Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 10: Tiểu Hồng ( H )

Ngụy Thiên Minh đóng cửa đi vào trong phòng, Tiểu Hồng tỏ ra vô cùng kinh hoàng. Nàng nhìn thấy khuôn mặt Ngụy Thiên Minh tỏ ra cực kỳ hung hãn nhất thời liền bị doạ cho hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau mấy bước.


" Ngụy công công. . . Người muốn cái làm gì. . . Có lời xin ngài cứ nói. . ." Tiểu Hồng kinh hoảng nói, hướng về phía bên cạnh bàn tới gần.


Tay của nàng thừa cơ mò loạn một trận trên bàn giống như đang muốn tìm đồ vật gì đó. Cũng coi như vận khí của nàng không tệ, ở trên bàn nàng tìm thấy mấy cái chén trà. Liền đem chén trà nắm trong tay thật chặt, biểu lộ trên mặt Tiểu Hồng mười phần khẩn trương, bởi vì nàng sợ Ngụy Thiên Minh sẽ làm loạn, giờ đã có đồ trong tay ít ra cũng để cho nàng có thể phòng bị một chút.


Nàng run rẩy khẩn trương nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: " Ngụy công công, ta đã nói nói qua với người, ta vừa mới nãy không thấy gì cả, xin ngài hãy tin tưởng ta!"


Ngụy Thiên Minh cười lạnh một tiếng, giọng vô cùng khinh thường nói ra: "Tiểu Hồng, ngươi thật cho là bản công công là đồ ngốc sao, ngươi nói cái gì ta liền tin cái đó? Hiện tại ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu như đúng sự thật ta liền tha cho ngươi một mạng, nếu như lại nói dối một lần nữa ta liền đem ngươi đập chết rồi ném xuống giếng trong cung, xem là có ai sẽ để ý cái mạng nhỏ này của ngươi!"


Nói xong, Ngụy Thiên Minh khẽ vươn đôi bàn tay hướng Tiểu Hồng chộp tới.


Tiểu Hồng nhìn thấy Ngụy Thiên Minh muốn động thủ, thần sắc của nàng càng thêm hoảng hốt, không nói lời nào cầm chén trà lao về hướng thân thể của Ngụy Thiên Minh đâm tới. Không có cách nào khác cả, đến thời khắc mấu chốt này thì chén trà cũng có thể dùng làm vũ khí. Bất quá, chỉ bằng một chút khí lực này của Tiểu Hồng mà muốn làm thương tổn Ngụy Thiên Minh thì còn kém quá xa.


Tiểu Hồng vừa mới giơ lên chén trà lên thì đã bị Ngụy Thiên Minh vươn tay cầm lấy ném sang một bên, còn Tiểu Hồng thì hắn thuận thế đẩy ngã xuống giường mà khống chế.


" Tiểu Hồng, ngươi lại còn muốn đánh lén ta, nhìn ta giống như đang đùa nghich với ngươi lắm sao ?" Ngụy Thiên Minh cười lạnh, lộ ra một bộ dáng cực kỳ hung hăng.


Khi bị hắn đẩy ngã xuống giường, hai chân của Tiểu Hồng ra sức vùng vẫy, phần eo dùng lực vặn vẹo, đôi bàn tay thon dài cũng ra sức ngăn cản thán hình Ngụy Thiên Minh tiến đến. Cơ hồ lúc này nàng đã phát huy đến toàn bộ khí lực toàn thân.


Thấy tiểu cung nữ này vậy, Ngụy Thiên Minh càng thêm vui vẻ mà áp sát tới. Hắn trong lòng cũng là luôn hướng tới nhưng cô gái như vậy, khi chinh phục được nàng mới có được cảm giác thành tựu của nam nhân, cho nên Tiểu Hồng càng ra sức giãy giụa Ngụy Thiên Minh càng áp sát nàng hơn.


Tiểu Hồng thấy thế càng vũng vẫy, sợ hãi nói ra: " Ngụy công công, tha mạng a, hãy tha cho ta, nô tỳ đều không biết gì hết cả!"


Khi nàng tuổi còn nhỏ, vốn là dự định là ở trong hoàng cung này làm cung nữ mấy năm, kiếm được một chút tiền dành dụm sau đó xuất cung đi lấy chồng. Ở trong hoàng cung này thì đại đa số các cung nữ đều suy nghĩ biện pháp như vậy.


Các nàng không có cơ hội được hoàng thượng nhìn trúng nên sẽ để giành ít tiền, thời điểm xuất cung thì cũng có vốn liếng để gả cho một nhà chồng tốt. Bởi vì những cung nữ này trong hoàng cung cũng chỉ cần mấy năm liền sẽ bị thay một nhóm, những người tuổi ngoài hai mươi sẽ được xuất cung về quê.


Trong hoàng cung mênh mông này, đều là nơi ở của hoàng thượng, cũng không thể giữ lại nhiều cung nữ già bảy tám mươi tuổi được, nếu không khi hoàng thượng đi qua mà nhìn thấy cũng sẽ cảm giác không được vừa mắt.


Cho nên, nhóm cung nữ hầu hạ rất hay thay đổi, việc này cũng tạo thành một quy tắc chung. Nữ hài đi vào hoàng cung làm cung nữ mấy năm, có được ít tiền thì ra ngoài lấy chồng. Đương nhiên, một số cung nữ quan trọng sẽ được lưu lại làm ma ma.


Tiểu Hồng cũng có một ý nghĩ như thế, dự định xuất cung rồi sau đó sẽ lấy chồng. Nhưng là nàng vạn vạn không nghĩ tới, tối nay nhìn đến sự việc không nên nhìn liền tự mình rước lấy tai hoạ. Nàng đều nghe người khác kể, trong cung nước sâu như biển, việc gì nhìn cũng không nên nhìn, nghe cũng không nên nghe, nếu không sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ. Tối nay, Tiểu Hồng xem như là đối với câu nói đó hiểu rất rõ.


Ngụy Thiên Minh nhìn thấy nàng giãy giụa thì càng khống chế nàng mạnh hơn, cũng không có vì nàng là nữ nhân mà thương hương tiếc ngọc.


Ngụy Thiên Minh phách lối cười nói: " Tiểu Hồng a, ngươi đã biết bí mật quan trọng nhất của ta, ngươi nói xem ngươi làm thế nào mới có thể để cho bản công công yên tâm?"


Tiểu Hồng nghe xong lời này, nàng hơi ngừng dãy giụa một chút đang định mở miệng nói gì đó, thì Ngụy Thiên Minh đã nhanh tay giữ miệng nàng ném một viên thuốc màu đỏ vào trong rồi ép nó trôi xuống. Ngụy Thiên Minh làm xong liền cười ha hả, nói ra: " Nói miệng không bằng chứng, ngươi nói ta làm sao có thể yên tâm?"


Thân hình Tiểu Hồng run lên, ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào Ngụy Thiên Minh đang ngồi ở trên thân mình, hơi nghẹn ngào nói: " Ngụy công công a, người..người là vừa cho ta nuốt thứ gì vậy? "


Ngụy Thiên Minh mỉm cười đắc chí nhìn Tiểu Hồng nói: " Đúng, chính là cái ngươi đang nghĩ đến đấy, ta chỉ tin tưởng một loại người duy nhất, chính là người chết."


Tiểu Hồng nghe vậy toàn thân tiếp tục giãy giụa nữa, đôi mắt vô thần mở to nhìn lên trần nhà mà lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt. Ngụy Thiên Minh thấy vậy cũng không quan tâm nàng nghĩ thế nào, hắn dùng sức đem thân thể của mình áp sát lên trên người tiểu cung nữ này. Hai tay Ngụy Thiên Minh vừa cởi xiêm y của nàng cũng vừa ra sức ma sát hai con thỏ trắng nhỏ ẩn sau chiếc yếm đỏ thành đủ loại hình dạng.


Sau một lúc Tiểu Hồng hơi hơi thở dốc, khuôn mặt phiếm hồng, nhưng nàng vẫn không động đậy chút nào. Ngụy Thiên Minh vừa ngắm nghía vuốt ve mọi chỗ trên cơ thể còn chưa thành thục của nàng, lại vừa dùng cự vật ở hạ thể của mình để di chuyển nhẹ nhàng nhằm kích thích thứ đang ẩn ở phía dưới cánh đồng cỏ dại đang nhẹ nhàng trôi nổi giữa hai chân nàng.


Khi Tiểu Hồng không thể tự làm chủ thân thể của mình nữa mà đã hơi cong lên, di chuyển theo dẫn dắt của Ngụy Thiên Minh, Tiểu Hồng lần đầu tiên trong đời cảm nhận được kích thích như vậy, miệng không tự chủ được mà phát ra thanh âm khoái hoạt.


Trong lúc nàng đang hơi hơi say mê cảm giác này thì Ngụy Thiên Minh chép miệng một cái, không chút hoang mang nào dùng hạ thân của mình ưỡn mạnh. Cắm cự vật của hắn một cách cực kỳ thô bạo vào sâu trong người nàng. Tiểu Hồng đang mê man, đầu tiên là cảm giác được thứ gì đó mãnh liệt nhồi sâu vào hạ thân, sau đó thân thể nàng như là bị xé toạc ra làm hai nửa khiến Tiểu Hồng kêu lên một cách tê tâm liệt phế, nghiến cắn chặt răng mà chịu đựng.


Tiểu Hồng theo bản năng dùng đôi chân ngọc của mình quấn quanh eo Ngụy Thiên Minh, đôi tay nàng ôm vào lồng ngực hắn sau đó bấu thật mạnh vào lưng Ngụy Thiên Minh. Nàng hơi hơi hướng ánh mắt nhìn xuống thấy dưới thân của mình đang loang lổ vết máu, cùng cự vật của Ngụy Thiên Minh đang cắm vào sâu trong người nàng, nơi đó vẫn còn rỉ ra vài giọt tinh huyết màu hồng. Đây là lần đầu tiên Ngụy Thiên Minh được tiếp xúc với một tiểu cô nương còn trong trắng, cái cảm giác này làm cho tâm linh của hắn rung động thật sâu


Qua một lúc khi hắn thấy đôi tay ngọc của nàng không còn cắm chặt sau lưng hắn nữa, mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy. Ngụy Thiên Minh liền bắt đầu dị động, hắn từ từ di chuyển rồi đến mãnh liệt điên cuồng. Mỗi một động tác đều vô cùng cuồng bạo, khi thì Ngụy Thiên Minh đặt một chân nàng lên cổ, khi thì lại xoay Tiểu Hồng nằm úp xuống, đủ loại tư thế được hắn ap dụng không bỏ xót gì. Nhận được kích thích mãnh liệt như vậy, thân thể Tiểu Hồng cũng bắt đầu ngượng ngùng di chuyển theo. Ngụy Thiên Minh bắt đầu tìm đến đôi môi của nàng rồi xuống cổ, đến bầu ngực tươi non no đủ ấy. Hắn ra sức dùng tay và miệng tìm tòi khắp cơ thể nàng trong khi cự vật vẫn liên tục ra vào trong người Tiểu Hồng.


" Ngươi.. Ngụ..Ngụy công.. Ta hận ngươi.. hận chết ngươi...."
Từng tiếng rên rỉ yêu kiều cùng thanh âm non nớt, thống khổ cùng vũ mị đan xen phát ra từ cổ họng của Tiểu Hồng. Thân thể của nàng rất nhanh đi đến cực hạn nhưng lại bị Ngụy Thiên Minh tàn phá khiến nàng chỉ có thể làm theo.


Không biết qua bao lâu sau Ngụy Thiên Minh cùng Tiểu Hồng nằm trên chiếc giường lộn xộn kia, mà hưởng thụ dư vị còn đọng lại sau vài lần cao trào của hai người. Ngụy Thiên Minh xoay người lại muốn ôm lấy thân thể còn non nớt, nhưng lại pha chút kiều mị của tiểu Hồng để vuốt ve âu yếm. Thì lại thấy Tiểu Hồng cố dùng sức lách người vào trong góc, mở đôi mắt thật to chứa nhiều xảm xúc phước tạp nhìn về phía hắn. Bối rối có, thống khổ có, ngọt ngào cũng có nhưng trong đôi mắt ấy lại không chứa bất kỳ tia oán hận cùng chán ghét nào


Đây là người đàn ông đầu tiên cũng có lẽ là cuối cùng của Tiểu Hồng. Hắn đã lấy đi lần đầu tiên của nàng, là người trượng phu kiếp này của nàng. Nhưng cũng chính người đàn ông này vừa nãy đã ra tay hạ độc vào người nàng. Tiểu hồng cũng không biết cảm xúc bây tại của mình đối với hắn là gì. Thống khổ hay ngọt ngào, sau khi suy nghĩ thật lâu nàng mới gương mặt khôi ngô kia khẽ nói:


" Ta không biết ngài có cảm xúc gì đối với ta hay không, nhưng ngài chính là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của ta. Nên ta muốn xin ngài một việc."


Chưa kịp để Ngụy Thiên Minh nói lời nào Tiểu Hồng lại nhẹ giọng thủ thỉ nói tiếp: " Sau khi viên độc dược kia phát tác, kính xin ngài giúp Tiểu Hồng tìm cỗ quan tài đem ta chôn cất ở một góc hẻo lánh trong hoàng cung này. Để thϊế͙p͙ thân có thể than thảnh mà đi tới kiếp sau "


Ngụy Thiên Minh nghe đến đây thì hơi ngơ ngẩn một lát rồi cười lên ha hả một tiếng. Tiểu Hồng thấy vậy thì lại ngơ ngác rồi bật khóc, mắt lại chảy xuống như mưa, nghẹn ngào nhìn Ngụy Thiên Minh giọng run rẩy nói ra từng chũ:


" Tiểu Hồng biết thân phận thấp kém nên cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ mong ngài có thể cho ta mặc một bộ quần áo tử tế, rồi an táng Tiểu Hồng ở đâu cũng được, tiểu nữ cũng không mong cầu gì hơn. Kính xin đại nhân đáp ứng."


Lúc này, Ngụy Thiên Minh mới tiến lại gần ôm thật chặt Tiểu Hồng, nói ra: " Tiểu Hồng ngoan, ngươi bây giờ đã là nữ nhân của ta, Ngụy Thiên Minh ta làm sao có thể ngươi chết đi được. Viên thuốc lúc nãy cho ngươi uống chỉ có tác dụng giảm đau thôi. Những lời nói ban nãy chỉ là để hù doạ ngươi một chút."


Ngụy Thiên Minh nói xong câu này cũng cười lên ha hả, ôm Tiểu Hồng càng chặt. Cự vật bên dưới lại tìm được đến nơi mà nó cần ôm ấp. Tiểu Hồng là một nữ hài tử thông minh, nghe đến đây cũng im lặng dựa đầu vào trong lòng hắn mà thút thít nỉ non.


Sau một lúc nàng hơi ngừng, ngẩng đầu lên len lén nhìn Ngụy Thiên Minh, nhẹ nói: " Ngụy công công, ngươi nói tất cả đều là sự thật sao.?"


Ngụy Thiên Minh khóe miệng giương lên, bàn tay không nhin được mà bóp lấy nhũ phong non mịn khá vừa tay một cái, mà đường đường chính chính nói: " Tất nhiên là thật, và lại khi ở riêng không được gọi là Ngụy công công nữa nếu không thì lại để ta chứng minh thêm một lần nữa."


Vừa nói thân dưới Ngụy Thiên Minh lại nhẹ nhẹ di chuyển, khiến khuôn mặt Tiểu Hồng nhăn khó không thôi.
Một lúc sau, Tiểu Hồng hơi nhè nhẹ ôm lấy thân hình của Ngụy Thiên Minh nói: " Tiểu Hồng về sau chuyện gì cũng đều nghe Ngụy..Phu quân giao phó, tất cả đều do người an bài."


Ngụy Thiên Minh thấy vậy, nghiêng đầu sang nhìn nàng mỉm cười nói:" Thân thể ngươi mới trải qua lần đầu, cần tĩnh dưỡng một vài ngày, chút nữa ta qua gặp Tuệ phi xin giúp ngươi lý do là ngươi đang giúp ta chút việc. Hiện tại cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi, phòng của ta không có người lạ, không cần lo lắng bị ai hoài nghi "


Nói xong, Ngụy Thiên Minh nhìn một chút bên ngoài lên tiếng: "Hiện tại thời gian không còn sớm, ngươi vẫn nên mau chóng nghỉ ngơi sớm một chút."


Tiểu Hồng cũng không nói gì thêm lấy tay nhẹ nhàng lau nước trên khoé mắt, thì Ngụy Thiên Minh bỗng nhiên mở miệng:" Tiểu hồng, chút nữa ta đưa cho ngươi năm trăm lạng vàng, ngươi mang về giấu kỹ. Khi nào có việc thì mang ra sử dụng!"


Nghe xong lời Ngụy Thiên Minh nói liền kinh ngạc tiếp theo là cảm động. Tiểu Hồng trong tẩm cung của Tuệ phi nhiều năm như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai đưa cho nàng đồ vật quý giá như vậy.
Nàng sững sờ về sau, mới mở miệng nói ra: " Ngụy...Phu quân, cái này quá quý giá, ta thật không thể nhận được!"


Ánh mắt Ngụy Thiên Minh trầm xuống, liền nói: " Ta bảo ngươi nhận, ngươi liền nhận lấy, giữa chúng ta nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Nàng do dự một chút rồi gật đầu mạnh một cái, liền nói: " Ngụy công, cám ơn ngươi!"
Ngụy Thiên Minh mỉm cười, nói ra: "Cám ơn cái gì, nghỉ ngơi sớm đi!"


"Ừm!" Tiểu Hồng gật đầu một cái, ôm eo hổ của hắn càng chặt hơn, trong đôi mắt chứa ý cười khó dấu được. Ngụy Thiên Minh thầm nghĩ tiểu cung này đúng là dễ thoả mãn.
"Đinh, chúc mừng kí chủ, hoàn thành được nhiệm vụ phụ và hai nhiệm vụ ẩn, xin mời kiểm tra điểm thưởng!"


Bỗng nhiên, trong đầu Ngụy Thiên Minh lại vang lên thanh âm lạnh lẽo của hệ thống


Có thể bạn cũng muốn đọc: