Chương 17

Sáng hôm sau, khi lồng ngực Liên Cẩm bớt đau hơn, nàng hít sâu lấy can đảm mười mấy lần rồi lê lết đi sang phòng Trịnh tướng quân. Vốn ban đầu Huỳnh Phiên sắp xếp cho nàng và hắn một phòng, Nguyễn phó tướng và A Mai một phòng. Nhưng vì sự kiện hôm vừa rồi mà A Mai sẽ ở cùng nàng để tiện bề chăm sóc.


Liên Cẩm run rẩy gõ lên cửa hai tiếng. Nghe được giọng hắn từ trong phòng vọng ra: "Mời vào". Nàng mới đẩy nhẹ cánh cửa gỗ bước vào trong.
Nhìn thấy người tới là nàng có vẻ Trịnh Minh Khải cũng có phần bất ngờ, hắn thoáng sững người rồi vội vàng bước xuống giường chào hỏi:


"Cô nương đã đỡ nhiều chưa? Sao không nghỉ thêm mà sang đây làm gì?"
Liên Cẩm ngượng ngùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thấy hắn định đưa tay châm trà nàng lại nhanh chóng đứng dậy tranh phần:
"Để nô tì làm, ngài bị thương ở tay, không nên hoạt động nhiều quá".


Trịnh tướng quân bật cười:
"Bị thương một chút thôi, có phải gãy đâu mà không hoạt động được. Mà dù gãy tay phải thì vẫn còn tay trái mà".
Liên Cẩm rót cho hắn một chén rồi rót tiếp cho mình.
"Là tại nô tì cả, làm liên lụy tới ngài".
Trịnh tướng quân thở dài một hơi:


"Cô nương đừng nói vậy. Thực ra nói liên lụy là ta làm phiền cô nương mới đúng".


Trên thuyền này vốn tai mắt khắp nơi, hai người nói chuyện với nhau cũng đều dùng từ ngầm hiểu. Những điều này trước khi lên thuyền hắn đã dặn dò nàng cẩn thận. Dù Liên Cẩm muốn nói rất nhiều điều nhưng cũng phải kìm nén tìm lời thích hợp.




Liên Cẩm cúi đầu mân mê vạt áo, đắn đo một hồi mới nói ra: "Thực ra nô tì không hề trách gì công tử cả. Lúc đầu cũng có giận một chút. Một chút thôi. Sau rồi biết công tử vì nô tì mà bị thương, nô tì lại thấy có lỗi hơn. Đáng lẽ nô tì nên làm tròn nhiệm vụ của mình, không nên đáp trả lại người ta, nhịn được thì phải nhịn. Giờ công tử bị thương như vậy, nô tì thật chẳng có mặt mũi nào mà..."


Mà nhìn mặt ma ma tổng quản đang ở quân doanh cách đó vài dặm kia, còn cả phu nhân lão tướng quân đang ở kinh thành xa xôi trông ngóng nữa. Nàng tự thấy tội lỗi đang đè nằng trên vai, không biết phải làm sao mới vơi đi đôi chút.


Trịnh Minh Khải cứ nghĩ lần này nàng tới đây là để xin hắn được rút về. Lúc vừa cứu nàng lên được bờ, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn cũng là suy nghĩ đấy. Hắn vốn không nên để một cô nương nhỏ bé đơn thuần như thế vào đây. Dù không phải bị mấy tên cầm đầu đe dọa thì cũng không tránh khỏi các cô nương gian xảo chốn hoa lầu.


Nhưng mà không ngờ rằng, nàng lại nói thấy có lỗi với hắn, nàng cũng không hề trách hắn. Trịnh tướng quân hiếm khi rơi vào tình thế khó xử như vậy, đôi mày dày đậm chau lại một lúc lâu rồi đáp:


"Việc này chờ đến khi thuyền hoa quay về bờ đã rồi bàn tiếp. Ta sẽ thảo luận với Nguyễn đệ thử xem. Nhưng ta vẫn nghĩ an toàn nên đặt lên trên hết".


Liên Cẩm hiểu được sơ sơ ý mà hắn đang ngầm chỉ, tướng quân muốn bảo đảm an toàn cho nàng, nên hắn muốn đưa nàng về có phải không? Nhưng mà, khi nàng đã quyết tâm muốn ở bên san sẻ cố gắng cùng hắn, phải khó khăn lắm nàng mới đưa ra được quyết định này, giờ bảo nàng về làm sao nàng chịu nổi. Cả ngày loanh quanh luẩn quẩn trong doanh, không rõ tướng quân ở ngoài đang làm gì, có gặp chuyện nguy hiểm hay không? Ngay cả muốn nhìn hắn một cái thôi cũng khó khăn như lên rừng xuống biển. Chưa nói đến việc sát cánh cạnh bên cùng hỗ trợ lẫn nhau.


Nàng hoảng hốt nói vội: "Không cần đâu công tử. Nô tì không sao cả. Chỉ tại lần này nô tì không cẩn thận, những lần sau nô tì sẽ nghiêm túc cảnh giác hơn mà".
Trịnh Minh Khải chưa thấy ai dù sợ nhưng vẫn quyết tâm đâm đầu vào hang hổ như nàng ấy, hắn nhìn nàng một cách rất tò mò:


"Sao cô nương lại khăng khăng như thế? Ta vẫn tưởng nữ tử sẽ yếu đuối mỏng manh, không ngờ còn có một người gan dạ hi sinh vì nghĩa như cô nương đây. Tại hạ lấy làm khâm phục".
Liên Cẩm đang đưa tách trà lên miệng định uống thì suýt nữa sặc nước. Nàng ho khụ khụ liên hồi rồi tiu nghỉu đáp:


"Nô tì chẳng gan dạ gì đâu. Nô tì cũng bất bình với kẻ xấu. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất lại không phải vì như vậy".
"Vậy nguyên nhân là gì?"


Không biết lúc đó nàng lấy can đảm từ đâu ra, hoặc là đột nhiên nói vội đến mức còn chưa suy nghĩ kĩ, đến khi lời vụt ra khỏi miệng, nhìn thấy phản ứng ngớ người của tướng quân, nàng mới biết hóa ra nàng đã nói thật rồi.


"Nô tì muốn giúp đỡ tướng quân. Nhìn tướng quân vất vả mà mình lại không làm được gì, thực sự nô tì không chịu nổi. Nô tì cũng thấy lo, thấy sợ, nhiều lúc sợ ch.ết đi được ấy, nhưng nghĩ tới tướng quân phải đảm đương một mình, nô tì cũng tự dặn mình phải gắng lên chút nữa. Như người ta vẫn nói, thà rằng mình khổ cũng không muốn người mình thương phải khổ".


Ba chữ "người mình thương" quả nhiên không khác nào sấm sét giữa trời quang. Liên Cẩm sững sờ muốn chữa lời nhưng rồi nàng lại thôi. Nàng thương hắn, thương nhiều đến mức ngay cả nàng cũng không đong đếm được. Chỉ vài tháng nữa thôi hai người sẽ mỗi người một ngả, có lẽ cả đời cũng không còn cơ hội nào gặp nhau.


Vậy thì giấu đi tình cảm này có đáng nữa hay không? Cứ âm thầm lặng lẽ như thế đến lúc chia tay tướng quân vẫn không hề biết rằng, hóa ra đã từng có một cô nương phải lòng tướng quân như thế, cô nương ấy bỏ nhà đi mấy trăm ngàn dặm, cô nương ấy dấn thân vào thanh lâu, cô nương ấy lo lắng cho hắn từng giây từng khắc.


Thôi thì cứ nói hết đi. Nói rồi khi quay về nàng cũng không phải bứt rứt hối hận vì chưa trải hết lòng. Nàng là một nữ tử rụt rè e thẹn là thế. Đã rời nhà được thì chút chuyện này có đáng nói là bao. Nhưng mà chuyện kia ngoài Uyển Nhu ra thì chẳng ai biết được. Còn lần này nàng lại buột miệng nói ngay trước mặt hắn như thế. Hắn lại còn bày ra vẻ mặt sững sờ như không cách nào tin được vậy, đó mới là điều khiến nàng càng thêm xấu hổ.


Liên Cẩm đặt chén trà lên mặt bàn, hai tay run run vội giấu vào tay áo. Nàng cúi gầm mặt, nói nhanh một hơi:


"Tướng quân không cần phải thấy khó xử vì điều đó, cũng đừng đưa nô tì đi. Tất cả mọi chuyện đều là do nô tì tự chọn. Tình cảm đó cũng là tình cảm thật lòng thật dạ của nô tì. Nô tì..."


Nàng "nô tì" một lúc lại không biết nói thêm gì. Lắp ba lắp bắp một hồi rồi quyết định không nói nữa. Hai người ngồi thẫn thờ một lúc, ngay khi nàng định đứng dậy rời đi, đột nhiên Trịnh tướng quân lại mở miệng nói:


"Tại hạ đa tạ tình cảm của cô nương. Được cô nương quan tâm lo lắng như vậy, thực sự tại hạ không dám nhận. Đây là chuyện an toàn tính mạng của cô nương, nếu vì tại hạ mà..."


Liên Cẩm vội vã ngắt lời: "Không phải vì tướng quân hoàn toàn đâu. Chỉ là một phần thôi. Còn lại là do nô tì đau lòng với dân chúng Thanh Hồ, muốn bảo vệ công lý, trừng trị kẻ gian". Nàng gật đầu chắc nịch thêm cái nữa. Trịnh Minh Khải thấy vậy thì cũng không tiện nói gì thêm, hắn đành phải thỏa hiệp lần này:


"Vậy tạm thời cô nương cứ tiếp tục ở đó. Ta sẽ tăng cường bảo vệ. Cô nương cũng không nên làm việc mạo hiểm, chỉ cần nhớ lời dặn của ta lúc trước là được rồi".
Hắn nghỉ một lúc rồi nói lúng búng nói tiếp:


"Thực ra, năm ba năm nữa tại hạ cũng chưa nghĩ đến chuyện thành gia lập thất, việc nước ngổn ngang, thực sự không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến nữ nhi tình trường. Cô nương cũng không còn trẻ. Đừng vì tại hạ mà làm chậm trễ hôn sự của bản thân".


Lời hắn nói rất đúng. Liên Cẩm gật gù lắng nghe, nhưng từng câu từng chữ không khác gì mũi dao đâm thẳng vào tim nàng, vừa đau vừa nhức. Những lời đó nàng cũng hiểu, chuyện hắn từ chối nàng cũng biết, vậy mà sao nghe tận tai rồi lại thấy khó chịu đến mức không thở nổi thế này. Liên Cẩm vội cúi đầu khép mắt, mi mắt đè nén hơi nước mờ từ đáy mắt dâng lên, nén thật chặt, thật chặt. Đến khi đưa mắt nhìn lên, khuôn mặt nàng vẫn tươi cười vui vẻ như lúc ban đầu.


Liên Cẩm mím môi khẽ nói: "Nô tì cũng biết là vậy, chỉ là nô tì cũng muốn thật lòng nói cho công tử biết tình cảm của mình mà thôi".


Nàng khẽ cười, nhưng không hiểu sao đến cả một người vô tâm như Trịnh Minh Khải cũng thấy nụ cười đó khó nhìn đến lạ, thà rằng nàng đừng cười còn hơn.


"Còn vài tháng nữa, nô tì kiếm đủ tiền rồi sẽ lại về quê làm ăn sinh sống. Đến lúc đó, nếu gặp được một nam tử phù hợp, hai người thương yêu nhau, đương nhiên nô tì cũng phải gả đi thôi chứ. Chắc chắn sẽ không làm chậm trễ hôn sự của bản thân. Vậy nên công tử đừng bận lòng nữa nhé. Cứ xem như nghe qua cho vui, giờ thì quên đi cũng được".


Liên Cẩm tươi cười đứng dậy, cúi người chào hắn một cái: "Thôi không làm phiền tướng quân nghỉ ngơi nữa. Nô tì về phòng đây".


Từ đầu tới cuối Trịnh Minh Khải không nói thêm câu nào. Thực ra là do hắn không biết phải nói sao. Sợ mình nói sai lại càng khiến người ta đau lòng thêm nữa. Hắn cũng biết một cô nương không dễ dàng gì mới có thể thổ lộ với người khác, cũng không dễ dàng nhận lấy lời từ chối thế này. Dù nàng ấy đang cười, nhưng hắn biết nụ cười kia gượng gạo. Cho nên cứ im lặng như thế, nhìn nàng cúi chào rồi lặng lẽ khép cửa lại, rời phòng.


Đến lúc đó hắn mới thở dài một hơi, quay về giường nghỉ dưỡng. Đây không phải lần đầu tiên hắn được người ta thổ lộ, từ bé tới lớn, không biết có bao nhiêu nữ tử cho tới các bậc anh em chú bác đặt lời với hắn. Nhưng không hiểu sao lần này hắn lại thấy trong lòng hơi khó chịu. Có lẽ là vì đáy mắt luôn rực rỡ trong trẻo như ánh nắng mặt trời kia, lúc vừa rồi, vì hắn mà ở đó mới đong đầy nét ưu thương sầu muộn. 






Truyện liên quan