Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 8: Trung thành

Hoá ra trong tẩm cung của tất cả phi tần, nương nương đều có tai mắt của Cẩn công công.


Cẩn công công là nhân vật chưởng quản hậu cung cho nên tất cả thái giám đều thuộc dưới sự quản chế của hắn, muốn an bài vài cái tai mắt, đây cũng là một việc vô cùng đơn giản. Thậm chí có khả năng ngay bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng đều được Cẩn công công đều an bài tai mắt. Phải biết rằng sự tình thái giám gây nhiễu loạn triều cương từ xưa đến nay đều không ít, cách làm này của Cẩn công công cũng không tính là gì. Có nhiều lúc, thái giám có quyền lực lớn, cũng là một việc rất đáng sợ.


Suy nghĩ những việc này xong, Ngụy Thiên Minh tranh thủ trả lời: " Đây đều là những việc nhỏ mà thôi, nô tài hầu hạ Tuệ phi, đương nhiên là muốn suy nghĩ cho Tuệ phi, người của Tuệ phi khi dễ chúng ta, chúng ta đương nhiên phải hoàn trả, bất quá Dạ phi bị người hạ độc, tiểu nhân thật là không biết chút nào a!"


Cẩn công công đem chén trà đặt xuống mặt bàn tức thì cười lạnh nói: "Tốt cho ngươi một tên lanh mồm lanh miệng, khó trách làm cho Tuệ phi thích ngươi , bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, hậu cung này nhưng là một đầm nước sâu, người nào không cẩn thận cũng có thể đem mạng nhỏ của mình đánh rơi xuống, người mà càng là thông minh liền chết càng nhanh, trừ phi...ngươi phải có một người chủ tử tốt, hiểu chưa?"


Ngụy Thiên Minh thế nhưng là một người rất thông minh, hắn nghe Cẩn công công nói đến đây, lập tức hiểu được ý tứ của Cẩn công công. Việc hù doạ hắn như vậy rõ ràng cũng chỉ là muốn lôi kéo hắn. Dưới loại tình huống thế này, Ngụy Thiên Minh đương nhiên biết mình nên làm như thế nào.


Hắn tranh thủ khẽ khom người, đối Cẩn công công nói ra: " Cẩn công công, người yên tâm, tất cả thái giám trong hậu cung này đều nghe theo ngài sắp sếp, tiểu nhân Ngụy Thiên Minh đương nhiên cũng là như thế, mặc kệ có chuyện gì đều nghe Cẩn công công như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trung thành tuyệt đối với Cẩn công công!"


Lần này Cẩn công công gọi Ngụy Thiên Minh đến cũng chỉ là muốn nghe hắn nói mấy câu trả lời này. Bây giờ được kết quả mà mình muốn Cẩn công công tự nhiên cũng là rất hài lòng.


Hắn khẽ gật đầu, vui mừng nói: "Tiểu Ngụy Tử, ngươi rất thức thời cũng rất thông minh, về sau ngươi theo ta nhất định sẽ rất có tiền đồ, người đâu thưởng hắn một trăm lượng vàng!"
"Vâng!"


Rất nhanh, có một cái tiểu thái giám bưng một nhỏ mâm hoàng kim bước đến trước mặt Ngụy Thiên Minh. Cái ánh vàng rực rỡ quang mang kia khiến ai nhìn thấy, cũng đều có một chút kích động.
Ngụy Thiên Minh nhìn thấy nhiều hoàng kim như vậy trong lòng rất vui vẻ.


Hắn tranh thủ quỳ xuống lạy, làm ra một bộ dáng rất cảm kích, nói ra: " Đa tạ Cẩn công công ban thưởng, nô tài nguyện vì ngài mà lên núi đao, xuống vạc dầu!"


Dù sao chỉ nói vài lời nịnh hót, vài cái quỳ lạy mà được nhiều hoàng kim như vậy, cớ sao lại không làm. Cẩn công công cũng nghe đến cao hứng, vung tay lên lần nữa nói ra: " Lại thưởng thêm một trăm lạng vàng!"


Rất nhanh, lại có thêm một tên thái giám bưng một trăm lạng vàng tới tất cả đều đưa cho Ngụy Thiên Minh. Chỉ một thoáng liền được 200 lạng hoàng kim, số tiền này là một con số khổng lồ, đới với người bình thường thì cho dù làm lụng cả một đời đều khó có thể kiếm được.


Nhưng ở giờ phút này, số tiền này đều là của Ngụy Thiên Minh. Vì thế Ngụy Thiên Minh lại quỳ xuống cảm ơn Cẩn công công, hứa rằng chính mình sẽ trung tâm và nghe lời. Từ chỗ Cẩn công công rời đi, trong ngực Ngụy Thiên Minh đã căng phồng một mảng trước người.


Hắn ở một bên vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ nếu hiện tại mà còn tại kiếp trước, có hai trăm lượng hoàng kim này cũng xem như là một tên tiểu thiếu gia. Nhưng trong hậu cung này, Ngụy Thiên Minh lại cảm thấy chỉ có hai trăm lượng căn bản chỉ là có chút tiền phòng thân. Mấy ngày nay hắn đã nhìn quen hoàng cung xa hoa, loại tiền tài này chỉ cần có quyền lực tiện tay cũng có thể kiếm được.


Hắn vừa nãy đối Cẩn công công biểu thị trung thành, cũng chỉ là kế tạm thời. Hắn Ngụy Thiên Minh là một nam nhân dã tâm, làm sao lại nguyện ý khuất phục trong tay một tên thái giám. Chỉ cần có thể tìm tới cơ hội hắn nhất định sẽ đem Cẩn công công đạp xuống đài, để cho chính mình thượng vị.


Đương nhiên tất cả mọi việc đều chưa đến lúc. Thời điểm trở lại Tuệ Hương Cung Ngụy Thiên Minh sờ trong ngực hai trăm lượng hoàng kim kia. Hắn cảm thấy, vẫn là cùng Tuệ phi nói qua một chút việc này mới tốt. Rốt cuộc người ở trong cung này đều không phải là đèn cạn dầu.


Cẩn công công có tai mắt của chính mình thì ắt hẳn Tuệ phi cũng có. Ngụy Thiên Minh hắn vừa mới từ chỗ đó của Cẩn công công đi ra, nói không chừng bây giờ Tuệ phi cũng đã biết.
Chỉ vì hai trăm lượng vàng này mà chọc ra phiền phức, không đáng giá!


Nghĩ vậy hắn thì chủ động đi đến tẩm cung của Tuệ phi. Lúc này, Tuệ phi đang ở trong tẩm cung nghỉ ngơi, chuẩn bị dùng bữa buổi tối. Nàng yên tĩnh nằm ngang ở trên giường thơm, hơi lim dim đôi mắt làm ra một bộ sống an nhàn sung sướng. Dáng người uyển chuyển, cùng dung mạo dung mạo khuynh thành đều biểu hiện hết ra, rằng nữ nhân này đang ở độ thanh xuân xinh đẹp. Ở giữa đôi lông mày, còn có một chút mực chu sa, thật là phong hoa tuyệt đại.


Ở bên cạnh chiếc giường kia còn có một cái bàn nhỏ trang điểm nhỏ làm bằng gỗ lim, phía trên có để lư hương nhỏ bằng đồng, bên trong bốc lên từng làn khói nhè nhẹ mùi thơm của đàn hương. Một cỗ mùi thơm này phủ đầy trong gian phòng kia.


Còn có hai tiểu cung nữ đang đứng hầu bên người của Tuệ phi, một người đấm lưng, một người quạt gió, cần cù chăm chỉ không chịu mệt nhọc. Ngụy Thiên Minh thấy cảnh này, nhịn không được mà cảm khái ở trong lòng, có quyền vẫn thật là tốt, sự việc gì vất vả đều để cho người khác đi làm thay, chính mình thì hưởng thụ thật tốt là được rồi.


Đi vào bên ngoài gian phòng, Ngụy Thiên Minh ngay trước bức rèm che bên ngoài kêu nhẹ một tiếng: " Tuệ phi nương nương, Tiểu Ngụy Tử cầu kiến!"
Lúc này, Tuệ phi đang nghỉ ngơi mới chậm rãi mở to mắt.
Nàng nhìn thấy Ngụy Thiên Minh đang chờ ở bên ngoài cửa, liền nói: "Vào đi!"


Đợi đến khi Tuệ phi cho phép, Ngụy Thiên Minh mới bước vào bên trong phòng.
Hắn vừa tiến đến, liền thi lễ Tuệ phi nói ra: " Nương nương, có một chuyện nô tài muốn cùng ngài nói."


Tuệ phi nhìn biểu lộ của Ngụy Thiên Minh, liền biết hắn muốn nói riêng tư. Tuệ phi phất phất tay, với mấy cái kia cung nữ nói ra: " Các ngươi đều lui ra ngoài đi!"
" Vâng, Tuệ phi nương nương!"


Mấy tiểu cung nữ tranh thủ khẽ gật đầu liền lui từ gian phòng đi ra ngoài. Các nàng vừa đi, Ngụy Thiên Minh mới cúi người đến bên người Tuệ phi, nhỏ giọng nói: " Nương nương, mới vừa nãy hậu cung tổng quản Cẩn công công, hắn vừa cho người tìm ta!"


Tuệ phi nghe xong việc này, cũng không có quá kinh ngạc, chỉ là hỏi: " Ồ có thật vậy không, Cẩn công công tìm ngươi là có chuyện gì sao?"


Thấy phản ứng cùng thái độ của Tuệ phi như thế, Ngụy Thiên Minh liền có thể đoán ra nữ nhân này khẳng định là phái người theo dõi hắn. Quả nhiên, trong hậu cung khắp nơi đều là nguy hiểm, mọi thứ vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Sau đó, Ngụy Thiên Minh cũng lười giấu diếm, trực tiếp liền đem sự việc Cẩn công công mua chuộc hắn báo cho Tuệ phi. Tuệ phi sau khi nghe xong, trên mặt thì lộ ra nở nụ cười, cố ý hỏi: "Tiểu Ngụy Tử, Cẩn công công cho ngươi nhiều chỗ tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn đi theo hắn sao?"


Ngụy Thiên Minh liền không nói hai lời, đem tất cả hai trăm lượng hoàng kim trong ngực đều đổ ra.
"Ào ào ào!"
Một trận thanh âm thanh thúy truyền đến, những hoàng kim kia, tất cả đều bị Ngụy Thiên Minh đổ xuống trên mặt đất.


Hắn chỉ vào những hoàng kim kia, Ngụy Thiên Minh mặt mày, ngôn từ chính khí nói ra: " Cẩn công công muốn thu mua ta, còn không có cửa đâu, tục ngữ nói một thần không thể có hai quân, ta Ngụy Thiên Minh đã là người của Tuệ phi ngài, vậy đời đời kiếp kiếp này đều là người của Tuệ phi ngài, dù có làm quỷ, ta đều muốn phụng dưỡng ngài!"


Tuệ phi nghe thấy Ngụy Thiên Minh nói như vậy, trên mặt đều mang theo ý cười.


Nàng chậm rãi đứng dậy, sau đó nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Minh, dùng ngón tay ngoắc cái cằm của hắn, mỉm cười nói: " Rất tốt, ta tin tưởng ngươi, ngươi thật đúng là nô tài trung thành của bản cung, nhìn ngươi ngày càng khôi ngô như vậy, thần thái thì ngày càng dụ hoặc. Nếu như không là một tên thái giám, bản cung thật sẽ càng thích ngươi thêm."


Ngụy Thiên Minh sờ nhẹ bàn tay của nàng cười hắc hắc, liền nói: "Nô tài nào có tài đức gì, đáng giá để được Nương nương ưa thích đây."


Tuệ phi lông mày giương lên, liền nói: " Ngụy Thiên Minh, ngươi lần trước hầu hạ bản cung kỳ lưng, để bản cung cảm thấy rất dễ chịu, hôm nay lại đến thay bản cung chà lưng, bản cung muốn ngươi tận tâm tận lực phục vụ, ngươi hiểu chưa?"
Lúc này, ánh mắt của Tuệ phi đều chút nóng bỏng lên.


Bởi vì nàng cảm thấy, Ngụy Thiên Minh là một tên thủ hạ đáng tín nhiệm, cho nên nàng muốn Ngụy Thiên Minh thay mình làm một chút việc khoái lạc mà không muốn ai biết.


Có thể bạn cũng muốn đọc: