Chương 28

Giữa đường hầm tối mịt, hơi nước ẩm ước và hơi lạnh len vào từ lỗ chân lông, lượng không khí ít ỏi đến đáng thương tới mức muốn thở dốc cũng không sao làm được. Cả đường hầm chỉ có một nguồn ánh sáng le lói duy nhất là từ chiếc vòng cổ xâu viên đá phản quang đang được đeo trước cổ của Liên Cẩm.


Hai người vừa bò vừa thở, đất đá cứ vào đầu gối và cẳng tay, đau buốt. Nhưng mà lúc này đây họ còn quan tâm gì đến mấy thứ này nữa, không biết có người đang đuổi theo hay không, nhưng văng vẳng bên tai vẫn là tiếng hét la đuổi bắt.


Liên Cẩm cũng không dám hoảng sợ hay khóc lóc lúc này, nàng cứ bò tiếp bò tiếp về phía trước. Cũng may con đường này là đường hầm độc đạo, không có ngã rẽ nào, bò thẳng mạch đến cuối. Đoạn cuối đường hầm được bịt bằng một khối đá to, Liên Cẩm và A Mai gắng hết sức mới đẩy được nó ra khỏi cửa. Hai người lại luống cuống bò ra, còn chưa kịp nhận ra đây là nơi nào, tiếng bước chân rầm rầm đã vang lên cách đó không xa.


"Cuối đường ra là ở chỗ này, đứng đây vây bắt hai đứa nó, chắc chắn bọn nó chưa đi xa được đâu".
Liên Cẩm mở to hai mắt, bọn chúng đuổi tới rồi? Nàng hoảng hốt nhìn sang chỗ A Mai, rồi hai người cùng lúc cầm tay nhau chạy ra khỏi khu vườn nơi đó.


Hóa ra con đường này được thông tới sân sau của Bách Hoa quán, cạnh bên còn có một cổng sau. A Mai sống ở đây đã lâu, nàng nhìn qua đã nhớ ra nơi này sát cạnh núi Yên Tử thành Đông, chạy qua hai con đường là leo lên sườn núi.


Bây giờ chỉ có nơi nào um tùm mới dễ dàng trốn được. Thế là hai người hì hục chạy thẳng ra phía sau.
Nửa đêm canh hai, cả đất trời tối mịt, hai người lại không cầm đèn đuốc. Mấy lần ngã nhào đập cả mặt xuống đất cũng không dám thốt lên một tiếng rên, nhịn đau bò dậy rồi chạy tiếp.




Khó khăn lắm mới chạy tới triền núi, sau lưng là ánh đuốc bập bùng và tiếng la hoán của nhóm ngườ đuổi theo. A Mai vấp vào nhánh cây rừng lại bổ nhào lần nữa. Liên Cẩm vội vàng chạy lại, cởi sợi dây trước cổ mình đeo vào cổ cho nàng.


"Tỷ cầm lấy nó để nhìn đường cho rõ, mặt muội sáng lắm, không sao cả".
Hai người dìu nhau tiếp tục bám lên gộc cây bò lên núi, nhưng mà sức của nữ tử làm sao sánh bằng nam nhân, chưa kể các nàng đều là những cô nương ngày thường ít khi làm việc nặng.


Chỉ mới được mấy dặm, A Mai và Liên Cẩm không chạy nổi nữa rồi, Liên Cẩm ngồi bịch xuống tựa vào một gốc cây, hai chân nhũn ra như không còn cảm giác, đôi bàn tay tê dại. Nhìn thấy A Mai bò rạp bên cạnh mình, nàng lết qua vỗ vỗ cho nàng ấy dễ thở.


Tiếng thở hồng hộc rõ ràng giữa đêm đen, Liên Cẩm chợt nhớ ra chuyện chính, nàng hỏi ngắt quãng: "Tỷ ơi, đây là núi tên gì?"
A Mai khó hiểu nhìn nàng: "Là núi Yên Tử, sao vậy?"
Hai mắt nàng sáng bừng hẳn lên, như tìm ra đường sống trong chỗ ch.ết, nàng nắm chặt lấy tay của A Mai, mừng rỡ:


"Chúng ta được sống rồi, tỷ ơi, Trịnh công tử nói sẽ đứng chờ hàng ở dưới chân núi Yên Tử cách hai mươi dặm cổng Đông thành, chúng ta gắng đi tới chỗ đó, gặp được Trịnh công tử là được cứu thật rồi".


A Mai cũng vui vẻ bò dậy, cảm giác như vừa được tiếp theo sinh khí. Hai người vừa chạy vừa bò dọc triền núi, đến khi trời bắt đầu hửng những tia sáng đầu tiên, không thể gắng thêm được nữa, họ mới tìm một khe suốt nhỏ uống nước rồi đi tiếp.


Liên Cẩm vội vàng vốc mấy ngụm nước suối lạnh buốt đến kiêng răng, cảm giác đói khát và đau đớn tr.a tấn cả người lại ùa về dữ dội. Suốt cả tối hôm qua, căng thẳng tột độ khiến nàng gần như quên hết cả đau đớn, đến bây giờ lại khó chịu đến mức nàng không sao chịu nổi.


Liên Cẩm ngồi xổm xuống hòn đá cạnh bên, nhìn A Mai đang uể oải uống nước. Đến lúc này hai người mới có thời gian để hít thở.
Nàng quay sang nhìn nàng ấy:
"A Mai, sao tỷ lại vào mật thất?"
A Mai vừa đấm bóp hai chân vừa cười khẽ đáp lời:


"Cả tối hôm nay ta đã suy nghĩ về những điều muội đó, ta cũng có những thứ khiến mình phải cố gắng, mạng sống này ta cũng cần trân trọng. Tại sao ta phải ngồi chờ ch.ết như vậy chứ?" Nàng cười khẩy một tiếng: "Bây giờ nô tài chặn hết cổng trước lẫn cổng sau, nếu ta muốn thoát thân chỉ còn một đường hầm dưới lòng đất này thôi. Không ngờ lại tình cờ thấy muội cũng đang gặp nguy hiểm ở đó".


Liên Cẩm rưng rưng nắm chặt lấy tay nàng: "Đa tạ tỷ đã cứu mạng muội, đa tạ".
"Đa tạ cái gì chứ, hai tỷ muội ta chăm sóc lẫn nhau, giờ cũng xem như ngồi cùng một chiếc thuyền, phải cùng nhau cố gắng".
Hai người khẽ cười một lúc, A Mai hơi ấp úng rồi cũng mở lời:
"Muội... giấu sổ sách của bọn họ sao?"


Đến lúc này Liên Cẩm cũng không còn gì để giấu, nàng khẽ đáp:
"Muội biết được chuyện họ tham ô thay thế nguyên vật liệu làm vỡ đê Thanh Hồ, giờ có được bằng chứng nên muội muốn nạp cho quan phủ".


A Mai trợn trừng hai mắt, chuyện vỡ đê ngập lụt mấy ngày đó chính nàng là người đã trải qua. May mà Túy Hoa lầu có gác hai gác ba, cho nên mọi người mới có chỗ thoát thân. Ngồi nhìn hàng ngàn người dân chìm trong biển nước, tiếng khóc lầm than, đến lúc này A Mai vẫn còn thấy căm phẫn. Nàng càng không ngờ người gây ra thảm họa đó lại chính là những người ở trong Túy Hoa lầu.


A Mai sửng sốt một lúc mới hỏi: "Ý muội là Huỳnh Phiên và La ma ma?"
Liên Cẩm gật đầu: "Còn có cả Trương Viên nữa, những người có liên quan chắc quan phủ sẽ điều tr.a ra được".


A Mai căm tức xì một tiếng: "Lũ ác ôn". Nàng là người sống cơ cực từ bé, lớn lên nuôi sống nhờ đồng ruộng. Vì vậy cả nhà nàng sợ nhất là khi có thiên tai bão lũ. Cho nên nàng càng căm phẫn những kẻ vì đồng tiền mà giết ch.ết bao người, phá hủy biết bao cuộc sống bình yên. Cũng vì một lần bão lũ, ba của nàng mới lâm bệnh mà mất, gia đình mất trắng mấy thửa ruộng, túng thiếu quá huynh trưởng mới bán nàng vào hoa lầu này đây.


Hai người nghỉ thêm một lúc rồi bắt đầu chạy đi tiếp. Bây giờ trời đã sáng hẳn rồi, tốc độ cũng nhanh hơn khi phải mò mẫn giữa trời đêm. Không biết hai người đã chạy được bao lâu, đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng một người hét lớn:
"Bọn chúng ở kia! Bắt lấy chúng".


Hai người đồng loạt quay phắt nhìn về sau, có một nam tử vạm vỡ đen thui đứng cách họ chừng nửa dặm, ngay sau đó là tiếng ồn ào và bước chân thình thịch, không biết có mấy người đuổi theo.
A Mai hoảng hốt siết chặt tay Liên Cẩm, nàng hét: "Chạy".


Hai cô nương dốc hết tốc lực bỏ chạy về phía trước. Cỏ dại ven đường quất vào chân, ứa máu. Nhóm người đuổi theo càng lúc lại càng gần. Dù gì giữa đêm hôm còn dễ mà trốn thoát, giờ trời đã sáng rõ ràng, chạy thế nào bọn chúng cũng tìm ra rất nhanh, chưa kể mấy tên sức dài vai rộng đó khỏe mạnh hơn các nàng gấp trăm lần.


Liên Cẩm kéo A Mai chui tạm vào bụi rậm, nàng hồng hộc nói nhỏ:
"Hai chúng ta chạy cùng nhau thế này sẽ bị bắt mất thôi, phải chia nhau ra chạy".
A Mai cũng gật đầu đồng ý, nàng chỉ sang hướng phải:
"Muội chạy sang bên này, tỷ chạy sang bên dụ chúng".


Thực ra hai chân Liên Cẩm đã rã rời hết rồi. Nàng nuốt một ngụm nước bọt khó khăn, nhìn con đường mòn mờ mịt phía trước mặt. Liên Cẩm không thông thạo đường núi như A Mai, cũng không biết cách để xác định phương hướng, chứ đừng nói tới chuyện tìm ra nơi đợi hàng của Trịnh tướng quân, nếu để nàng lần mò tìm đường, e làm Trịnh tướng quân không kịp hành động mất, đến lúc đó bọn chúng đã chuyển hàng đi rồi.


Liên Cẩm vội moi quyển sổ nhặt được tối hôm qua đưa sang cho A Mai.


"A Mai tỷ tỷ, muội không rành đường như tỷ, thế nên để muội ở lại dụ bọn chúng chạy đi sang hướng khác. Tỷ chạy tới chỗ mà muội nói, tìm cho bằng được Trịnh công tử rồi giao quyển sổ này cho hắn. Nhớ nói là Huỳnh Phiên đã chuyển hàng đi rồi, đi từ cổng Tây".


Nghe tiếng bước chân xồng xộc ngày càng gần, Liên Cẩm lại càng thấy cuống hơn, nàng nắm chặt lấy bả vai A Mai, thành khẩn nhìn thẳng mắt nàng ấy:
"Tỷ mau chạy đi, muội xin tỷ, bằng mọi cách phải giao được nó cho Trịnh công tử".


A Mai cũng không dám chậm trễ hơn được nữa. Nàng để lại một câu "Cẩn thận" rồi nhanh chóng lao thẳng về hướng Đông. Liên Cẩm nhìn nàng ấy chạy khuất sau lùm cây, nàng hít sâu một hơi, đôi mắt nhắm nghiền như lấy thêm can đảm. Chờ đến khi tiếng bước chân thật gần, nàng mới vùng đứng dậy, quay đầu lại thấy bọn chúng đã nhìn thấy mình rồi, Liên Cẩm mới vội vàng chạy sang hướng ngược lại.


"Bắt lấy nó, bắt lấy nó!"
Tiếng gió thét gào ở bên tai, tiếng người hét la và bước chân dồn dập. Gió quất vào mặt thêm đau rát, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để nàng duy trì khoảng cách với nhóm người phía sau.


Cứ mỗi lần chuyển hướng, bọn chúng lại bám sát gần nàng hơn chút nữa, Liên Cẩm biết mình không chạy thoát được rồi. Nàng vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, tên chạy nhanh nhất chỉ cách nàng có nửa thước mà thôi. Lúc Liên Cẩm cuống cuồng cắm đầu cắm cổ lao về phía trước, dưới chân nàng vô tình vấp phải một rễ cây to mọc chắn ngang trên đất, nàng ngã nhào về phía trước, lao thẳng vào lùm cây. Không ngờ phía sau nó lại là vách núi nghiêng dốc thẳng, Liên Cẩm chỉ kịp thét lên một tiếng rồi cả người lăn xuống.


Cơ thể va đập đau đớn đến mất đi tri giác, lúc người nàng đập vào một gốc cây rồi dừng lại, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh vào một ngày hôm đó, một ngày nắng gắt trời trong, giữa phố phường đông người chen lấn, dân chúng tấp hết vào hai bên đường, nhường lại lối đi thênh thang cho đoàn lính hành quân.


Bóng người đó nghênh ngang mạnh mẽ cưỡi trên con ngựa lớn, bỗng nhiên chàng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt như hồ nước mùa thu mênh mang mà sâu thẳm, phía sau chàng rực rỡ nắng và hoa.
Hình ảnh tươi đẹp đó lóe lên, ngay sau đó cả người nàng dần dần chìm vào một màn đêm đen kịt.






Truyện liên quan