Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 13: Bị phát hiện

Quan hệ chủ nô đều có quy củ ước định, hống chi đây còn ở trong hoàng cung. Nếu chủ tử bảo ngươi ngồi xuống cũng đừng ỷ vào mình được ân sung mà kiêu ngạo, thật sự ngồi xuống. Làm như vậy sẽ dễ dàng gây cho chủ tử bất mãn. Có nhiều lúc, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ, đều có thể dẫn xuất một số tai họa lớn.


Cho nên, Ngụy Thiên Minh tình nguyện đứng đấy, cũng không dám cùng Tuệ phi ngồi ngang hàng để tránh nàng không cao hứng. Tuệ phi hơi liếc một chút Ngụy Thiên Minh, nói: " Tiểu Ngụy Tử, ngươi ngược lại là rất am hiểu quy củ a, bất quá bản cung để ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi xuống không cần nghĩ quá nhiều."


" Ai, vậy nô tại tuân mệnh!" Lần này Ngụy Thiên Minh cũng không già mồm, ngồi xuống bên cạnh người Tuệ phi.


Lần thứ nhất không được ngồi,đó là tuân theo quy củ, lần thứ hai Ngụy Thiên Minh ngồi xuống cũng là một quy củ. Chủ tử nói đến lần hai, nếu như vẫn không nghe theo, như vậy là ngươi không tôn trọng lời nàng, càng đắc tội nàng hơn lúc đó không biết sẽ chết như thế nào.


Ngụy Thiên Minh ngồi xuống liền dò hỏi Tuệ phi một chút, nói: " Không biết Nương nương có việc gì phiền não không bằng để nô tài nghĩ một chút, biết đâu nô tài có thể sẽ nghĩ ra một cái biện pháp, giúp Nương nương phân ưu."


Tuệ phi lúc này tâm tình hơi thả lỏng một chút, nàng khẽ gật đầu, liền nói: "Tiểu Ngụy Tử, vẫn là ngươi tận tâm vì ta nhất, nếu như những tên cẩu nô tài kia, có thể hiểu chuyện bằng một nửa ngươi, bản cung cũng sẽ không có phiền não."


Ngụy Thiên Minh mỉm cười, nói: " Đã là Nương nương người không thích các nàng, thì cứ cho các nàng lui xuống trước, miễn cho để ngài nóng giận."
Dung phi đưa mắt nhìn xuống, đối Tiểu Hồng các nàng nói ra: "Còn không mau cút đi, bản cung nhìn thấy các ngươi thì rất phiền!"


Một câu nói kia, đối với các nàng Tiểu Hồng mà nói liền giống như Thánh chỉ vậy, làm cho các nàng rất kích động. Không còn dám có nửa điểm do dự, Tiểu Hồng cùng mấy tiểu cung nữ khác , cung kính nói: " Bọn nô tì cáo lui, đa tạ nương nương khai ân không giết!"


Vốn các nàng Tiểu Hồng còn muốn cảm tạ Ngụy Thiên Minh một chút, nhưng bọn họ cũng không dám trắng trợn nói ra. Có khi nói nhiều không chừng sẽ cho Ngụy Thiên Minh rước lấy một số tai hoạ.


Cho nên, các nàng đều là dùng ánh mắt cảm kích nhìn Ngụy Thiên Minh một chút, rồi từ trong phòng lui ra ngoài. Đợi khi hạ nhân đi hết Ngụy Thiên Minh mới tiếp tục hỏi: "Nương nương, vừa mới nãy đến tột cùng là có chuyện gì mà để người bực đến bậc này?"


Trong phòng này cũng không có ai khác, Tuệ phi cũng không cố làm ra vẻ gì nữa. Tiến lại gần rồi ngồi lên đùi Ngụy Thiên Minh, hai tay vòng qua cổ hắn thở dài rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Qua mấy ngày nữa, liền là sinh thần Thái Hậu, các phi tử khác đều đang bận rộn chuẩn bị lễ vật, bản cung cũng không có ngoại lệ. Vốn muốn bảo các nàng chuẩn bị một số bảo vật hiếm lạ. Lại không nghĩ tới, các nàng đều đem đến những đồ vật vô dụng, có chút chuyện này mà cũng đều làm không xong!"


Nói xong Tuệ phi lại là một lần nữa thở dài.


Tiếp đấy, Tuệ phi còn nói thêm: " Phải biết rằng, lần này các phi tử kia đều là dồn hết sức, muốn đưa phần hảo lễ vật cho Thái Hậu làm niềm vui. Chỉ cần Thái Hậu mà cao hứng. Về sau ở trong hậu cung không ai dám làm gì ngươi cả, bất quá, trong hoàng cung này Kỳ Trân Dị Bảo gì cũng có. Chỉ cần hơi giá trị một chút hoàng cung này đều có. Vì để chuẩn bị phần lễ vật này, bản cung đồ ăn đều không nuốt nổi.


Ngụy Thiên Minh nghe xong, thì hơi gật đầu, nói ra: " Nương nương nói rất chính xác, Thái Hậu Kỳ Trân Dị Bảo khẳng định đều rất nhiều, muốn chiếm được niềm vui nhất định muốn ra món quà bất ngờ mới được."


Nói thật, khi vừa nghe Tuệ phi nói vậy, Ngụy Thiên Minh có chút lau mắt mà nhìn. Hắn không nghĩ tới, nữ nhân này cũng không tính là ngốc, đưa lễ không thể quá phổ thông mà Kỳ Trân Dị Bảo cũng không được.
Tuệ phi được Ngụy Thiên Minh nhắc nhở, đầu óc cũng linh hoạt lên.


Nàng liếc Ngụy Thiên Minh một chút, nói: " Tiểu Ngụy Tử, bản cung biết ngươi là người thông minh, lần này việc tặng quà cho Thái hậu bản cung sẽ cho ngươi chuẩn bị lễ vậy, thấy như thế nào?"


Ngụy Thiên Minh cũng sớm đoán được, Tuệ phi khẳng định sẽ đem việc này giao cho hắn. Bất quá Ngụy Thiên Minh cũng không sợ, hắn sớm đã có chuẩn bị.


Ngụy Thiên Minh khẽ gật đầu nói: " Cái này không có vấn đề, nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực đi vì nương nương làm việc. Chỉ là muốn suy nghĩ khác với các phi tử trong hậu cung thì chắc là phải tốn chút tâm tue."


Ngụy Thiên Minh biêu lộ ra thái độ này làm cho Tuệ phi rất hài lòng, nàng trực tiếp nói: " Tiểu Ngụy Tử, ngươi cứ việc đi làm, mặc kệ sài nhiêu bạc, chỉ cần có thể chiếm được niềm vui của Thái Hậu, tất cả không có vấn đề!"


Ngụy Thiên Minh đầu óc chuyển động, nói ra: " Nương nương, đó cũng không phải là vấn đề tiền bạc vấn đề, ý của nô tài là nếu muốn lễ vật khác người, chúng ta phải đi ngoài cung tìm lễ vật, những đồ vật trong cung này chỉ sợ Thái Hậu là một kiện đều không nhìn trúng, ngài nghĩ thử xem sao?"


Nghe Ngụy Thiên Minh nói ra suy nghĩ, Tuệ phi hơi chau mày một chút, sau đó thì gật đầu, nói ra: " Ngươi nói khá có lý, Thái Hậu ở trong cung này bảo bối gì đều gặp qua, nếu nếu đưa cho nàng những món như vậy khẳng định nàng không hứng thú."


Bất quá, Tuệ phi còn nói thêm: " Nhưng nếu muốn xuất cung ra ngoài, cũng không phải một chuyện dễ dàng, thái giám trong hậu cung này nếu muốn xuất cung nhất định phải có hậu cung tổng quản, Cẩn công công phân phó rồi cầm lệnh bài để có thể ra khỏi cung, nếu như không có lệnh bài mà tự ý ra ngoài sẽ bị chém đầu."


Ngụy Thiên Minh bên cạnh cười nói: " Nương nương, chẳng lẽ người đã quên, Cẩn công công không phải muốn lôi kéo ta sao, vậy thừa cơ hội này ta đi hỏi hắn xin một cái lệnh bài, xuất cung giúp người đi tìm lễ vật, ngài thấy thế nào?"


Tuệ phi lắc đầu, nói ra: " Việc này không ổn, vẫn là ta tự mình đi tim Cẩn công công, rồi mượn hắn một tấm, đến lúc đó hắn hẳn sẽ nể mặt bản cung."
" Như vậy cũng tốt!" Ngụy Thiên Minh gật đầu, không có nói thêm gì.


Hắn biết, Tuệ phi làm như thế này là sợ Ngụy Thiên Minh hắn cùng Cẩn công công đi quá gần, đến khi trở thành người của Cẩn công công thật thì Tuệ phi hối hận không kịp.


Ngụy Thiên Minh đoán không sai, Tuệ phi cũng là bởi vì điều này mới quyết định chính mình đi mượn lệnh bài. Nàng vất vả lắm mới có một thủ hạ thông minh tải giỏi như vậy, sao có thể để hắn bị người khác chiếm mất.


Sau khi hai người bàn xong việc, Ngụy Thiên Minh hết sức chăm chú ngồi trên giường giúp Tuệ phi chăm sóc thân thể. Khi Ngụy Thiên Minh đang nhào nặn đôi thỏ trắng lớn thì làm như vô tình hỏi đến: " Tuệ phi nương nương, không biết ngài cảm thấy Sở Ninh công chúa như thế nào?"


Tuệ phi nghe Ngụy Thiên Minh nói đến Sở Ninh công chúa, thì biểu hiện trên mặt nàng hơi đổi, hỏi: " Ngươi ngươi hỏi nàng ta làm cái gì, chẳng lẽ ngươi đắc tội nàng?"
"Không, không có!" Ngụy Thiên Minh lập tức phủ nhận nói
"Không có liền tốt!" Lúc này Tuệ phi mới yên tâm nói một câu.


Sau đó, Tuệ phi còn nói thêm: " Tiểu Ngụy Tử, đừng trách bản cung không có nhắc nhở ngươi, Sở Ninh công chúa là muội muội ruột của hoàng đế, trong cái hậu cung này rất là phách lối. Đừng nói là ta, xem như Hoàng hậu nàng ta cũng không đặt vào trong mắt. Ngơi mà chọc nàng, bản cung cũng không che trở nổi cho ngươi nghe rõ chưa?"


Ngụy Thiên Minh nghe xong Tuệ phi nói những điều này, biểu tình trên mặt hơi khó coi. Hắn không nghĩ tới, Sở Ninh công chúa này ở trong hoàng cung lại không có ai dám chọc giận nàng. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, lúc đó thật không nên đánh chết sủng khuyển của Sở Minh công chúa.


Lúc đó ra oai thì thoải mái, bây giờ xử lý không tốt liền sẽ tự dẫn lửa thiêu thân. Hiện tại Ngụy Thiên Minh cũng chỉ có thể cầu nguyện, Sở Ninh công chúa sẽ không phát hiện con chó kia của nàng, đã bị ăn mất


Ở ngoài mặt Ngụy Thiên Minh còn cười tủm tỉm với Tuệ phi nói ra: " Nương nương dạy rất phải, nô tài nhất định sẽ đem lời nói của người ghi ở trong lòng, tuyệt đối sẽ không đi gây với Sở Ninh công chúa."


Sau khi giúp nàng đến kiệt sức, thì Ngụy Thiên Minh ngồi dùng bữa với Tuệ phi sau đó trở về gian phòng của mình. Nhưng lại không nghĩ tới Ngụy Thiên Minh vừa trở lại chỗ mình ở liền thấy một người mặc Cung Y cẩm tú, đầu đội một đóa đại mẫu đơn, đi chiếc hài đỏ đế cao. Mang theo một đám thái giám cung nữ dắt theo mấy con Tàng Ngao, đem chỗ ở của hắn vây lại.


Mà mấy tên tiểu thái giám lần trước cũng bị mang đến. Đám tiểu thái giám, nằm trên mặt đất toàn thân đều là vết thương. Có thể nhìn ra bọn họ vừa bị hành hung một trận không nhẹ. Mà dưới chân cô gái kia có một đống xương còn bám bụi đất vừa được đào lên chưa lâu.


Ngụy Thiên Minh nhìn thấy tình cảnh này cũng biết được Sở Ninh công chúa tìm đến tận cửa Mà người ăn mặc cẩm y kia chắc hẳn là công chúa phách lối không coi ai ra gì trong truyền thuyết. Hắn cũng không nghĩ đến, buổi sáng mới ăn được thịt chó, buổi chiều liền bị đến nhà hỏi tội.


Nhìn đến cái mấy con Tàng Ngao kia Ngụy Thiên Minh cũng hiểu ra. Trước kia hắn không nghĩ tới Sở Ninh công chúa còn nuôi thêm mấy con nữa. Bây giờ lại để mấy con chó này đánh hơi ra được nơi bọn họ chôn xương, khứu giác bọn này hơn con người rất nhiều. Không phải vậy thì cũng sẽ không bị phát hiện nhanh như thế.


Ngụy Thiên Minh dám khẳng định, không phải do mấy tên thủ hạ của hắn báo tin, trừ khi chính bọn hắn không muốn sống. Lúc này, Sở Ninh công chúa nắm dắt hai con chó Ngao Tây Tạng bước đến nhìn chằm chằm mấy tiểu thái giám kia, hỏi: " Mau nói, đến cùng là tên nào đưa ra chủ ý đem Đại Hắc ăn mất!"


Đối mặt với sực việc như thế này, mấy tiểu thái giám kia sớm đã bị doạ hoảng sợ sắc mặt đại biến, toàn thân phát run. Có một người nhát gan bị hoảng sợ khóc tại chỗ. Sở Ninh công chúa trên mặt tràn đầy phẫn nộ, gương mặt mỹ lệ để lộ ra một tia cười lạnh, trực tiếp nói: " Các ngươi không nói thật sao, vậy ta liền để Nhị Hắc, Tam Hắc, cắn chết các ngươi!"


Nói xong Sở Ninh công chúa liền muốn thả chó, để chúng nó đi cắn xé mấy tiểu thái giám này!


Có thể bạn cũng muốn đọc: