Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 17: Điều giáo công chúa ( 2 ) ( H+ )

Ngụy Thiên Minh thấy vậy gãi đầu nhưng đột nhiên linh quang lóe lên. Tay hắn hướng về tiểu bạch thố của nàng mà dùng sức hơi bóp. Ngực của Sở Ninh công chúa truyền đến cơn đau, khiến đôi môi hồng của nàng hé ra rên rỉ. Ngụy Thiên Minh nhân cơ hội này, eo hổ dùng lực tiến thẳng một mạch vào bông hoa cúc phía sau của nàng.


Sở Ninh công chúa cảm giác được vật kia chui vào bên trong mình, khiến mũi nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch. Sở Ninh công chúa không thể tưởng tượng nổi, nàng chỉ cảm giác có hơi tê nóng, nhưng lại không có bao nhiêu đau đớn. Sở Ninh công chúa liền sững sờ, chớp mắt nhìn Ngụy Thiên Minh mà không nói câu nào.


Ngụy Thiên Minh nhìn vậy cũng có chút kỳ quái. Hắn đã từng nghe rằng, nữ hài lần đầu tiên bị xâm nhập phía sau hẳn là rất đau mới đúng. Nhưng Sở Ninh công chúa lại này ra một bộ dáng không có việc gì, hắn nhịn không được hỏi; " Cảm giác ra sao?"


"Nóng, hơi lạ! Lại còn có chút kích thích. Phía sau ta thật sự quá nhỏ ah! Chủ nhân...bây giờ cảm giác như đang bị giãn ra."


Sở Ninh công chúa cảm giác được long căn của Ngụy Thiên Minh ở phía sau mình đang bắt đầu di chuyển. Dù cái đó đã sâu đến gần trực tràng, nhưng trên mặt nàng biểu lộ ra hết sức thoải mái, thanh âm cũng run rẩy theo.


Xem ra Sở Ninh công chúa thật sự là người có khuynh hướng thích bị ngược. Hơn nữa, cả cơ thể nàng cũng có rất nhiều chỗ nhạy cảm, dù chỉ kích thích nhẹ một chút thì Sở Ninh công chúa cũng sẽ biểu lộ ra cực kỳ hoang dại. Ngụy Thiên Minh đang thừa dịp nàng đang động tình như thế, không cố kị gì mà dùng sức thật mạnh tiến vào tàn phá. Nhưng khi long căn của hắn mới tiến được một nửa, đã buộc phải dừng lại. Bông hoa cúc chớm nụ của Sở Ninh công chúa là một nơi cực phẩm, thân dưới của Ngụy Thiên Minh khi vừa đi vào đã bị siết chặt mà co bóp. Ngụy Thiên Minh di chuyển bên trong thánh địa tràn đầy khoái cảm này, nhiều lúc hắn cũng suýt phải dơ tay đầu hàng.


"Ah! Không được... chủ nhân, ngươi đừng di chuyển um... đợi cho ta thích ứng...Ah.."


Khi đang do thám thánh địa thần bí này, Ngụy Thiên Minh thấy Sở Ninh công chúa vẻ mặt đau đớn, trên trán bắt đầu rịn ra từng giọt mồ hôi như vậy. Hắn cố nhịn lại phấn khích, lặng lẽ đưa tay hướng dưới thân Sở Ninh công chúa. Dùng ngón tay xuyên vào trong tiểu muội của nàng, mà nhẹ nhàng kích thích. Rồi lấy mật dịch bôi lên chỗ đang kết hợp, sau đó tiếp tục di chuyển, nhẹ giọng nói: "Ngoan, Không có việc gì, sẽ lại thoải mái thôi."


"Ah, chủ nhân~ ngươi đừng dùng tay đụng và... ah... Ah... Ah..."


Sở Ninh công chúa đang nói, thân thể nàng đột nhiên run rẩy dữ dội, một dòng chất lỏng bắn lên tay Ngụy Thiên Minh. Phía sau bị xâm nhập, tiểu muội thì lại bị tay Ngụy Thiên Minh kích thích, khiến Sở Ninh công chúa vừa vô lực rã rời đã lập tức thở gấp, khuôn mặt một mảnh ửng hồng mà đi đến cao trào.


Ngụy Thiên Minh ngây người, tuy nói tiểu tiện nhân này cơ thể mẫn cảm, nhưng không nghĩ tới lại đến mức này. Ngón tay cũng kích thích một chút, mà Sở Ninh công chúa lại đến giới hạn lần nữa. Bất quá những ngọc dịch này, cũng vừa vặn để bôi trơn. Khi Sở Ninh công chúa đang trong dư vị cao trào, hắn càng thô bạo tiếp tục tiến sâu, long căn đã vào toàn bộ. Hắn cảm giác được, dường như cơ thể Sở Ninh công chúa đang cố gắng co bóp nhằm đẩy vật lạ kia ra khỏi thân thể, nhưng càng như vậy Ngụy Thiên Minh càng thấy phấn khích.


Ngụy Thiên Minh nhắm mắt cảm thụ trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Như thế nào,Tiểu kỹ nữ, có phải rất khoái?"
"Ân, đúng vậy a, Chủ nhân! Rất thoải mái...Mạnhh..nữa lên Ah...?"


Sở Ninh công chúa có chút vũ mị nhìn Ngụy Thiên Minh áp ở trên mình, uốn éo thân dưới một chút để ra hiệu hắn dùng thêm lực.
"Hắc hắc, đơn giản, Bản đại gia sẽ thỏa mãn của ngươi!"


Ngụy Thiên Minh cười hắc hắc, đem long căn đang oanh tạc rút ra. Cầm hai chân của nàng hướng xuống, mông tròn nhếch lên, khôi phục tư thế nằm quỳ ( doggy ). Sở Ninh công chúa khóe mắt thoáng nhìn về phía long căn của Ngụy Thiên Minh một cái. Thân dưới Ngụy Thiên Minh nổi những sợi gân hùng vĩ như cây leo của một trụ trống trời, đầu cây gậy còn vương chút tinh hoa bạch nhũ, đang trêu đùa bên ngoài hoa cúc của Sở Ninh công chúa. Hình ảnh này đánh sâu vào thị giác của nàng, khiến hoa cúc cùng tiểu muội đồng thời truyền đến cảm giác ngứa ngáy. Dù biết là không tốt, nhưng nàng vẫn kìm lòng không được thúc giục:


"Chủ nhân~, Kim Ninh ngứa... Mau đi vào a."


Ngụy Thiên Minh đắc ý cười ha hả, eo hổ thô bạo lại lần nữa tiến công vào bông hoa cúc mới chớm nụ. Tuy nhiên cũng chỉ có thể vào tám phần, dù không còn siết chặt như lúc ban đầu nữa, nhưng lại cho thân dưới Ngụy Thiên Minh một cảm giác ma sát vô cùng thoải mái. Sở Ninh công chúa trong cơn khoái cảm, không tự chủ được mà đưa tay xuống vuốt ve tiểu muội của mình.


"Chủ nhân... Quá... Sâuu..."
"Bụng... Ah... Sâu... Quá rồi..."
"... Lại Lại nữa Ah..."


Thanh âm thanh rên rỉ yêu kiều đi vào trong tai Ngụy Thiên Minh, làm cho hắn quên mất bông hoa cúc này mới chỉ khai nụ, dùng sức mạnh mẽ ra vào. Liên tục tàn phá khiến Sở Ninh công chúa thêm hai lần cao trào, một dòng mật dịch từ phía trong tí tách đi ra khiến eo hổ thêm trơn tru.


Cày cấy một lúc lâu sau, long đầu Ngụy Thiên Minh đột nhiên truyền đến một trận tê dại, như dòng điện lan tràn toàn thân. Ngụy Thiên Minh ôm chặt lấy thân thể Sở Ninh công chúa, thân dưới của hắn càng lúc càng nhanh sau đó gầm một tiếng. Cả người run rẩy đem một dòng dịch nóng đi vào thân thể Sở Ninh công chúa. Đem tất cả tinh hoa đều chui thật sâu trong cơ thể của nàng


Trong bụng của Sở Ninh công chúa như bị phỏng, thân thể dán chặt vào Ngụy Thiên Minh. Tiếp đón đợt cao trào cuối cùng của hắn, cổ họng nàng cũng ngân lên những thanh âm cao vút. Ngụy Thiên Minh ngắm nhìn Sở Ninh công chúa với vẻ mặt thoả mãn, thân thể hắn mềm nhũn, vô lực nằm sấp trên người nàng mà hưởng thụ.


Sở Ninh công chúa hai mắt trống rỗng cảm thụ sự mãnh liệt lẫn đau đớn khi cao trào này, cảm giác trong bụng vẫn có một dòng nóng bỏng đang quanh quẩn trong đấy, không khỏi thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ sự khoái cảm hoang đường.


Thật lâu sau, hô hấp của hai người mới dần dần vững vàng, Ngụy Thiên Minh chậm rãi đem long căn đã thoả mãn từ nụ hoa cúc của nàng rút ra. ôm lấy thân hình Sở Ninh công chúa đem điểm thưởng vừa nhận được đổi lấy thuốc trị thương.


Sở Kiếm Ninh cũng dần dần từ trong cơn mây mưa đi ra, vô lực nằm trong vòng tay Ngụy Thiên Minh. Nhìn hắn đang thô bạo ôm lấy mình mà suy nghĩ trong lòng nàng hoang mang. Đột nhiên, trên miệng nàng xuất hiện viên thuốc màu đỏ cùng với một giọng nói thư thả.
"Uống đi!"


Ngụy Thiên Minh đem thuốc giảm đau đưa tới bên miệng Sở Ninh công chúa.
"Là gì vậy?" Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ mang theo mệt mỏi hướng về Ngụy Thiên Minh thắc mắc.
"Thuốc giảm đau. Gọi ta là Chủ nhân!" - " Um..chủ nhân."


Sở Kiếm Ninh vừa muốn nhận lấy, thân dưới của nàng liền truyền đến đau đớn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc. Cúi đầu xem xét phía dưới của mình, hoa cúc vẫn đang rỉ ra tinh hoa màu nhũ bạch đã xuất hiện vài vết rách nhỏ, quanh thân tiểu muội cũng loang lổ tia máu. Nhưng nhớ tới cảnh hoang dại vừa rồi, Sở Ninh công chúa lại nằm im nhắm mắt cảm thụ dư vị.


Ngụy Thiên Minh nhìn thân thể non nớt kia bị mình tàn phá thành một mảnh, trong nội tâm cũng có chút áy náy. Một tay vuốt mái tóc đã toán loạn của nàng, an ủi: "Tiểu tiện nhân, từ nay về sau ngươi chính là nữ nhân của ta. Vừa rồi cũng là vui thú trốn khuê phòng, Ngươi là lần đầu nên có chút đau, nhưng ta rất thích bộ dáng vừa rồi của ngươi. Nói thử ra, vừa rồi ngươi thấy sao?"


Sở Ninh công chúa mắc cỡ đỏ mặt hơi chút nhẹ gật đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu đáp: "Ân, lúc đầu rất là đau, nhưng về sau lại rất thoải mái, như đang trôi trong đám mây vậy. Từ bé đến giờ chưa có trải qua cảm giác nào như vậy. Chủ nhân thấy thích như vậy, nội tâm Kiếm Ninh không biết tại sao cũng cảm thấy rất vui.


Lần sau chúng ta lại như vậy tiếp được không vậy, Chu nhân?"
Ngụy Thiên Minh trong lòng đắc ý với bản lĩnh của mình, nhưng bên ngoài lại tỏ ra bộ mặt u sầu nói:" Nhưng hôm nay ngươi đi bắt ta trừng phạt, rồi lại láo loạn thành như vậy. Chút nữa cấm vệ sẽ vào đây để bắt ta, giao cho hoàng đế xử lý."


Sở Ninh công chúa nghe Ngụy Thiên Minh nói như vậy, nhất thời giật mình như nhớ ra điều gì, ôm chặt thân thể hắn vội vàng nói: "Không được, Chủ nhân. Người yên tâm, hôm nay không ai chạm vào thân thể người được cả."


Vốn lúc đầu, Ngụy Thiên Minh muốn cường bạo Sở Ninh công chúa rồi rời khỏi hoàng cung, nhưng không nghĩ tới Hướng Tâm Lệnh lại có tác dụng như vậy. Hay là bản lĩnh của mình chinh phục được tiểu tiện nhân này nhỉ? Hắn thầm nghĩ.


Sở Ninh công chúa bị hắn chà đạp như vậy còn rất cao hứng, không lỡ để hắn đi.
Hơi nghĩ nghĩ, Ngụy Thiên Minh lại khinh thường nói ra:" Tiểu tiện nhân, ngươi đừng có bày ra bộ dáng này, muốn gạt ta ở lại, sau đó để Hoàng đế ca ca của ngươi tới chém đầu ta!"


Sở Ninh công chúa nghe vậy thanh âm gấp gáp nói:" Ta có thể thề, tất cả mọi việc hôm nay phát sinh, Kiếm Ninh sẽ không nói với bất kỳ ai. Nếu như ta nói ra... Liền để phật tổ đánh chết, vậy được rồi chứ? Chủ nhân, ta rất thích ngươi, ta muốn ngươi cưỡi ta, không được rời bỏ tiểu tiện nhân của ngươi a."


Ở thời cổ đại, mọi người đều tôn kính Thần minh, bình thường đều sẽ không tùy tiện thề loạn. Cho dù là Sở Ninh công chúa trước kia, dù có hung ác như thế nào, cũng không dám tùy ý cùng với Thần Minh nói đùa. Bây giờ không những hoàn thành nhiệm vụ phụ, chinh phục được Sở Ninh công chúa được tặng 10 điểm thưởng, mà bây giờ trong hậu cung này cũng có một chỗ dựa không tệ


Mà lại, mấu chốt là hắn có thể cùng Sở Ninh công chúa như này bất cứ lúc nào tùy thích. Bất quá, Ngụy Thiên Minh vẫn thử hỏi nói: "Chỉ như vậy vẫn còn chưa đủ thuyết phục ta. Ngỡ đâu tiểu tiện nhân ngươi không cao hứng, đem sự tình nói ra vậy ta liền rất thảm!"


Sở Ninh công chúa gấp gáp nói: "Chủ nhân, người yên tâm, dù sao ta cũng là công chúa, cũng có uy nghiêm của hoàng thất. Nếu người ta biết, ta một tên thái giám làm ẩu, tiểu tiện nhân của người còn có thể tốt hơn sao?"


Nghe Sở Ninh công chúa nói như vậy, Ngụy Thiên Minh đã nghĩ thông rất nhiều. Nếu để cho người khác phát hiện cùng một tên thái giám làm ẩu, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, vì Hoàng thất danh dự, chắc chắn sẽ không buông tha nàng ta.


Đã có thể bình an ở lại trong cung cũng tốt, dù sao nhiệm vụ cũng chỉ có ở trong cung mới có thể thực hiện.
"Đinh, còn một khắc nữa sẽ hết thời gian Ngưng đọng khu vực." Đột nhiên bên tai Ngụy Thiên Minh vang lên âm thanh thông báo.


Ngụy Thiên Minh buông Sở Ninh công chúa ra rồi đứng lên nói:"Ta sẽ ở lại. Nhưng mà, về sau ngươi phải nghe lời nói của ta, hiểu chưa?"


Sở Ninh công chúa sớm đã bị bá khí của Ngụy Thiên Minh cùng với Hướng Tâm Lệnh ảnh hưởng, nên khi nàng nghe Ngụy Thiên Minh nguyện ý ở lại, tâm lý cực kì vui vẻ, trong mắt xuân tình lưu chuyển.


Không chút do dự, Sở Ninh công chúa gật đầu nói: "Ừm ân, Chủ nhân yên tâm, ta cái gì đều nghe ngươi, ngươi bảo ta hướng Đông, ta tuyệt không hướng Tây, ngươi kêu ta đứng đấy, ta tuyệt không ngồi!"


Sở Ninh công chúa trước đây hung hăng càn quấy, là vì hậu cung không người nào dám chọc nàng. Hiện tại Ngụy Thiên Minh hung hăng giáo huấn nàng, để cho Sở Ninh công chúa thuần phục dưới chân Ngụy Thiên Minh.


Ngụy Thiên Minh rất hài lòng thái độ Sở Ninh công chúa, hắn vẫy tay, liền nói: "Được rồi, ngồi dậy mặc đồ vào, về sau khi có người khác tại, ta đối với ngươi cung kính một chút, gọi ngươi là công chúa. Khi không có người, ta gọi ngươi tiểu tiện nhân, ngươi gọi ta Chủ nhân, ngươi thích không?"


Sở Ninh công chúa liên tục gật đầu, nói ra: "Ưa thích, Chủ nhân~!"


Mặc dù Sở Ninh công chúa đã dùng viên đan dược trị thương rồi, nhưng khi ngồi dậy hay đi lại vẫn hơi tậm tễnh. Thấy như vậy, Ngụy Thiên Minh không những không lo mà lại còn vô cùng cao hứng. Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, chính mình đem công chúa của một nước cưỡi dưới thân, còn gọi nàng ta là tiểu tiện nhân.


Cái cảm giác này, thật là làm cho hắn có chút không dám tin tưởng. Bất quá sự thật đang ở trước mắt, cho dù là không muốn tin tưởng, vậy cũng không được a.
Không biết sau này cưỡi tiểu tiện nhân này trước mặt tiểu hoàng đế kia thì sao nhỉ?


Ngay khi hắn đang đắm chìm trong huyễn ảo do mình tưởng tượng ra, thì bên ngoài phòng có thanh âm của một tiểu thái giám truyền đến, hắn ở bên ngoài nỗ lực hô hào: "Công chúa điện hạ, ngài thế nào rồi, chúng ta đã mời đại nội thị vệ rồi, bọn họ lập tức tới ngay!"


Sau đó, tiểu thái giám này lại cảnh cáo, nói: "Ngụy Thiên Minh, ngươi tốt nhất đừng động vào một cọng tóc của công chúa điện hạ, nếu không cho dù ngươi có 100 cái đầu, cũng không đủ để chặt!"
" Con mẹ nó, đại nội thị vệ đến!" Ngụy Thiên Minh nghe xong, sắc mặt khẽ biến.


Hắn nhanh chóng lo lắng phá hủy tang vật ( cái bàn giữa phòng ), thu thập hiện trường một chút để không ai phát hiện. Cũng may còn mấy cái xác của bọn Tàng Ngao.


Sở Ninh công chúa tưởng Ngụy Thiên Minh sợ đại nội thị vệ bao vây bắt đi, nàng liền khôi phục bộ dáng công chúa nói: "Chủ Nhâ. . . Ngụy công công, ngươi đừng sợ, có bổn công chúa ta ở đây, đám tiểu thị vệ kia không có dám làm gì ngươi cả!"


Sở Ninh công chúa biến đổi cũng thật nhanh, vừa mới còn mị hoặc bốn phía giờ đã khôi phục vẻ tinh nghịch thường ngày. Ngụy Thiên Minh thấy vậy cũng tặc lưỡi cảm thán.


Có thể bạn cũng muốn đọc: