Chương 33

Khi Liên Cẩm tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Một ngày hai đêm không ăn uống. Cho nên cảm giác đầu tiên khi nàng ngủ dậy không phải là đau đớn phía gót chân mà là cái bụng rỗng đang kêu gào thảm thiết.


Liên Cẩm uể oải đưa mắt nhìn quanh, nhìn một hồi cũng không nhìn ra mình đang ở chỗ nào. Nàng chống tay ngồi dậy, định xuống giường ra ngoài nhìn xem thử, chân mới vừa chạm xuống đất đã có người đẩy cửa bước vào phòng.
Là A Mai!!


"A Mai tỷ tỷ". Liên Cẩm phấn khởi bước cà nhắc tới gần, đi được hai thước lại bị A Mai đẩy về giường ngồi lại.
"Muội đang bị thương ở chân, chạy bậy chạy bạ làm gì thế? Cần gì cứ gọi tỷ, cứ ngồi yên ở đó".


Liên Cẩm phì cười: "Muội không sao rồi, chỉ hơi đau một chút chứ có tàn phế đâu".


A Mai liếc nàng một ánh nhìn sắc lẻm: "Còn bảo không sao, muội ngủ gần một ngày mới chịu tỉnh, đại phu tới nắn chân băng bó cho muội muội cũng không hay biết. Đại phu bảo muội bị đuối sức quá nên mới ngủ mê mệt như thế. May mà không bị gãy chân, nếu không phải nghỉ dưỡng trên giường suốt ba tháng, xem muội còn nói không sao nữa được không".


Liên Cẩm gãi gãi đầu cười khẽ: "Không hiểu sao lần này cũng bước qua nguy hiểm, thế mà bây giờ muội không cảm thấy bất lực và khổ sở như lần trước chút nào, có lẽ vì mấy tên kia đã bị bắt hết rồi. Những cố gắng của chúng ta đã thành công rồi đó tỷ!"




Nhìn Liên Cẩm vui vẻ như thế, A Mai cũng hân hoan cười theo, nàng bưng bát cháo đến bên giường: "Thôi ăn đi, ăn xong thì kể hết mọi chuyện cho tỷ nghe. Không ngờ muội lại giấu tỷ bao nhiêu chuyện, lúc nãy suýt chút nữa đã bị mất mặt trước mặt Trịnh tướng quân và Nguyễn phó tướng rồi".


Ngửi được mùi cháo phảng phất thơm ngon, Liên Cẩm còn nghĩ ngợi gì được nữa. Nàng cầm lấy bát cháo vừa thổi vừa hít hà xì xụp. Chưa đầy nửa khắc đã giải quyết xong bát cháo đầy, Liên Cẩm thỏa mãn hưởng thụ sự phục vụ của A Mai. Cầm khăn lau miệng rồi uống một ngụm trà.


Sau khi Liên Cẩm kể lại cho A Mai nghe về chuyện mình đi vào thanh lâu tìm hiểu thông tin, A Mai còn lẩm bẩm khen nàng gan dạ quá. Hai người cứ trò chuyện một hồi, đột nhiên Liên Cẩm mới nhớ ra chuyện chính:
"A Mai tỷ tỷ, đây là ở đâu vậy?"


"Đây là phủ của huyện lệnh Thanh Hồ. Trịnh tướng quân định xử lí vụ án và thu thập thông tin đầy đủ rồi mới áp giải phạm nhân về Kinh thành trong khoảng ba ngày tới".
Liên Cẩm hơi sững lại một chút rồi cười nhẹ: "Đúng rồi nhỉ, giải quyết vụ án xong thì phải quay về thôi".


Thấy không khí đột nhiên lại chìm xuống như vậy, A Mai cũng ngờ ngợ đoán ra điều gì: "Muội không muốn quay lại kinh thành sao?"
"Nào có". Liên Cẩm lắc đầu: "Nhưng mà quê của muội là ở Quế Châu, lần này về lại kinh thành, nhận bạc xong chắc muội sẽ về quê. Dù gì muội xa nhà cũng được năm tháng rồi".


A Mai thở dài một hơi rồi cầm lấy tay của nàng: "Lúc nãy tỷ còn định báo tin mừng cho muội, Trịnh tướng quân đã đồng ý cho tỷ làm a hoàn trong phủ rồi. Cứ tưởng từ giờ tỷ muội mình sẽ được sống cùng nhau. Bây giờ tỷ cũng chẳng còn nhà để về, có một nơi để sống đã là tốt lắm rồi. Huống hồ còn là công việc ở trong phủ Tướng quân".


Liên Cẩm cũng thấy vui cho nàng: "Vậy là tốt quá rồi. Tỷ đừng buồn, nếu sau này tỷ có cơ hội đến Quế Châu, chắc chắn tỷ muội ta lại gặp nhau, muội sẽ dẫn tỷ đi ăn mấy món đặc sản ở quê muội. Ngon lắm!!"


A Mai đưa tay lau vệt nước nơi khóe mắt: "Ừ, sau này nhất định tỷ sẽ đến Quế Châu thăm muội. Hai tỷ muội ta lại có dịp gặp nhau".
Nàng khẽ cười một lúc rồi ngần ngừ hỏi tiếp: "Nhưng mà... nếu muội về Quế Châu, vậy chuyện của muội và Trịnh tướng quân sẽ như thế nào đây?"


Liên Cẩm không hiểu ý của nàng: "Muội và Trịnh tướng quân thì có chuyện gì đâu?"
"Muội tưởng ta không biết gì sao? Chỉ cần nhìn ánh mắt của muội khi nhìn Trịnh tướng quân thôi ta cũng đoán được muội phải lòng người ta. Hơn nữa ta thấy Trịnh tướng quân cũng không phải vô tâm với muội mà".


Cảm giác như bí mật mà mình luôn giấu kín lại có người tìm thấy, Liên Cẩm cúi đầu đỏ mặt, nàng ngượng ngùng ấm ứ:
"Muội... muội chỉ... Thực ra lúc đầu muội có tình cảm với Trịnh tướng quân, cũng đã ngỏ lời rồi. Nhưng mà Trịnh tướng quân không thích muội, cho nên muội cũng chấm dứt rồi".


A Mai híp mắt cười gian xảo:


"Muội nói chấm dứt là chấm dứt được sao? Mới mấy hôm trước ta còn thấy muội đắm đuối nhìn ngài đến quên cả chớp mắt kia mà". Nhìn mặt của Liên Cẩm càng lúc càng đỏ ửng như cà chua chín mọng, A Mai không đùa nàng thêm nữa: "Với lại tỷ thấy Trịnh tướng quân cũng quan tâm muội mà. Lúc muội mất tích ở trên núi Yên Tử, Trịnh tướng quân hốt hoảng tìm muội suốt một ngày. Khi ấy binh sĩ còn thay nhau mấy lượt để nghỉ ngơi, vậy mà Trịnh tướng quân không ăn không uống cứ chay tìm muội tiếp. Trời cứ tối dần dần mà chẳng thấy muội đâu. Đường núi lại cheo leo hiểm trở, nên có binh sĩ ngỏ lời nói tướng quân nghỉ ngơi, cho vài tốp binh sĩ đi tìm là được rồi. Nhưng mà ngài ấy không nghe lọt câu nào, cuối cùng lại là người đầu tiên tìm thấy muội".


A Mai ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Hôm đó tỷ được đưa về phủ huyện lệnh nghỉ tạm, đến sẩm tối tỷ lại ra cổng đứng ngóng xem mọi người về chưa. Tới gần sáng hôm sau mới thấy Trịnh tướng quân cõng muội quay về. Vừa bước vào cổng chính đã thúc giục binh sĩ tìm đại phu tới ngay, băng bó xong lại dặn dò nha hoàn thay quần áo cho muội, chuẩn bị thức ăn sẵn nhỡ muội thức dậy thì sẽ có dùng ngay. Cách một hai canh giờ ngài ấy lại tới đây hỏi thử. Nhưng có lẽ vì ngại nên đứng ngoài cửa một lúc rồi đi ngay. Ai mà ngờ cô nương trong này cứ ngủ khì từ sáng sớm cho tới đêm thế này, mất hình tượng quá đi".


Thấy A Mai cười đùa Liên Cẩm lại càng thấy ngại hơn, nàng xoắn xuýt hai tay lại với nhau, thở một hơi thật dài: "Muội cũng biết mình làm phiền Trịnh tướng quân rất nhiều. Tự ý hành động như tối đó, không những không mang lại lợi ích gì mà còn khiến nhiều người phải vất vả vì mình như vậy. Đặc biệt là Trịnh tướng quân. Thật lòng muội chẳng có mặt mũi nào mà nhìn tướng quân nữa."


"Muội lại nói bậy bạ gì thế hả? Biểu hiện đó chứng tỏ Trịnh tướng quân lo lắng quan tâm muội, chứ cái gì mà mặt mũi với làm phiền kia chứ?"


Liên Cẩm cúi mắt xuống nhìn vào vạt áo mình: "Tỷ không biết đấy thôi. Trịnh tướng quân là một người rất có trách nhiệm, lại hay lo lắng cho những người cấp dưới, cho bá tánh bình dân. Có lần muội từng thấy tướng quân dừng lại giữa đường mua một cái bánh bao tặng cho người hành khất. Tướng quân tốt bụng như thế đó. Vậy nên dù lần này muội làm sai nghiêm trọng, tướng quân cũng chẳng trách mắng gì, chỉ nói muội vài câu rồi thôi, còn vất vả tìm kiếm muội như vậy".


Mới nói được mấy câu, đôi mắt đã mờ mờ hơi nước, Liên Cẩm hít sâu một hơi, nói tiếp: "Thế nên muội cũng không muốn làm tướng quân khó xử. Tỷ đừng nói với ngài muội vẫn còn thương ngài ấy, muội cũng quyết định rồi, sau này về quê, muội sẽ gắng quên những kí ức ở đây, tìm một người thật tốt, yên ổn sống bên nhau đến già. Đến lúc đó, có lẽ Trịnh tướng quân chỉ còn là một truyền kì trong câu chuyện của người ta mà thôi".


Sao A Mai không hiểu những suy nghĩ của Liên Cẩm được chứ, dù sao thân phận của hai người cũng xa nhau đến vậy, có tình cảm cũng không thể làm gì. Nàng nhích lại gần ôm lấy người kia vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng ấy, vừa dịu dàng an ủi:
"Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi".


Cũng như nàng vẫn luôn nhắc nhở mình trong những ngày đàn hát ở tại Túy Hoa lầu, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi, cuối cùng cũng có được ngày này, nàng thoát khỏi Túy Hoa lầu, nhận được một thân phận trong sạch, có một công việc để làm, một nơi để ăn để ở.


Bên ngoài phòng có tiếng người lao xao. Loáng thoáng nghe thấy tiếng chào "Trịnh tướng quân" của mấy nha hoàn trong đại sảnh. Liên Cẩm hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa phòng rồi lại nhìn A Mai:
"A Mai tỷ tỷ, tỷ nói muội vừa ngủ lại nhé".


Sau khi hai người tâm sự xong, A Mai cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng lúc này, nàng ấy khẽ cười rồi hỏi nhỏ:
"Chưa chuẩn bị tinh thần để gặp ngài ấy sao? Thôi muội nằm xuống đi, để tỷ ra ngoài nói".


A Mai dém lại chăn cho Liên Cẩm rồi mở cửa ra ngoài. Đối mặt với ánh mắt mong đợi rõ ràng của Trịnh tướng quân ở ngoài kia, A Mai càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình. Nàng hi vọng tình cảm của Trịnh tướng quân có thể đủ chân thành để giữ A Liên lại cạnh mình. Nếu mọi chuyện được mỹ mãn như thế, nàng cũng nguyện góp chút sức lực nhỏ bé của mình để thúc đẩy hai con người ngây ngô trong tình cảm này đây.


Nghĩ vậy, A Mai cười cười đi tới cạnh tướng quân, cúi người chào hỏi:
"Trịnh tướng quân lại ghé qua nữa à?"
Trịnh tướng quân ho khan một tiếng rồi bắt hai tay sau lưng đạo mạo hỏi:
"Ta nghe nói cô nương đã bưng cháo vào cho A Liên rồi, A Liên đã tỉnh dậy rồi sao?"
A Mai gật đầu đáp lại:


"A Liên tỉnh được một lúc, ăn xong cháo rồi lại mệt mỏi ngủ tiếp rồi".


Trịnh Minh Khải nghe vậy thì lại thoáng chau mày. Sau khi binh sĩ mà hắn dặn dò đứng túc trực tại đây chạy tới thông báo A Mai cô nương vừa bưng cháo vào phòng cho A Liên cô nương mà chưa thấy bưng ra, chắc là cô nương ấy tỉnh rồi. Hắn mới vội vàng bàn giao lại công việc cho Nguyễn phó tướng, phẩy áo rời đi ngay. Không ngờ tới nơi rồi vẫn không thể gặp được nàng ấy.


Thực ra Trịnh tướng quân cũng hiểu một cô nương yếu đuối như A Liên sau khi trải qua những nguy hiểm như hai ngày vừa rồi, nàng ấy cần một thời gian để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nhưng mà nàng ấy đã ngủ suốt cả ngày, trong phòng nữ nhân hắn đâu thể tùy tiện ra vào được. Mặc dù đã nghe tình hình từ phía đại phu và các nha hoàn chăm sóc, biết nàng vẫn khỏe mạnh yên lành, nhưng không hiểu sao hắn chẳng thấy an tâm. Cứ muốn tận mắt nhìn thấy nàng ấy bình an mới thoải mái trong lòng.


Ai ngờ tới lui mấy bận vẫn chưa gặp được người kia. Trịnh Minh Khải chào A Mai rồi quay người đi về phía phòng mình, để lại trong bóng đêm tiếng thở dài thật khẽ.






Truyện liên quan