Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 14: Nhạc Ninh Cung

Mấy con Tàng Ngao cực kì hung mãnh này nếu bị thả ra ngoài cắn xé trên người mấy tiểu thái giám này, tuyệt đối sẽ để bọn họ sống không bằng chết. Thậm chí có thể trực tiếp vong mạng.
"Rống, rống. . ."


Mấy con Tàng Ngao miệng vương vãi nước miếng ra ngoài, biểu lộ ra cực kỳ hung hăng. Nếu như Sở Ninh công chúa mà thả nay một cái thì chúng sẽ không chút do dự mà xông lên, cắn chết mấy tên thái giám này.


Ngụy Thiên Minh đứng ở cách đó không xa, thấy cảnh như vậy, biểu hiện trên mặt trở lên hết sức khó coi lên. Hắn biết, nếu như mình không xuất hiện, mấy tiểu thái giám này sẽ phải trả vé mà về bến hết. Tuy Ngụy Thiên Minh hắn không phải người tốt lành gì, nhưng để cho người khác chịu tội thay mà mình đứng cạnh nhìn, thì hắn vẫn làm không được.


"Dừng tay!"
Bỗng nhiên, Ngụy Thiên Minh hét lớn một tiếng, từ bên ngoài viện bước nhanh đi tới. Hắn hét lớn một tiếng, thanh âm này hết sức vang dội, để mọi người trong sân, đều nghe được rõ ràng. Sở Ninh công chúa cũng nghe được thanh âm của Ngụy Thiên Minh sau đó nàng quay đầu lại, nhìn về phía Ngụy Thiên Minh.


Nàng không quay đầu còn tốt, vừa quay đầu lại, Ngụy Thiên Minh liền nhìn thấy một gương mặt tuyệt mỹ như tiên nữ hạ phàm. Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ kết hợp với khí chất ung dung bá đạo của một người cao quý, làm nàng càng trở lên bất phàm. Mà trong đôi mắt kia của nàng, lóe ra một loại ngạo khí, mười phần linh động.


Tục ngữ có nói tướng do tâm sinh, Sở Ninh công chúa tuy dung mạo xinh đẹp, nhưng bộ dáng của nàng lại có thể khiến người ta nhìn ra, nàng rất cao ngạo.
Sở Ninh công chúa nhìn về phía Ngụy Thiên Minh, hơi nheo mắt lại lạnh lùng nói ra: " Hửm, Tiểu thái giám, ngươi là ai?"


Mấy tên thái giám quỳ trên mặt đất vết thương chằng chịt nhìn thấy Ngụy Thiên Minh xuất hiện, lập tức kêu khóc nói: " Ngụy công công, ngài cuối cùng đến, người không đến nữa chúng ta liền chống đỡ không nổi!"
Ngụy Thiên Minh khoát khoát tay, ra hiệu cho bọn hắn đừng hốt hoảng.


Sau đó, Ngụy Thiên Minh liền đi tới bên người Sở Ninh công chúa bên người, khẽ khom người, nói: " Ngài nhất định là người tài mỹ song tuyệt, hóa thân của chính nghĩa, thanh danh tại hậu cung lan xa, người người nhắc đến, Sở Ninh công chúa?"


Được người khen một cái như thế, biểu lộ của Sở Ninh công chúa liền hơi chút hưởng thụ. Lông mày Sở Ninh công chúa nhướng lên, mí mắt híp lại một chút, nói: " Ngươi là người của tẩm cung nào, mồm miệng có chút lanh lợi."


Ngụy Thiên Minh mỉm cười nói: " Hồi bẩm Sở Ninh công chúa, nô tài hậu hạ bên người của Tuệ phi, tên là Ngụy Thiên Minh."
"Tuệ phi?" Sở Ninh công chúa nhướng mày, rồi nói ra: " Không có gì ấn tượng, tám thành là những phi tử không được sủng ái kia."


Tuy Sở Ninh công chúa đối với Tuệ phi chẳng thèm ngó tới, nhưng là Ngụy Thiên Minh cũng không dám tức giận.


Hắn ngược lại còn cười theo, nói ra: " Sở Ninh công chúa, chuyện gì lại để ngài nổi giận như thế, có phải mấy tên nô tài này đắc tội vào ngài hay không, chỉ cần ngài phân phó một tiếng, bọn họ để tự nô tài tới xử phạt, không cần phiền ngài đại giá đến đây."


Ngụy Thiên Minh đang nghĩ xem làm như thế nào đem việc này lừa gạt, để Sở Ninh công chúa rời khỏi nơi này. Thế nhưng Sở Ninh công chúa cũng không phải là dễ lùa gạt như vậy. Nàng lạnh hừ một tiếng, liền nói: " Tên cẩu nô tài nhà ngươi là thứ gì, cũng xứng ở trước mặt ta nói chuyện, bản cung lại hỏi ngươi, cái viện tử này là ai ở?"


Ngụy Thiên Minh không giấu diếm trả lời: " Khởi bẩm Sở Ninh công chúa, cái viện tử này, là nô tài cùng mấy tên tiểu thái giám này ở cùng nhau."


Vừa mới nói xong Sở Ninh công chúa bỗng nhiên thì hét lớn một tiếng: " Tốt, tên cẩu nô tài nhà ngươi, nhất định là ngươi cùng mấy cái này tiểu thái giám, ở cùng một chỗ ăn Đại Hắc của ta, đúng hay không?"


Không thể không nói, Giác Quan Thứ Sáu của nữ nhân là vô cùng chuẩn. Trong nháy mắt Sở Ninh công chúa liền đoán được là Ngụy Thiên Minh làm việc này.
Tuy nhiên Sở Ninh công chúa đoán không sai, nhưng trong loại tình huống này, Ngụy Thiên Minh sẽ không thừa nhận.


Hắn vội vàng lắc đầu nói: " Sở Ninh công chúa, oan uổng a, chúng ta căn bản cũng không có ăn cái gì, cũng không biết Đại Hắc là cái gì, ngài không có chứng cứ, cũng không thể oan uổng chúng ta!"


Chỉ tiếc, Sở Ninh công chúa không thèm nói đạo lý. Nàng cũng sẽ không giống như Bao Thanh Thiên, còn chậm rãi xử án, phỏng đoán, có chứng cứ mới xử phạt. Trong từ điển của Sở Ninh công chúa, đến tới bây giờ đều không có hai từ chứng cứ.


Nàng nhận định ai là hung thủ, như vậy người đó chính là hung thủ, cho dù không phải, cũng muốn vu oan giá hoạ. Huống chi, trong hoàng cung này, làm việc cần gì chứng cứ sao? Đều là giảng quyền lực và âm mưu mà thôi!


Cười lạnh một tiếng, Sở Ninh công chúa liền nói: " Muốn bản cung lấy ra chứng cứ, Đại Hắc của bản công chúa đã bị các ngươi ăn chỉ còn lại có xương cốt, hiện tại bản cung phải đem bọn cẩu nô tài các ngươi, đều ném vào trong nồi lớn hầm canh!"


Nói xong, Sở Ninh công chúa vung tay lên, nói: " Người tới, đem tất cả mấy tên cẩu nô tài đều mang đi, bản cung muốn trừng phạt bọn họ thật tốt!"
"Vâng!"
Rất nhanh, mười tên tiểu thái giám ở bốn phía, chuẩn bị xông lên muốn đem bọn người Ngụy Thiên Minh mang đi.
Ngụy Thiên Minh thấy vậy, tranh thủ hô: "Chậm đã!"


Sở Ninh công chúa hơi liếc Ngụy Thiên Minh một chút, nói: " Sắp chết đến nơi rồi, ngươi còn có lời gì muốn nói?"


Ngụy Thiên Minh ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Sở Ninh công chúa nói ra: " Con chó kia của ngươi là bị ta đánh chết. Cũng là một mình ta ăn, không có quan hệ gì với người khác, thả bọn tiểu thái giám kia đi!"


Ở lúc mấu chốt, Ngụy Thiên Minh giống như một anh hùng không e ngại bất kỳ nguy hiểm nào, trực tiếp đứng ra thay mấy tiểu thái giám, đem tất cả hành vi phạm tội, đều để trên người của mình.


Nhưng trên thực tế, giết Tàng Ngao, ăn thịt chó, cũng chính là hành động của Ngụy Thiên Minh thật. Mấy tiểu thái giám, chẳng qua là bị Ngụy Thiên Minh bức bách. Mấy tiểu thái giám thấy Ngụy Thiên Minh nói nghĩa khí như vậy, tất cả đều hết sức cảm động, bọn họ nhìn về phía Ngụy Thiên Minh, trong ánh mắt đều xuất hiện một tí sùng bái.


Lúc này, Sở Ninh công chúa nghe thấy Ngụy Thiên Minh nói như vậy, lập tức lộ ra một tia cười lạnh. Nàng cười lạnh nói: " Ây Nha a, tên thái giám này vẫn rất giảng nghĩa khí, có chút can đảm. Lại dám cùng Sở Ninh công chúa ta khiêu chiến, ta rất thưởng thức ngươi, đã như vậy bản cung cho ngươi một cái cơ hội, để ngươi một lần làm anh hùng, ngươi đi theo ta, ta sẽ thả mấy tiểu thái giám kia, thế nào?"


Ngụy Thiên Minh không hề nghĩ ngợi, gật đầu nói: " Không thành vấn đề!"


Thật ra, Ngụy Thiên Minh biểu hiện đại nghĩa lẫm liệt như vậy, cũng sớm đã làm ra kế hoạch thật tốt. Hắn biết, lần này chính mình đắc tội với Sở Ninh công chúa, kết quả chắc chắn sẽ không dễ chịu, mà lại với tính cách Sở Ninh công chúa, nói không chừng trừng phạt hắn, thì mấy cái tiểu thái giám kia cũng như vậy.


Thậm chí có thể nói, Tuệ phi cũng không thể cứu chính mình.
Đã là như vậy, còn không bằng chính mình hòa hoãn tâm tình Sở Ninh công chúa trước một chút, chờ mình tìm được cơ hội, từ trong hoàng cung này chạy đi, hoặc là bắt cóc Sở Ninh công chúa.


Hoặc là đợi một cơ hội, đem cưỡi Sở Ninh công chúa. Nữ nhân này lớn lối như thế, không cho nàng nhìn một chút sắc mặt. Ngụy Thiên Minh trong người rất khó chịu. Cho nên vừa nãy hắn mới biểu hiện hiên ngang lẫm liệt, trước hết nghe theo lời Sở Ninh công chúa.
Thực sau lưng, Ngụy Thiên Minh có ý đồ khác.


Sở Ninh công chúa mặt ngoài phách lối nhưng lại không biết nội tâm Ngụy Thiên Minh âm mưu hiểm ác, nàng trên mặt còn nở nụ cười đang suy nghĩ, chính mình tra tấn Ngụy Thiên Minh thế nào mới có thể tỏ ra mình bá đạo.
Vung tay lên, Sở Ninh công chúa liền hạ lệnh: " Đem cái tên thái giám Ngụy Thiên Minh này, mang đi!"


"Rõ!"
Mười tên thái giám ứng tiếng, đem Ngụy Thiên Minh hắn áp giải đi. Sở Ninh công chúa mặc dù phách lối, nhưng nàng cũng coi như là coi trọng chữ tín, khi mang đi Ngụy Thiên Minh đi, liền không có động mấy tiểu thái giám kia.


Trước khi đi Ngụy Thiên Minh đối với tiểu thái giám kia nói ra: " Nhớ kỹ, các ngươi không thể đem việc này nói cho Tuệ phi, hiểu chưa?"
Mấy tiểu thái giám đối Ngụy Thiên Minh cảm kích không thôi, làm sao lại không nghe hắn nói.


Lúc này, Sở Ninh công chúa cũng quay đầu, nhìn đám thái giám kia một chút, cười lạnh nói: " Hắn nói không sai, các ngươi nói cho Tuệ phi, bản cung có thể liền đem nàng chung một chỗ mà thu thập, ha ha, ha ha ha!"


Tiếng cười cuồng vọng kia cũng đã nói rõ, Sở Ninh công chúa không để Tuệ phi nương nương vào trong mắt. Mà nàng, cũng xác thực có năng lực như thế. Đám tiểu thái giám bị doạ hoảng sợ đứng ở nơi hẻo lánh run lẩy bẩy, căn bản không dám lên tiếng.


Rất nhanh, Ngụy Thiên Minh bị mang đi, hắn đi một đoạn đường rất dài mới đến cung điện của Sở Ninh công chúa. Cung điện của Sở Ninh công chúa ở tên là Nhạc Ninh Cung tại trong hoàng cung này, có thể coi là một phương xa xỉ bậc nhất.
Rất nhiều địa phương mà phi tử ở đều không tốt bằng chỗ Sở Ninh công chúa.


Cũng không có cách, Sở Ninh công chúa thân muội muội duy nhất của hoàng đế, đãi ngộ của nàng trong cung này mười phần ưu việt.
Mà lại, Sở Ninh công chúa cũng được Thái Hậu yêu thích, cho nên nàng ở trong hậu cung này, liền xem như lật trời, cũng không có người có thể đem nàng xử phạt.


Lại thêm Sở Ninh công chúa không có tham dự mấy việc lục đục với nhau, những nhóm phi tử cùng công công kia, đều muốn lấy lòng nàng miễn cho bị nàng quấn vào, dẫn đến phiền phức.
Ngụy Thiên Minh được đưa tới Nhạc Ninh Cung, trực tiếp bị nhốt lại trong một gian phòng.


Khi bị giam vào phòng, Ngụy Thiên Minh phát hiện bốn phía không có người, hắn bắt đầu lục loạn đồ vật trong phòng. Hắn quyết định, nếu rời khỏi cung cũng phải tìm một chút đồ vật đáng tiền. Để sau khi mình xuất cung cũng không thiếu tiền tiêu.


Đang lúc Ngụy Thiên Minh trong phòng lục đồ, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Sở Ninh công chúa. Nàng đứng ở cửa ra vào, trực tiếp tức giận nói: " Ngươi là một tên cẩu nô tài lớn mật, dám ăn Đại Hắc của ta, hôm nay bổn cô g chúa liền để Nhị Hắc, Tam Hắc, Tứ Hắc, Ngũ Hắc, vì nó mà báo thù!"


Nói xong, cửa lớn của căn phòng bỗng chốc bị mở ra, Sở Ninh công chúa đứng ở cửa ra vào, trong tay nắm một đống dây cương. Mà mỗi một cây dây cương, đều nối với một con Tàng Ngao. Nhìn qua một cái cũng có mười mấy đầu Tàng Ngao.


Nhiều mãnh khuyển như vậy, lại đứng chung một chỗ, đều sẽ hình thành một cỗ khí thế rất đáng sợ. Cho dù là mười mấy người có võ công, cũng sẽ bị bọn chúng hù cho sợ. Những tiểu thái giám đi theo Sở Ninh công chúa cũng chỉ dám đứng xa xa, không dám sát lại quá gần, sợ sẽ bị bon Tàng Ngao này cắn.


Ngụy Thiên Minh quay về hướng cửa nhìn một chút, nhất thời ánh mắt trầm xuống, nói thầm một tiếng: "Không tốt, tiểu tiện nhân này cũng quá độc!"


Vốn Ngụy Thiên Minh chuẩn bị vơ vét một chút tiền tài, hiện tại xem ra, cũng không dễ dàng như vậy. Sở Ninh công chúa đứng tại cửa ra vào, nàng cười lạnh một tiếng, liền nói: " Ngụy Thiên Minh, đi chịu chết đi!"
Tiếng nói vừa dứt , Sở Ninh công chúa buông dây cương trong tay ra.


Có thể bạn cũng muốn đọc: