Chương 2

Phạm phủ tổ chức tiệc ở sân lớn trước nhà. Hai bên là hai hàng mai đào vừa tới độ nở hoa. Một cơn gió thoảng qua cũng kéo theo vô số cánh hoa rụng rơi lả tả. Khung cảnh như giữa chốn bồng lai.


Liên Cẩm kéo tà váy lên nửa phân, cố gắng sải bước vừa nhẹ nhàng vừa thanh lịch.Nữ tử chưa gả chồng ở Quý Châu rất hiếm khi được xuất hiện ở những nơi đông người như thế, tuy nhiên trong các đợt lễ lạc cũng có thể có ngoại lệ, ví dụ như hôm nay, mỗi gia đình được mời đều mang theo gái trai chưa cưới gả, nếu không được giới thiệu trước có khi nàng sẽ nghĩ đây là một bữa tiệc xem mắt số lượng lớn.


Lý Liên Cẩmthở dài mộthơi, đến khi giật mình nhìn lại thì thấy phụ thân và Tứ muội đã tới trước sảnh chính tặng quà cho Phạm học sĩ từ lâu. Nàng vội vàng sải bước đi qua, tầm mắt mấy người xung quanh cũng vì thế mà dồn về một phía. Nàng khẽ cúi người hành lễ: "Tiểu nữ là Lý Liên Cẩm, tam tiểu thư của Lý gia, hôm nay được mời đến dự lễ tất niên nhà Phạm học sĩ, tiểu nữ vô cùng vinh hạnh. Chúc cho Phạm gia một năm mới vạn sự may mắn, hạnh phúc an khang".


Phạm học sĩ vui vẻ khen tốt tốt rồi đưa tay nhận lấy hộp quà. Khách khứa lần này đến Phạm gia rất đông, người ra người vào đông nườm nượp. Cho nên sau khi chào hỏi xong, ba người nhà họ Lý nhanh chóng được quản gia trong phủ mời tới dãy bàn ngồi.


Lần này Lý gia tớidự không sớm cũng không muộn, mấy bàn xung quanh mọi người đã ổn định chỗtừ lâu. Nhưng nghe đâu hôm nay Phạm học sĩ còn mời được một vị khách vô cùng danh giá, cho nên mới kéo dài thời gian để chờ đợi người kia.


Lý Liên Cẩm nhìn một vòng đánh giá, sân trước nhà Phạm học sĩ cực kì lớn, bàn ghế được chia làm hai bên, mỗi bàn khoảng mười người ngồi, ở giữa là đường đi vào sảnh chính, phía trên còn kê hai bàn chủ tọa. Một bàn là Phạm học sĩ đang ngồi, một bàn có lẽ là dành cho người khách quan trọng đang chờ kia.




Khách khứa đến đây được Phạm quản gia sắp xếp chỗ ngồi theo thân phận, cũng giống như bàn nàng đang ngồi, bên cạnh cha nàng đều là các bạn bè làm ăn quen biết từ lâu cộng thêm gia quyến. Trên bàn ngoài ba nam tử trung niên đang bàn luận sôi nổi với nhau ra còn có hai cô nương vô cùng xinh xắn. Một người trong đó đang trò chuyện rất vui vẻ với tứ muội Lý Miên Cẩm.


Lý Liên Cẩm nâng chén trà đưa lên miệng, nhấp nhấp thêm mấy ngụm. Độ tuổi của cô nương này có lẽ cũng xấp xỉ bằng nàng, chắc phụ mẫu hai bên đều mong trong dịp này có thể kiếm được một con rể như ý, nhanh chóng tống hết ra ngoài.


Giữa lúc suy tư, mọi người đột nhiên ồ lên một tiếng rồi im bặt, Lý Liên Cẩm tò mò nhìn theo mắt người ta. Đầu hành lang bên kia, Phạm học sĩ đang khom người cười tít mắt chào hỏi hai nam tử vừa mới đến, trong đó có một người nàng biết. Nàng nhớ cách đây ba năm vùng biên cương xảy ra xung đột. Lê tướng quân quản lý binh quyền ở Quý Châu được Hoàng thượng triệu khẩn vào kinh, nhập cùng binh sĩ do Trịnh tướng lãnh đạo hỏa tốc ra biên cương dẹp loạn. Hơn nửa năm sau Lê tướng quân mã giáp về thành. Cả Quý Châu vui mừng ra chào đón. Hôm đó nàng cũng đứng trên tầng hai quán trà nổi tiếng Thiên An lâu nhìn xuống.


Lê tướng quân Lê Định năm nay vừa tròn ba mươi, vì nhiều năm huấn luyện binh lính xông pha chiến trường nên nhìn ông không khác phụ thân nàng là mấy. Tuy nhiên dáng vóc cao lớn và tư thế oai hùng thì không cách nào che đậy được.


Lý Liên Cẩm đưa mắt sang nhìn người bên cạnh, giây phút đó, nàng tưởng như tim mình vừa ngừng đập. Trước mắt mờ nhạt hẳn đi, chỉ còn nàng và hắn. Vóc người đó rất cao, dáng người cũng lớn nhưng khi khoác trên mình bộ áo dài màu xanh thẫm lại không thiếu vẻ thư sinh. Hắn có vẻ không thích xã giao, khuôn mặt luôn duy trì nét cương nghị lạnh lùng, khi nghe người khác nói, đôi mày rậm hơi nheo, cặp mắt dài sắc sâu hun hút nhìn người kia chăm chú. Có lúc lại khẽ nhếch miệng mỉm cười.


"Trịnh tướng quân, là Trịnh tướng quân đó, tôi đã từng vận chuyển lương thực cho doanh trại nên biết mà".
Lý Liên Cẩm giật mình nhìn lại, hai người đó đã được mời lên ghế chủ tọa ngồi cùng Phạm học sĩ. Hóa ra đó là Trịnh tướng quân.


Trịnh tướng quân tuổi trẻ hào hoa trong lời kể của những cô nương kinh thành.,,


Lúc mẹ nàng còn tại thế, có một lần nàng được mẹ dẫn lên kinh thành thăm dì ruột. Khi ấy chị họ có đưa nàng đến mấy quán ăn nổi tiếng trong kinh, đi xem phố xá chợ búa người người nườm nượp. Nàng biết đến Trịnh tướng quân qua lời bàn tán của một nhóm cô nương bàn bên. Chị họ thấy nàng nhìn sang cũng bật cười khúc khích.


Chị họ bảo, Trịnh tướng quân còn trẻ đã nắm giữ binh quyền, xông pha trận mạc trăm trận trăm thắng. Trịnh tướng quân con nhà Trịnh lão tướng uy danh mấy đời, quả là hổ phụ sinh hổ tử. Trịnh tướng quân anh tuấn ngời ngời, hiên ngang dũng mãnh. Trịnh tướng quân cũng là đối tượng thầm thương trộm nhớ của tất cả các cô nương kinh thành, hai mươi bảy tuổi còn chưa có chính thê hay thiếp thất.


Lý Liên Cẩm nghe kể nhưng không giữlại trong lòng, dù sao nàng cũng đã gặp tướng quân đâu, có khi tất cả chỉ do người ta đồn thổi.


Nào ngờ đâu, chỉ mấy hôm sau đó, suy nghĩ này cũng bị chính Liên Cẩm đạp bay ra khỏi đầu. Sáng hôm đó nàng được chị họ dẫn tới quán trà nghe hát kịch. Không biết vì sao hôm nay đường phố đông đúc hơn mọi ngày, tới khi hai người ngồi xuống nhâm nhi trà mới nghe người xung quanh bàn tán. Hóa ra hôm nay Trịnh tướng quân dẫn binh hộ tống đoàn sứ giả ra khỏi thành, một dịp hiếm khi được nhìn thấy nhân vật uy phong trong truyền thuyết ai mà không mong chờ cho được.


Cả đường phố tấp nập người chen chúc, nhưng mọi người vẫn ý thức nép hết vào hai bên, để lại lòng đường rộng rãi đón chờ đoàn sứ giả. Từ xa đã vang vọng tiếng tung hô náo nhiệt của dân chúng vây xem. Liên Cẩm và chị họ cũng nhoài người ra cửa sổ.


Dẫn đầu đoàn hộ tống là một người cao lớn khoác trên mình bộ giáp sắt màu đen kịt, cưỡi trên con ngựa nâu hùng dũng sải bước chân thật dài.


Không biết có phải duyên trời định, lúc đoàn người đi ngang quán trà hai chị em Liên Cẩm đang ngồi lại, đột nhiên một bông hoa không biết do ai ném rơi xuống đúng chỗ Trịnh tướng quân đi qua. Hắn vung kiếm lên đánh vụt, ánh mắt sắc như dao ngay lập tức bắn về phía khu nhà.


Một vị tướng quân giống hệt như những binh sĩ khác mà Liên Cẩm từng gặp từ lúc bé đến giờ. Áo giáp sắt, cưỡi ngựa oai phong và cả dáng người vững chãi đầy mạnh mẽ. Nhưng điều khác biệt duy nhất có lẽ là ở chính đôi đồng tử đen nhánh sâu thăm thẳm, vừa sắc sảo khiến người ta hoảng sợ, vừa như đầm nước sâu cuốn người khác chìm vào. Và cũng vào lúc đó. Liên Cẩm đắm mình trong xoáy nước ở trong mắt người kia.


Thịch, thịch, thịch.
Tiếng tim đập lùng bùng bên tai, dồn nén như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Ngay lúc nàng ý thức được mình đang nhìn một nam tử trực diện một lúc lâu như thế, Liên Cẩm cuống quýt quay người vào ngay, được một lát lại vô thức quay đầu nhìn sang bên cửa sổ.


Lúc ấy đoán người đã kéo dài dằng dặc, nàng cũng không tìm thấy Trịnh tướng quân đâu nữa giữa dòng người.


Một cô nương mới mười ba tuổi nào có biết vì sao nhịp tim mình thình thịch, mãi đến sau này khi ngày ngày sang nhà Uyển Nhu chơi, đọc tiểu thuyết mà nàng ấy lén đưa cho, đến khi đó nàng mới biết cảm giác đấy chính là thầm mến.


Lúc này đây, ba năm kể từ ngày vô tình gặp gỡ giữa kinh thành đông người hoa lệ, ba năm nàng ấp ủ tương tư một bóng người dù chỉ mới lướt mắt nhìn qua. Ba năm đủ để cô bé khi xưa trưởng thành và cũng dần hiểu rõ trái tim mình, nàng còn định nếu không gặp được người nào như ý muốn, có lẽ nàng sẽ phải bôn ba lên kinh thành tìm thử Trịnh tướng quân nữa kìa. Không ngờ lần thứ hai cũng là một dịp tình cờ hội ngộ.


So với hình ảnh trong trí nhớ của nàng, chàng nam tử đó đã khác xưa nhiều lắm, mặc dù phơi mặt giữa đất trời ra chiến trường xông trận, gương mặt đó không hề đen mù như Lê phó tướng cạnh bên, làn da chỉ ngăm ngăm nâu nhạt, trưởng thành và chính chắn hơn nhiều lần so với ba năm trước. Nếu không được người ta giới thiệu có lẽ chính nàng cũng khó lòng nhận ra chàng nam tử uy nghiêm khí thế này lại là người xưa thương nhớ. Chỉ có một điều nàng không sao nhầm được chính là đôi mắt sắc dài lanh lợi đen như mực nước của người kia.


Tứ muội Lý Miên Cẩm đưa quạt lên che mặt rồi quay sang nhìn nàng: "Tam tỷ biết không, muội nghe mấy tỷ muội đồn nhau, Trịnh tướng quân tên là Trịnh Minh Khải, quả là người cũng như tên, từ nhỏ đã thông minh giỏi võ, tuy không có đam mê văn chương sách sử nhưng lại cực kì có thiên phú trong việc bày binh bố trận và tài thao lược hơn người. Đúng là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô nương".


Nói xong nàng còn cười cười liếc đôi mắt đầy phong tình nhìn về phía chủ tọa đằng kia. Liên Cẩm cũng mím môi đưa tách trà lên nhấm nháp. Thực ra nàng cũng từng tìm hiểu dò la không ít chuyện về chàng, nghe đủ thứ tin đồn từ miệng khách thập phương.


Nghe nói, Trịnh tướng quân bắt đầu theo cha lên lưng ngựa từ năm mười tuổi, mười bảy tuổi thi đậu võ tướng, trở thành phó tướng quản lý một đội quân. Tuổi trẻ tài cao, đánh đâu thắng đó, trong mười năm, Trịnh tướng quân bước từng bước một, thăng chức lên làm tướng quân của hơn hai mươi vạn tướng sĩ đóng ở ngoại thành, cùng cha mình bảo vệ biên cương, được Hoàng thượng và triều đình trọng dụng.


Lý Liên Cẩm thật lòng ngưỡng mộ. Trước đây nàng vẫn kính trọng những binh sĩ bỏ lại sau lưng gia đình vợ con để ra chiến trường đánh giặc, cảm giác tim đập thình thịch vì người kia cũng vì thế mà trở thành một thứ say mê không cách nào tả nổi, yêu thích đến mức chỉ ngước nhìn thôi cũng đủ làm lòng mình thổn thức, hít thở không thông.


Lý Miên Cẩm ngồi kế bên khẽ giật giật ống tay áo của nàng, thấy Liên Cẩm nhìn lại nàng mới ghé đầu sang nói nhỏ: "Tam tỷ, muội muốn đi nhà xí, tỷ đi với muội đi".


Liên Cẩm khẽ gật đầu, nói với lão gia một tiếng rồi hai người đi ra sau hậu viện, nha hoàn dẫn đường đến trước cửa hông thì xin phép rời đi. Có lẽ Lý Miên Cẩm không nhịn thêm được nữa, nàng xách tà vách chạy thẳng vào bên trong, để lại một mình Liên Cẩm đứng trong bóng tối thẫn thờ.


Đi hết dãy hành lang này là khu nhà xí, phía trước và sau đều là vườn cây với mấy hòn non bộ, dù đã treo mấy ngọn đèn lồng nhưng không khí xung quanh vẫn mịt mù âm u, chưa kể ở đây lại ít người qua lại.


Đột nhiên thấy một bóng đen chầm chậm bước qua, tuy không nhìn thấy gì nhưng vóc người to lớn như vậy chắc chắn phải là nam nhân. Nghĩ đến Tứ muội còn đang ở bên trong, Liên Cẩm vội vàng bước ra chắn trước hành lang: "Xin lỗi công tử nhưng bên trong có người rồi, công tử đi tới nhà xí khác được không?"


Hơi rượu nồng nặc gay cả mũi, nghe tiếng cười gằn, tự dưng Liên Cẩm lại thấy bất an. Chân bất giác lùi về phía sau, còn chưa nhích được nửa bước đã bị người kia tóm lấy cổ tay kéo lại. Bàn tay to chắc như gọng kìm siết chặt, Liên Cẩm dùng hết sức bình sinh vùng vẫy cũng chẳng thấm vào đâu.


Sau thoáng kinh hoàng, nàng vội vàng trấn tĩnh. Bữa tiệc hôm nay đông người tham gia, có lẽ đây cũng là một trong những khách khứa máu mặt tới Phạm gia. Dù có say đến điên cuồng thì hắn cũng không phi lễ với nàng vậy được. Liên Cẩm nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng cho giọng mình bớt run, nàng nhún nhường nói:


"Xin công tử buông tay, ở đây đông người qua lại, mong công tử tôn trọng tiểu nữ".
Lời vừa nói xong, cổ tay càng bị hắn kéo đến gần hơn, hơi thở đàn ông hòa với mùi rượu đậm khiến nàng buồn nôn khó chịu. Không để nàng vùng vẫy gì thêm, người kia đã khàn giọng đáp:


"Nàng là tiểu thư nhà ai? Xài hương gì mà thơm quá vậy?"
Giọng nói này có lẽ là một nam tử vừa quá hai mươi, còn trẻ mà hành vi vừa xấc xược vừa ngông cuồng đến thế, Lý Liên Cẩm thật muốn tát cho hắn vài cái cho tỉnh rượu.
"Xin công tử đừng làm vậy, thế này không phải phép đâu".


Hắn lại cười: "Ta cưới nàng là được mà, nói ta nghe, nàng là tiểu thư nhà ai?"


Bàn tay mập mạp đưa lên định vuốt ve làn má. Liên Cẩm hốt hoảng né người tránh đi, bàn chân giẫm mạnh vào đôi giày của người kia. Nàng nghe tiếng hắn hét to nhưng bàn tay vẫn không hề buông lỏng, sức lực còn có phần mạnh hơn vừa rồi.


Ngay lúc hắn định kéo nàng vào lòng thêm lần nữa, một bóng người xuất hiện túm chặt lấy cổ tay đang nắm lấy tay nàng. "Rắc" một tiếng, nàng cảm giác cổ tay được giải phóng ngay tức thời, sau đó lại có một lòng bàn tay chai chai mát lạnh nắm lại đẩy nàng về phía sau.


Mùi hương bạc hà phảng phất từ phía trước, tấm lưng dài rộng che chở khiến người ta yên tâm lạ thường, nàng nghe người kia nghiêm giọng:
"Giữa nơi đông người lại hành xử như vậy với nữ tử, công tử có thấy mình đáng mặt nam nhi không?"


Tiếng "rắc" vừa rồi không biết có phải đã bẻ gãy tay người nọ rồi không, nhưng từ nãy đến giờ hắn vẫn không rên la tiếng nào. Nàng chỉ nghe được tiếng thở hồng hộc tức tưởi của bóng người đang nằm dài trên nền đất. Có lẽ là do quá kinh hoàng, một hồi lâu sau, tên mập kia mới run rẩy lắp bắp nói:


"Là ta đường đột, mong công tử tha cho, công tử tha cho".
Nam tử phía trước hừ lạnh một tiếng:
"Người cần xin lỗi đâu phải là ta".
Bóng đen trên đất như lồm cồm bò dậy, nàng thấy hắn lấy tay đỡ lấy tay kia, quỳ lê quỳ lết nhìn mình:
"Cô nương tha cho ta, ta mạo phạm rồi".


Nhịp tim thình thịch vẫn chưa bình tĩnh lại, nhất thời nàng cũng không biết phải nói sao. Nam tử trước mắt như nhận ra điều đó, hắn phất tay rồi nói:
"Đi đi, lần sau hành xử cho đúng độ".
Nhìn theo bóng lưng chao đảo bỏ chạy như thấy quỷ, lúc này nàng mới giật mình cúi người hành lễ:


"Tạ ơn công tử ra tay cứu giúp".
"Không cần quá lời, tại hạ chỉ thấy bất bình nên can thiệp mà thôi". Hắn ngừng lại một thoáng rồi nói tiếp: "Ở đây khá tối, cô nương vẫn nên đi vào đại sảnh thì tốt hơn".


Nghe nói vậy nàng mới giật mình nhớ ra Tứ muội vào nhà xí đã lâu chưa thấy về, Liên Cẩm bất giác quay người nhìn lại, nghi ngờ hỏi:
"Nhà xí bên kia có lối ra nào khác nữa không? Muội muội của tiểu nữ vào trong đã lâu, tiểu nữ đứng chờ mãi không thấy".


Nam tử phía trước tiến về phía đó một lúc, không biết đang quan sát cái gì, lúc quay lại hắn mới gật đầu chắc chắn:
"Phía trước còn một đường thông ra đại sảnh nữa. Bên kia không còn ai đâu, chắc muội muội của cô nương đã vào trước từ lâu rồi".


Nỗi uất ức đột nhiên ùa lên ứ họng, nàng suýt bị người ta phi lễ, nàng sợ hãi kinh hoàng đến thế, nhưng hóa ra muội muội thấy chuyện lại bỏ chạy trước tiên. Cuối cùng phải nhờ vào một người dưng đến mặt nàng còn không nhìn rõ ra tay giúp đỡ. Liên Cẩm khẽ thở dài:


"Vậy tiểu nữ cũng phải về đại sảnh rồi. Đa tạ công tử thêm lần nữa".


Nàng toan quay lưng thì người kia đã vội vàng gọi lại. Tiếng vải loạt xoạt cà vào nhau như người đó đang tìm gì trong túi áo. Một lúc sau, ánh sáng nhẹ nhàng le lói qua kẽ tay nam tử ấy, hắn mở bàn tay ra, đưa tới trước mặt nàng một viên đá phản quang đang phát sáng.


"Cô nương cầm nó đi, trên đường tối cũng tiện hơn một chút".


Lý Liên Cẩm đờ đẫn đưa tay trong vô thức. Cảm giác hắn đặt viên đá vào tay nàng rồi quay lưng đi thẳng. Đến khi không còn nghe được tiếng bước chân người nữa, nàng mới giật mình tỉnh lại. Lại bối rối đến mức chưa kịp nói cảm ơn nữa rồi.


Nhìn viên đá phản quang sáng lấp lánh trong tay, hình thù chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, chiếu sáng được một vùng rất nhỏ, nhưng cũng tốt hơn lúc nãy nhiều lần. Viên đá này dường như còn mang theo hơi ấm của người kia, có lẽ hắn luôn để sẵn trong người phòng khi đi đường trong đêm tối, có lẽ viên đá này đã ở bên hắn thật lâu. Trên phiến đá có khắc một nét chữ rất nhỏ, nàng đưa lên nhìn kĩ, "Khải", không lẽ... vừa rồi là tướng quân Trịnh Minh Khải sao?


Lý Liên Cẩm quay phắt lại nhìn về phía cuối hành lang, đêm tối mịt mù và tiếng lá khô bị gió cuốn bay xào xạc, từ lâu đã không còn một bóng người. Thảo nào nàng vẫn nghĩ bóng dáng đó thật quen, hóa ra chính là người nàng vừa nhìn đã sinh lòng ngưỡng mộ.


Từ trước đến giờ, nàng vẫn mong rồitương lai mình sẽ gặp một người, không cần tốt quá, không cần giỏi quá, chỉ cần tính tình hiền lành chất phác, chăm chỉ làm ăn, nàng và hắn cùng yêu thương nhau là được. Nàng không biết sau lần gặp định mệnh đó, mình có thể thương người khác được nữa hay không, nhưng cảm giác rung động mãnh liệt trong lòng lúc này đây cũng đủ cho nàng hiểu, từ ba năm trước có lẽ là thầm mến, nhưng ngay lúc này đây nàng đã thương tướng quân ấy thật rồi, chỉ trong một phút giây chớp nhoáng, nàng đưa ra quyết định táo bạo nhất từ khi sinh ra đến nay. Nàng muốn theo đuổi hắn, cho dù không thể ở bên cạnh người kia, nàng cũng muốn được thử sức một lần. 






Truyện liên quan