Chương 19

Buổi chiều cùng ngày, Liên Cẩm lên xe ngựa mà Túy hoa lầu đã chuẩn bị sẵn cho nàng, lọc cọc đi tới khách điếm Bảo Xuân. Có lẽ La ma ma đã cho người sang bên này báo trước. Lúc Liên Cẩm đi tới trước cửa lầu, Nguyễn Việt Khoa đã ngồi trước đại sảnh của khách điếm uống trà chờ đợi.


Thấy nàng bước xuống xe ngựa, Nguyễn phó tướng cũng bước ra chào hỏi:
"Lúc sáng nghe nô tài ở Túy Hoa lâu tới báo chiều cô nương sẽ sang thăm. Sợ cô nương ngại hỏi tiểu nhị ảnh hưởng tới khuê danh của mình, cho nên tại hạ đứng chờ ở đây trước. Trên kia cũng đã thuê sẵn một phòng rồi".


Liên Cẩm cười ngại: "Thật phiền cho Nguyễn công tử quá".
Vì xung quanh chen chúc đủ người, không phải nơi tiện nói. Hai người nhanh chóng bước lên lầu hai của khách điếm, chờ nha hoàn đi theo mang hành lý của Liên Cẩm vào phòng rời đi, Nguyễn Việt Khoa mới khép cửa lại mời nàng ngồi xuống bàn.


"Hôm nọ ta vừa nhận được thư của Uyển Nhu, nó có hỏi thăm về cô nương, cũng bảo ta nhắn lại, mọi chuyện ở nhà vẫn bình thường, không có gì phải lo lắng cả, còn hỏi chuyện đại sự của cô nương đã làm được chưa?"


Khi Nguyễn phó tướng đọc được những dòng này, hắn tự mình suy đoán, có lẽ gia cảnh nhà A Liên cô nương đã suy tàn, điều kiện trong nhà hiện cũng không thoải mái là bao. Cho nên một cô nương nhỏ bé như A Liên mới phải hạ mình làm nô tài trong doanh. Còn "chuyện đại sự" trong bức thư kia hẳn là việc kiếm tiền của nàng ấy. Hắn nhớ lúc nhận lời trở thành cô nương trong Túy Hoa lâu, A Liên có nói là để kiếm thêm ít bạc.


Liên Cẩm cũng lăn tăn mãi việc này, sợ không biết Lý phu nhân có nổi hứng kiểm tra, hoặc là mấy tỷ muội trong nhà nhỡ tới am cúng bái, khi đó không biết chuyện có vỡ lở ra không. May mà có Uyển Nhu cũng đang ở am ni cô cầu khấn, với sự nhanh nhạy của nàng ấy, dù có chuyện gì có lẽ nàng vẫn tìm cách xoay xở được.




Liên Cẩm nhìn Nguyễn phó tướng đầy cảm ơn: "Nguyễn công tử chuyển lời đa tạ Uyển Nhu giúp nô tì, nếu được ngài có thể nhắn với cho Uyển Nhu yên tâm. Ở đây nô tì sống rất tốt, không có gì khó khăn, còn..." Liên Cẩm ấp úng một lúc rồi nói tiếp: "Còn việc đại sự kia có lẽ không thể hoàn thành được, nhưng nô tì vẫn đang tiếp tục cố gắng, làm được đến đâu hay đến đó".


Nguyễn phó tướng thương cảm nhìn nàng, đã phải bươn chải vào tận thanh lâu, vậy mà chưa kiếm đủ số tiền. Có lẽ khoản nợcủa A Liên cô nương không hề nhỏ. Sau này khi về lại Quế Châu, hắn sẽ hỏi Uyển Nhu rồi giúp đỡ thêm cho nàng.


Đang nghĩ giữa đừng, đột nhiên Liên Cẩm thắc mắc hỏi hắn: "Không biết Trịnh công tử đang ở đâu vậy ạ?"
Nguyễn Việt Khoa cũng đang định nói vào chuyện chính, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên: "Trịnh tướng quân đã tới thôn Nhị Hòa bên bờ sông Thanh Hồ rồi".


Liên Cẩm mở to hai mắt: "Sao công tử lại nói những chuyện này ở đây..."


Nguyễn Việt Khoa hiểu ra nàng đang lo lắng, hắn cười đáp: "Cô nương cứ yên tâm, chúng ta đã cài người vào khách điếm này, xung quanh luôn có người để ý bảo vệ, chắc chắn không ai có thể nghe lén thám thính được gì. Có lẽ vì vậy bên Huỳnh Phiên mới phải giao việc này lại cho cô nương".


Hóa ra hắn đã biết chuyện rồi, Liên Cẩm thở nhẹ một hơi: "Nô tì đang định báo cáo lại việc này, không hiểu vì sao La ma ma lại muốn nô tì để ý lúc hai người bàn bạc. Nhưng tại sao Nguyễn phó tướng lại biết?"


"Đều là nhờ cô nương cả. Sau khi có được sơ đồ cô nương đưa, mấy chỗ quan trọng và ít nô tài canh gác sẽ có người của ta mai phục, có một người theo dõi ngay trên phòng La ma ma nghe được chuyện này".
Liên Cẩm cười khẽ: "Thế thì may rồi. Không biết chuyện điều tr.a đã có gì tiến triển chưa?"


"Ta cũng đang định nói chuyện này với cô nương, giờ cô thay đồ mang mũ che rồi đi cùng ta ra ngoài. Trịnh tướng quân cũng cải trang tới đó. Tình hình rõ ràng bản tướng sẽ nói trên xe ngựa cho cô nương nghe".


Liên Cẩm hiếm khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc hình sự của Nguyễn phó tướng như vậy. Nàng nhanh chóng làm theo, chỉ một khắc sau, lúc mở cửa ra, Nguyễn phó tướng bây giờ lại là một gương mặt hoàn toàn khác. Liên Cẩm sững người một lúc rồi giật mình tự nhủ: "Cải trang bây giờ đúng là càng lúc càng tinh vi, dù biết hắn đang cải trang cũng khó lòng tìm ra dấu vết".


Hai người nhìn quanh rồi Nguyễn Việt Khoa dẫn đầu đi theo cầu thang nhỏ bên góc lầu, xuống cửa sau đã có xe ngựa chờ sẵn. Chiếc xe ngựa nhanh chóng vun vút chạy về cổng thành Đông, rẽ sang đường nhỏ rồi chạy băng vào đường rừng. Liên Cẩm thấy nơi này ít người qua lại mới dám lên tiếng hỏi thăm:


"Chuyến này nô tì đi theo là có việc gì sao?"


Nguyễn phó tướng gật đầu rồi đáp: "Sáng hôm nay người trong quân có tới cấp báo. Một người đánh cá ven bờ sông Thanh Hồ sáng ra ngoài kéo lưới, không ngờ lại kéo lên được một xác người. Vừa lúc có một nhóm quân lính ngang qua đó tuần tra, sau khi được báo lại, Phạm phó tướng đã phong tỏa toàn bộ tin tức, không để mấy người trong nha môn biết được".


Sắc mặt Liên Cẩm đã trắng bệch cả ra, đột nhiên nàng lại có linh cảm cực kì không tốt: "Chẳng lẽ là..."


Nguyễn phó tướng nói luôn: "Là một cô nương còn trẻ. Trên người không có thứ gì để chứng minh thân phận, nhưng vải vóc trên người lại không hề tầm thường. Theo người của ta báo lại, người kia bị buộc vào một khối đá to, nếu không phải vì lưới đánh cá của ông lão vô tình vướng phải, có lẽ đến khi chỉ còn một bộ xương khô cũng không ai hay biết".


Liên Cẩm đã run rẩy không thể nói thành lời, đôi mắt dưới lớp mạng che mờ mịt đầy hoảng sợ.


"Ngay lập tức, Phạm phó tướng cho người vào mấy quầy vải trong thành dò hỏi. Loại vải này đúng là không phải loại tầm thường, là kiểu thêu lan mới trên lụa Diêu Thanh vào mùa xuân năm nay. Người dân bình thường không thể mua nổi loại vải này, các tiểu thư nhà giàu trong thành cũng không ai dùng tới. Vải lụa này tuy tinh tế nhưng lại quá mỏng manh, chỉ có mấy thanh lâu ở đây thỉnh thoảng mới nhập về hai ba cuộn. Như vậy có khả năng người này chính là Thúy Hoa mà cô nương đã nói".


Liên Cẩm cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại, nàng ngẫm nghĩ những điều Nguyễn phó tướng vừa trình bày một lúc rồi hỏi tiếp:


"Bộ đồ lụa Diêu Thanh của Thúy Hoa đúng là đặc biệt. Lúc nô tì tới thì La ma ma đã chia vải đầu xuân cho mọi người từ lâu, cũng thuê người đặt may xong xuôi hết. Mấy cô nương nổi tiếng trong lâu được phát loại vải thượng hạng nhất, những người còn lại thì được chia giống nhau. Hôm lễ hội ở Túy Hoa lầu nô tì có nhìn thấy nàng ấy mặc bộ đồ vàng ấy một lần, nhưng mà chỉ nhìn từ xa thôi, không biết nô tì có thể nhận ra được không?"


Nguyễn Việt Khoa hơi gật đầu: "Nếu xác nhận được rõ, chúng ta có thể tìm tới người may chuyên dùng cho Túy Hoa lầu. Vốn đã định tới điều tr.a từ ông ta, nhưng lại sợ bứt dây động rừng, chưa có bằng chứng rõ ràng có khi hắn sẽ không chịu nhận".


Liên Cẩm cũng hiểu được lo ngại của Nguyễn phó tướng. Nếu đó đúng là Thúy Hoa, binh lính sẽ có cớ vào đó khám xét Túy Hoa lầu, có thể sẽ tìm ra nhiều bằng chứng có lợi cho vụ án lần này.


Nghĩ như thế, nàng càng vững lòng hơn. Nhưng đôi bàn tay run rẩy lại không cách nào kiềm chế. Liên Cẩm thu đôi tay run run vào hai ống tay áo, ngẫm lại thật kĩ bộ đồ ngày đó mà Thúy Hoa đã mặc. Nàng nhớ Phượng Vũ từng ghen tị nói: "Bộ váy tinh tế là thế mà mặc trên người nàng ta chẳng khác gì giẻ rách. Chân đã ngắn vạt váy lại xẻ đến tận eo. Dải hoa thêu trên thắt lưng càng nhấn nhá thêm vòng eo thô kệch đó. Cổ đã ngắn còn làm kiểu cổ vuông đứng thẳng. Người không biết còn tưởng nàng ta không cổ ấy chứ".


Liên Cẩm nhẩm lại một lần nữa, xe ngựa cũng vừa tới bờ sông Thanh Hồ thuộc thôn Nhị Hòa. Người kia đã được dời tới một khu vực ít người qua lại hơn, được một hàng binh lính canh giữ bên ngoài.


Hai người nhanh chóng xuống xe rồi đi thẳng tới khu vực bên kia. Bước chân Liên Cẩm càng lúc càng nặng dần, đến khi cách người đang nằm trên mặt đất chừng mười thước, bàn chân nặng trịch như thể mang cả chì, nhấc thế nào cũng không lên nửa bước.


Một cơn gió thoảng qua phất theo mùi hôi thối phân hủy, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ. Ngay lúc nàng tưởng như không thể chịu thêm được nữa, một bóng người quen thuộc lại đứng ngay trước mặt, che đi cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, cùng mùi hương bạc hạ mát lạnh thanh khiết bao trùm cả không gian. Giọt nước mắt bên mi không giữ nổi mình rơi xuống, may mà có chiếc mạn che trên mũ, Liên Cẩm khẽ mỉm cười nói khẽ: "Tướng quân".


Giọng nói nhỏ như thế nhưng hắn vẫn nghe được tiếng nức nở bên trong, lúc nãy bận rộn bàn bạc với Phạm phó tướng, đến khi giật mình nhìn lại mới thấy Nguyễn phó tướng đã đứng ở cạnh bên bẩm báo. Hắn vội vàng đưa mắt nhìn quanh, cô nương mảnh mai với chiếc mũ treo mành phất phơ trong gió. Nàng cứ đứng sững nhìn chằm chằm về phía đó như thế, không biết vì sao lòng hắn lại đột nhiên hốt hoảng. Thế là vội vàng chạy lại đây, vội vàng chắn trước mặt nàng. Khi ấy hắn mới nghĩ, có lẽ mình không chu đáo chút nào. Làm gì có cô nương nhà ai chịu đựng được những cảnh này, ngay cả là nam tử không quen lần đầu tiên cũng hoảng hồn muốn chạy. Vậy mà hắn lại gọi nàng đến đây.


Trịnh Minh Khải thở dài một hơi rồi đưa tay xoay người nàng lại. Liên Cẩm cũng giật mình thuận theo, đến khi lưng đưa về phía hắn hoàn toàn, nàng mới nghe người kia nói tiếp:


"Giờ ta sẽ sai người tới đằng kia, nhìn thấy gì thì nói to cho cô nương biết, nếu cô nương nhận ra thì gật đầu là được. Hoặc có nhớ ra chi tiết nào thì nói lại cho người đó kiểm tra. Thế có được không?"






Truyện liên quan