Chương 45: Chỉ mình tôi đơn phương

Như được đưa đi bệnh viện nhanh nhất có thể. Sức lực của con bé đến cạn kiệt rồi. Fanky xót xa đến quặn thắt lòng, có ai khổ như cô gái ấy không cơ chứ
-Mịa con chó. Tao phải giết nó. Quân ác nhân... Như của tao...huhuhu
Q.Như vừa chửi bới vừa gào lên. Chị đại của bọn nó, sao chúng nó dám cơ chứ


-Mày bình tĩnh đi. Mẹ kiếp, con đó để tao xử lý cho.
Huệ nghiến răng
Nhân nhượng cho em gái mà em đéo biết điều. Chị đây cho em biết thế nào là lễ độ... Cọp không ra oai em tưởng là mèo con à
-Mấy đứa đừng ồn ào nữa để cho con bé nghỉ ngơi.


Ba Ân thở dài. Chỉ vì ông mà liên lụy con gái, thương con lắm con gái ba
-Chú tính sao?
-Dạ...
-Dạ cái khỉ gì? Đâm đơn kiện con ranh con kia ngay cho tôi. Con mất nết, hại con gái nhà người ta như thế à? Tôi truy tố đến cùng


Mẹ Yến tăng máu xừ nó rồi. Con gái mẹ chăm mẹ bẵm mẹ nâng niu cưng chiều, nó ăn hϊế͙p͙ là ăn hϊế͙p͙ được ngay à
.......------.......
Khuya hôm ấy có 1 người con trai lặng lẽ đứng ngoài nhìn qua ô cửa sổ... Người ấy nằm đó... Bờ môi nhợt nhạt yếu đuối đến lao lòng
Sao anh lại buồn


Về đến nhà... Nhận lại mọi thứ từ ba mẹ anh mới bàng hoàng. Bàng hoàng nhận ra trong căn phòng rộng lớn của chính mình tràn đầy ảnh của 1 người con gái
Nước mắt tự nhiên rơi xuống
Đau quá, tim anh đau quá....
Màn hình điện thoại là hình ảnh của cô gái ấy...


Là cô ấy... Cô gái của màu tím thủy chung.
Cuốn sổ đen nằm ngay trong ngăn kéo... Ghi chép một mảng dày đặc chữ viết
Ngày...tháng...năm...
.....càng đọc nước mắt càng nhòe cả trang giấy...
"Huyên " đã biết trước mình mất trí nên đã ghi lại hết thẩy...




Đã hứa là dù mọi người có quên nhưng mãi không quên kia mà
Tại sao Là tại sao
Tại sao anh có thể làm Như vậy? Làm sao anh lại khiến Như đau lòng Tại sao Tại sao
Hình ảnh đau lòng hiện lên trong tâm trí Huyên
Ngỡ như ngàn mũi tên đâm xuyên qua trái tim
Ngỡ như đau đến ch.ết


Cơn đau đầu ập tới...
Bàn tay ấy vì cháo nóng mà làm bị thương
Dáng hình ấy dù mệt vẫn luôn đến đúng giờ để dọn dẹp
Không phàn nàn, không nói cà ram
Cớ sao cam chịu Cớ sao chỉ nhìn anh với anh mắt đau buồn ấy
Anh là kẻ tồi...


Trời nổi giông lớn.... Người con trai ấy cứ thế chạy thục mạng tới bệnh viện... Chiếc giường trống không. Cô ấy đi rồi sao
Anh đang bị số phận trừng phạt sao Phải rồi anh đáng bị như vậy.... Đáng bị như vậy
-Cậu đến đây làm gì
Người đàn ông ấy lạnh lùng nhìn anh,
-Cháu...tới tìm Như


-Tìm nó làm gì? Chê giày vò nó chưa đủ hay sao? Cậu chưa mãn nguyện à? Hơn 1 tháng qua...con gái tôi sống như địa ngục... Cậu đừng tìm nó nữa. Hạng người như cậu không cùng thế giới với nó...
Ba Ân lạnh lùng nói
-Chú... Cháu...


-Không chú cháu gì hết, đừng ở đây mà nước mắt cá sấu nữa. Chúng tôi đã tin nhầm cậu rồi... Về với con bé Hà ngoa độc của cậu đi. Buông tha cho con gái tôi đi
Ông lạnh lùng bỏ đi, để lại cậu trai ấy một mình, dằn vặt hối hận đến cùng cực.
Về nhà mà lòng não nề


Buồn.... Cực buồn. Ừ thì do mất trí, ừ thì quên cũng thôi đi...
Ngay cả người ta mình cũng đối xử tệ bạc với
Sầu cả đời
Tối... Có cậu trai lật đật gọi cả trăm cuộc vào số đã quen thuộc
Chuông vang từng hồi nhưng không có người nhấc máy. Ruột gan lại nồng nộn cả lên


Sớm hôm sau gõ cửa nhà người ta từ sớm...
Ba Ân mắng, ba đuổi cũng lì ra
Rõ ngốc! Nhưng kệ được gặp người đó là vui rồi
Đang lúc lì thì em Hà từ đâu lao đến vừa khóc vừa gào
-Anh, sao anh lại ở đây? Không cần anh phải làm như vậy... Họ muốn kiện thì kiện em không sợ
-Hà....


Huyên ngỡ ngàng, sao Hà lại ở đây? Sao lại khóc lóc om sòm, anh có xin kiện tụng gì đâu
Anh đến xin gặp Như mà
Căn phòng trên gác...người con gái nhìn xuống một màn tình cảm sướt mướt mà tự cười
Q. như nắm tay chị đại.... Yêu nhầm nó khổ thế đấy


-Tao không sao. Phong ba bão táp không quật ngã được người nhà họ Hoàng.
Như cười, trêu đùa con bạn. Như còn nhiều người lo cho mình mà...bớt một người đâu có sao!
-Về Bắc vài hôm đi. Ba xin nghỉ cho con. Về chơi với các bạn rồi lại về với ba mẹ
Ba Ân vỗ về


Như ôm ba... Hôm nay mới để ý, ba rất cao nha, bờ vai cùng rất vững trãi. Như cám ơn ba nhiều lắm
-Vâng, ba.
*****
Huyên phải đưa em Hà về, để em ở lại chả lên cơm cháo gì
Đang đi thì gặp Thương đương nhiên là Huyên không nhận ra em ý rồi


-Ô không phải anh Huyên sao? Chán cái Như rồi à? Cặp với em khác cũng nhìn một chút chứ? 1 góc của cái Như cũng chả bằng....
-Chị kia ăn nói cho cẩn thận.
Hà uất. Đi đéo đâu cũng gặp người so sánh mình với con Như vậy?


-Này em, ngực nhỏ óc teo... Nhìn lại mình đi. Gái chưa lớn thì về nhà uống sữa cho phát triển nhé. May quá tôi không có yêu anh nữa... Vương Bá Huyên cám ơn vì đã không chấp nhận để tôi tìm được tình yêu đích thực.


Thương nói. Giờ nó ghét lão này rồi.... Cái con bé kia sánh với nó còn chả ăn ai nữa là với cái như
Lão mù bà nó mắt rồi
-Chú thực sự đéo còn não nữa rồi à? Cứ ngỡ với con bé kia chứ
Vinh săm ca ca ôm người yêu bé nhỏ đi luôn


Dù sao trước cái thương cũng đổ nó như bão vỡ đê. Chắc ăn đưa đi trước không nó tán cả gấu của mình
Hà thì a cay lắm rồi
-Chị ta bày cả mấy cái trò này nữa để i gián anh và em. Thật hèn mà.
-Em không được nói như thế.
-Anh sao thế? Hà nhíu mày


-Như không phải người như thế
-Anh.   Anh khùng à? Chị ta kiện em... Anh dậu đổ bình leo à? Anh muốn ruồng bỏ em à? Vì chị ta mà anh bỏ em sao? Không phải anh yêu em sao?
Hà tức tưởi
-Anh chưa bao giờ nói yêu em...
-Rõ ràng hôm ở bệnh viện....


-Anh nói thích em...là thích như một người em gái thôi. Anh nhớ rồi... Người anh yêu là Hoàng Yến Như
-Ý anh là chỉ mình tôi đơn phương?! Anh... Đồ khốn
Con đường dài ngược.
Lầm tưởng là yêu... Hóa ra từ đầu chỉ tự mình nghĩ không thông






Truyện liên quan