phòng bệnh, nói không chừng Hồ Duyệt sẽ mạnh mẽ bị ép buộc phải đồng ý hòa giải.


Hơn nữa trong đám người bọn họ có người có thói quen thích xem tin tức báo chí, đã trực tiếp nhận ra Hồ Duyệt chính là Omega mà lúc trước tin tức đưa lên nói về tình yêu chân chính. Nhìn như vậy rõ ràng là đã sớm bị ngược đãi từ lâu, nói không chừng lần trước chính là bị Alpha dùng tin tức tố cưỡng bách, không thể không đứng ra giải hòa.


Cái gia đình này thật sự quá ghê tởm!
Bởi vậy những Alpha được nhờ giúp đỡ này đều tràn ngập đồng tình đối với Hồ Duyệt, cho dù Lục Bạch không đưa bọn họ tiền, bọn họ cũng sẽ xuất phát từ đạo nghĩa bảo vệ thật tốt cô gái đáng thương kia.




Còn những người còn lại, đều đi theo Lục Bạch và Hồ Hàm về tới ngôi nhà trước kia của Hồ Hàm, cũng là nơi hiện tại chú của nó đang ở.
Trên đường, Hồ Hàm cẩn thận đem tình huống trong nhà mình nói lại một lần với Lục Bạch.


"Lúc này, bọn họ khẳng định đều đang ngủ ở trong nhà. Cho nên chúng ta trực tiếp tới cửa phá cửa là được!"


"Em và chị là chủ nhà, trên pháp luật cũng không nói nữ đã gả đi và bệnh nhân tâm thần không thể kế thừa tài sản. Hơn nữa em có thể làm thí nghiệm, em căn bản là không có bệnh tật ở phương diện tinh thần!"


"Bất quá em cũng đã bị bắt đi rất nhiều năm, em xác định trên giấy tờ sở hữu không có đổi tên?"


"Em chắc chắn. Bọn họ không dám thay đổi giấy tờ nhà đất. Bởi vì cha em trước khi qua đời, cũng nghe nói qua trường hợp luật sư không đáng tin cậy, cho nên di chúc mà ông ấy lưu ở chỗ luật sư chỉ là bản sao. Văn kiện chân chính đã sớm bảo tồn ở chỗ công chứng. Hơn nữa cha còn quy định, chỉ có chờ sau khi em thành niên, chị và em cùng nhau ký tên, mới có thể đổi mới phòng ốc của mọi người. Em năm nay vừa mới thành niên."


"Còn về phần di chúc bản gốc ở chỗ công chứng, mật mã để lấy cũng chỉ có em và chị của em biết."
"Cho nên......căn nhà này là của em." Hồ Hàm đứng ở cạnh cửa, nói một cách khẳng định với Lục Bạch "Lục ca, chúng ta phá cửa đi!"
"Được!" Lục Bạch gật đầu, ý bảo mấy Alpha ở phía sau lại đây.


Vài Alpha có vóc dáng cao lớn chỉ dùng mấy đạp, liền phá vỡ được cửa lớn một cách đầy bạo lực.
"Oanh" một tiếng, ván cửa làm bằng sắt vặn vẹo thành một hình dạng vô cùng quỷ dị, ngay cả khung cửa cũng bị bẻ cong.
Cửa sắt đổ ầm xuống nền đất cứng, lại lần nữa phát ra tiếng vang thật lớn.


"Ai đó? Có bệnh à?"
"Cướp bóc a!"
Âm thanh chửi rủa bén nhọn truyền đến, từ bên trong phòng ngủ chạy ra một đôi vợ chồng cùng hai đứa nhóc choai choai*. Trên người bọn họ đều mặc quần áo ngủ, ánh mắt buồn ngủ mông lung của hai vợ chồng kia lại không che giấu hết được vẻ lấm la lấm lét.


(*) Choai choai:  Vóc người không lớn, không nhỏ.
Còn hai đứa bé trai kia, thoạt nhìn nhỏ hơn Hồ Hàm một ít, nhưng không hiểu sao lại lộ ra vẻ kiêu căng làm người khác chán ghét.
Hồ Hàm chủ động đi lên trước chào hỏi "Chú thím, hai em họ, thật là, đã lâu không gặp a!"


Ánh mắt của Hồ Hàm tràn ngập thù hận, gắt gao nhìn chằm chằm bốn người trước mặt, cơ hồ muốn từ trên người bọn họ xé xuống một miếng thịt.
Mà bốn người kia trong nháy mắt khi nhìn thấy Hồ Hàm, tất cả đều cùng kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Mày, mày như thế nào còn có thể trở về?"


Lục Bạch đang đứng ở bên người Hồ Hàm quan sát làm ra một bộ dạng phải cho Hồ Hàm chỗ chống lưng, còn có mười lăm tên Alpha sắc mặt bất thiện mà bọn họ mang đến, ai cũng đều có dáng người cường tráng, cao to.


Giờ khắc này, bọn họ phảng phất như thấy được lệ quỷ đang bò từ trong địa ngục ra ngoài.
"Mau! Mau báo cảnh sát!" Người phụ nữ kia kinh thanh hét lên, hai đứa con cũng đã trốn đến phía sau cánh cửa phòng ngủ.


Hồ Hàm cũng không ngăn cản, mà là đánh giá khắp nơi. Phòng khách ngày xưa mẹ tự tay bố trí đã hoàn toàn thay đổi, nơi nơi đều lưu lại dấu vết sinh hoạt của đám rác rưởi kia.
Căn nhà vốn dĩ thuộc về nó, đã bị phá hủy.


Cho nên, bọn chúng hủy hoại thứ mà nó quý trọng nhất, vậy nó cũng muốn làm cho những kẻ này trở về hai bàn tay trắng.
Vì thế, Hồ Hàm lạnh giọng nói với mấy Alpha đi theo bên người "Đập!"
"Những đồ vật trong căn nhà này, chỉ cần thoạt nhìn là đồ mới, toàn bộ đều đập hết cho tôi."


"Nếu có người phản kháng, liền trói lại ném ra ngoài!"
"Mày dám?" Người phụ nữ kia xông lên muốn đánh tới Hồ Hàm "Tao là Omega, mày kẻ điên này nếu dám chạm vào tao, tao liền kêu cảnh sát đem mày bắt lại!"


Nhưng bà ta còn chưa có đụng tới Hồ Hàm, đã bị Lục Bạch đứng ở bên cạnh giữ lấy cánh tay.
"Đồ đê tiện! Cút ngay!" Không có nhận ra Lục Bạch là nam nhân, thím của Hồ Hàm còn tưởng rằng Lục Bạch cũng là nữ tính.


Nhưng giây tiếp theo đã bị Lục Bạch nhẹ nhàng ném tới trên sô pha. Một Omega như Lục Bạch như thế nào lại có sức lực lớn như vậy? Thân thể của người phụ nữ kia bị ném đến đầu váng mắt hoa, liền tiếp tục chửi rủa cũng đều khó khăn, chỉ có thể liên tiếp thở dốc.


Lục Bạch nhìn bà ta một cái "Bà hẳn phải nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ."
Thanh âm của Lục Bạch vô cùng ôn nhu "Bất quá không sao cả, bà làm một cái yêu cầu che chở Omega, chồng của bà sẽ thay bà thừa nhận hết tất cả những điều này."


Lục Bạch đi đến trước mặt người chú của Hồ Hàm còn đang sững sờ, hướng về phía ông ta cười một cách điềm tĩnh xinh đẹp "Nghe thấy lão bà của ông mới vừa nói không?"
"Làm một Alpha là không thể động thủ với một Omega yếu ớt."


"Cho nên hiện tại tôi đánh ông, thì đại thúc cũng ngàn vạn lần không cần đánh trả nha! Nếu không cảnh sát thật sự sẽ bắt ông lại đó!"


Thành phố nơi Hồ Hàm ở cũng chính là một thành phố tuyến hai, Omega tuy rằng không tính là thưa thớt, nhưng Omega lớn lên xinh đẹp giống Lục Bạch như vậy xác thật không có mấy người.


Trong nháy mắt, ông ta bị hương thơm tin tức tố mơ hồ trên người Lục Bạch dụ hoặc, mãn nhãn đều là khuôn mặt xinh đẹp của cậu, cả tâm trí và linh hồn đều cùng nhau bị câu đi mất, quên cả cách phản kháng như thế nào. Nhưng giây tiếp theo, ông ta đã bị Lục Bạch hung hăng đạp một cước vào bụng.


"Mày!" Đau nhức chọc giận Alpha, nháy mắt tin tức tố bạo liệt tràn ngập toàn bộ không khí. Ông ta muốn dùng phương pháp này bức cho Lục Bạch khuất phục.
Omega trên sô pha đã xụi lơ thành một đoàn, run bần bật.


Nhưng Lục Bạch lại như là hoàn toàn không cảm thụ được loại uy áp này, ngược lại nâng lên bàn chân mang giày cao gót, hướng về phía bụng ông ta hung hăng đạp thêm một cước nữa.


"Rác rưởi! Làm một Alpha, cũng chỉ biết dùng tin tức tố để bức bách Omega đáng thương thôi sao?" Nắm lấy tóc của ông ta, Lục Bạch mạnh mẽ đập đầu ông ta vào máy sưởi ở bên cạnh, trong miệng còn không quên tiếp tục quở trách "Mẹ ông lúc trước sinh ông ra, là vì cho ông một cơ hội để được làm người, đáng tiếc ông lại là một kẻ khốn nạn, chỉ biết khi dễ cô nhi quả nữ, hại cháu trai cháu gái mình."


"Đừng cảm kích, tôi chỉ là thay cha ông giáo dục lại ông thôi!"
"Phanh" một tiếng, da thịt đập vào trên máy sưởi cứng rắn, đỉnh đầu chú của Hồ Hàm lập tức thấy máu chảy, ông ta muốn phản kháng, nhưng đầu óc choáng váng làm ông ta không sinh ra được bất cứ sức lực để động đậy gì.


Nhưng thứ Lục Bạch muốn lại không phải là sự trầm mặc của ông ta, ông ta không nói lời nào, Lục Bạch liền lại một lần nữa nắm lấy tóc của ông ta hung hăng mà đập vào máy sưởi.


"Hỏi ông thì ông phải biết trả lời chứ! Anh của ông một đường nâng đỡ ông đến bây giờ, ông lại đối đãi với con cái họ như vậy, lương tâm của ông rốt cuộc có hay không?"


"A-----" Đau đớn làm người đàn ông quen sống trong nhung lụa nhiều năm này trực tiếp hỏng mất. Nhưng ông ta càng kêu, Lục Bạch xuống tay liền càng nặng hơn. Hơn nữa lực đạo của Lục Bạch vô cùng chuẩn xác, làm ông ta đau đớn muốn chết cũng không có cách nào phản kháng, lại không thể ngất xỉu.


"Nói chuyện! Vì tài sản của anh trai, đem cháu trai đưa vào bệnh viện tâm thần để cầm tù, lại đem bán cháu gái với giá tốt, thời điểm ông làm như vậy, trong lòng ông rốt cuộc có chút xíu hối hận nào hay không?"
"Có, hay là không có?"
"Cầu xin ngài, đừng đánh nữa."


"Đừng đánh? Ông biết không? Cháu gái ông khi ở trong cái nhà kia, cũng từng cầu xin người khác như vậy. Cháu trai ông, ở bệnh viện tâm thần tối đen không thấy ánh sáng kia, cũng như vậy cầu xin người khác."
"Không, tôi không có, tha cho tôi đi."


"Đừng nằm mơ." Lần này là Hồ Hàm đứng bên cạnh nhìn, nó thật sự khống chế không được, rốt cuộc một chân đá lên, vừa lúc đá vào địa phương yếu ớt nhất ở nửa người dưới của chú nó.


Mặc dù là Alpha thân cường thể kiện, lần này cũng hoàn toàn chịu không nổi. Ông ta cuộn thành một đoàn, chỉ còn lại có nước không nhịn được mà tru lên.


Lục Bạch đem Hồ Hàm kéo tới bên người, quay đầu ánh mắt âm trầm nhìn về phía Omega đang run bần bật trên sô pha, trực tiếp dọa bà ta đến tiểu ra quần.
Lục Bạch cười lạnh một tiếng "Không thể trực tiếp động thủ với Omega, như vậy kế tiếp......"


Cậu đi đến cửa phòng ngủ cất giấu hai đứa em họ của Hồ Hàm, nhấc một chân đá văng cánh cửa.
Hai đứa nhỏ này, trơ mắt nhìn cha mẹ bị đánh, lại một người cũng không chịu đứng ra nói chuyện, thậm chí đến báo nguy cũng không dám, có thể thấy được phẩm tính một nhà cũng giống y như nhau.


Quả nhiên, hai tên em họ kia cơ hồ quỳ trên mặt đất, thấy Lục Bạch muốn bước vào, cùng nhau thét to "Chúng tôi nói! Chúng tôi nói! Tôi biết mấy người muốn hỏi cái gì, là, là hai người bọn họ giết!"
"Hai người bọn họ động tay chân ở trên xe của bác cả, cho nên bác trai cùng bác gái mới qua đời."


"Mày nói cái gì?" Trước mắt Hồ Hàm trắng bệch, cơ hồ muốn ngất xỉu.
Vừa lúc ngoài cửa có người gõ cửa, đúng là cảnh sát khoan thai tới muộn, thấy một phòng hỗn loạn cũng hoảng sợ.
Thím Omega của Hồ Hàm lập tức vọt tới trước mặt cảnh sát, muốn ác nhân cáo trạng trước.


Nhưng động tác của Lục Bạch so với bà ta càng nhanh hơn.
Hồ Hàm trơ mắt nhìn Lục Bạch đưa lưng về phía mọi người đem cổ áo hơi hơi kéo hỏng một chút, sau đó đỏ mắt sợ hãi bổ nhào vào trong lồng ngực của mình.


Tin tức tố của Lục Bạch như gãi đúng chỗ ngứa, ẩn nhẫn thả không đột ngột, dễ như trở bàn tay hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Cảnh sát theo bản năng nhìn về phía Lục Bạch.


"Là tôi báo cảnh sát." Lục Bạch dựa vào Hồ Hàm, túm lấy cổ áo nức nở nói "Em trai này nói muốn đem căn nhà bán cho tôi, tôi liền mang theo Alpha tôi thuê tới để thu nhà. Kết quả......Một nhà bốn người bọn họ cự tuyệt dọn đi, tôi vốn muốn hù dọa bọn họ một chút."


"Kết quả, kết quả Alpha này thế nhưng dùng tin tức tố áp chế tôi, tôi hoảng sợ, liền động thủ với ông ta."


"Tuyến thể của tôi từng chịu tổn thương......" Khác với bộ dạng một khóc hai nhào ba thắt cổ của thím Hồ Hàm, hai mắt Lục Bạch rưng rưng, bộ dạng hoa lê dính hạt mưa mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều là nhu nhược đáng thương. Đặc biệt là khi Lục Bạch tự sự vừa rõ ràng lại có điều lệ, vừa thấy chính là một tiểu Omega phi thường có tố chất và ôn nhu.


Hơn nữa trong không khí nơi nơi đều là tin tức tố của chú Hồ Hàm đang té xỉu trên mặt đất.
Bởi vậy, các cảnh sát vào trước liền cho rằng, sự tình chính là giống như Lục Bạch nói.
"Không, không phải!" Hai đứa em họ kia đánh bạo muốn phản bác.


Lục Bạch lại lấy ra máy ghi âm "Ngài, ngài cũng nghe cả cái này nữa."
Trong ghi âm, hai đứa em họ rành mạch nói: [ Là hai người bọn họ động tay chân ở trên xe của bác cả, cho nên bác trai cùng bác gái mới qua đời.]
"Cha mẹ của em trai này, hình như là bị một nhà bọn họ hại chết."


Lục Bạch nói xong, có một cảnh sát lớn tuổi cũng cẩn thận đánh giá Hồ Hàm, tức khắc nhận ra thân phận của nó.


"Cháu, cháu không phải điên rồi sao?" Cảnh sát này nhớ rõ, sau khi cha mẹ Hồ Hàm qua đời, ông đi theo nhân viên công tác đường phố tới nơi này điều tra tổng dân cư. Lúc ấy có hỏi tới Hồ Hàm là chủ hộ.


Đôi vợ chồng này ngay lúc đó trả lời là, Hồ Hàm bởi vì cha mẹ qua đời nhận phải đả kích quá lớn, mắc phải bệnh tâm thần nên được đưa tới tu dưỡng ở viện điều dưỡng.


Bởi vì lúc ấy có giấy xác minh của bệnh viện, cho nên bọn họ liền tin tưởng. Nhưng hiện tại nhìn vào tư thế này, dường như hai vợ chồng này đang nói dối?
Hồ Hàm đứng ở chỗ này, tuy rằng sắc mặt tiều tụy, nhưng thấy thế nào cũng không giống kẻ điên như trong miệng bọn họ nói.