Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 18: Quay về

Cảm ơn đạo hữu dtoan3628 đã ủng hộ 500 tử linh thạch.
...
Ngụy Thiên Minh thấy được thái độ như vậy cũng tương đối hài lòng, hắn gật đầu một cái, liền nói: "Được, vậy liền xem vào ngươi."


Sở Ninh công chúa đứng dậy đi tới cửa, nhẹ nhàng mở chuẩn bị đi ra ngoài. Ngụy Thiên Minh cũng đi sát phía sau người nàng, nhưng Ngụy Thiên Minh vẫn phải làm tốt chuẩn bị, đề phòng trường hợp có sai lầm gì xảy ra. Còn về Sở Ninh công chúa thì hắn không cần bận tâm nàng sẽ bán hắn.


Rất nhanh, hai người bọn họ bước ra ngoài.


Vừa đi tới cửa, Sở Ninh công chúa đối với mấy tên tiểu thái giám kia nổi giận mắng: "Một đám vô dụng các ngươi, ngạc nhiên như vậy làm cái gì, sao lại đem cả đại nội thị vệ đến, việc nghiêm trọng đến thế sao, đợi chút nữa nhìn xem bản cung làm như thế nào xử lý các ngươi!"


Đám thái giám kia bị Sở Ninh công chúa một mắng, nhất thời hoảng sợ co rụt cổ lại. Bọn họ quanh năm đi theo bên người Sở Ninh công chúa, đương nhiên biết tính khí của nàng. Nếu để Sở Ninh công chúa nổi giận nên như vậy bọn hắn rất là thảm.


Cho nên khi bị Sở Ninh công chúa mắng, mấy tên tiểu thái giám này cũng không dám lên tiếng, cũng không dám hỏi vì sao Sở Ninh công chúa lại không có việc gì?
Ngụy Thiên Minh nhìn Sở Ninh công chúa như vậy, cũng yên tâm về quyền uy của chỗ dựa này.


Rất nhanh sau đó, có một đội đại nội thị vệ vũ trang đầy đủ từ đằng xa chạy đến.
Bọn họ thân hình đều uy vũ bất phàm, toàn thân giáp bạc, sát khí bức người, hông dắt đại đao, nhìn qua thì đều là cao thủ bên trong cao thủ.


Dẫn đầu đội này là một tên nam tử, vừa tiến đến gần hắn tranh thủ thời gian quỳ xuống, nói: "Sở Ninh công chúa, vi thần hộ giá chậm trễ, còn xin công chúa thứ tội!"


Sở Ninh công chúa nhìn một chút đội đại nội thị vệ tên Trần Đông, liền nói: "Được rồi, Trần tổng quản, nơi này đã không có việc gì, bản cung hiện tại rất tốt, các ngươi đều lui ra cả đi!"


Đại nội tổng quản Trần Đông ngẩng đầu nhìn một chút Sở Ninh công chúa, cũng không dám nói thêm cái gì. Công chúa đều đã nói không có việc gì, vậy bọn hắn làm sao dám lưu lại ở chỗ này.


Tuy bọn họ là đại nội thị vệ, nhưng lúc bình thường cũng không thể ra vào hậu cung. Trừ khi có hoàng thượng đặc cách, hoặc là hậu cung xảy ra chuyện. Trần Đông năm nay hơn ba mươi tuổi, là đại nội thị vệ tổng quản, võ công cũng thâm hậu vô cùng.
Hắn tranh thủ đứng lên, nói ra: "Vi thần cáo lui!"


Nói xong, Trần Đông liền mang theo người, chuẩn bị rời đi nơi này. Nhưng trước khi đi, Trần Đông ánh mắt thâm ý, như có như không rơi lên người Ngụy Thiên Minh. liếc nhìn một chút, tựa hồ như muốn tìm ra gì đó trên thân hai người. Bị Trần Đông nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên Ngụy Thiên Minh cảm giác được, cả người hắn không được tự nhiên. Ngụy Thiên Minh cảm giác mình như một con mồi, còn Trần Đông là thú đi săn, bị hắn nhìn chằm chằm cũng làm hắn hơi chột dạ.


Bất quá Ngụy Thiên Minh cũng biết, tại hậu cung này Trần Đông còn không làm gì được hắn. Sau khi thấy Trần Đông rời đi, Ngụy Thiên Minh mới yên lòng thở ra. Sau khi nắm được tâm tư của Sở Ninh công chúa, Ngụy Thiên Minh rất là đắc ý.


Xem ra chính mình bây giờ ở trong hậu cung này, cũng đã là một người có trọng lượng nhất định. Lúc này tâm tình Ngụy Thiên Minh cực kỳ tốt, muốn đi về nơi ở nghỉ chút, tránh cho Tuệ phi lo lắng.


Ngụy Thiên Minh hơi tiến sát đến gần Sở Ninh công chúa, nói ra: "Công chúa điện hạ, nơi này không có sự tình gì cần, nô tài xin cáo lui?"


Ngụy Thiên Minh còn chưa kịp rời đi đã thấy Sở Ninh công chúa hấp tấp nói: " Ngụy công công, ngươi chậm chút, từ bây giờ ngươi cứ lưu lại đây. Ta sẽ hướng hoàng đế ca ca nói một tiếng. Lưu ngươi lại chỗ của ta, cũng không cần hồi chỗ của Tuệ phi nữa."


Ngụy Thiên Minh nghe xong, hơi nhíu mày, lên tiếng: "Công chúa điện hạ, cái này sợ là không tốt. nô tài là người của Tuệ phi, nếu tùy tiện bị mang đi, người khác sợ rằng sẽ bàn tán sau lưng."
Sở Ninh công chúa lông mày giương lên, liền nói: "Ta xem ai dám!"


Ngụy Thiên Minh nhìn Sở Ninh công chúa lại muốn ngang ngược, liền hạ giọng nói: "Công chúa, người đừng quên, lúc trước đã đáp ứng ta thế nào?"
Sở Ninh công chúa nhất thời xúc động giở thói xấu thường ngày. Bây giờ được Ngụy Thiên Minh nhắc nhở một chút liền lại lấy lại tinh thần.


Nàng hơi đỏ mặt thở dài một hơi, liền nói: " Vậy được rồi, ngươi trước liền về chỗ đó của Tuệ phi đi, nhưng về sau bản cung tuyên ngươi, ngươi phải qua bồi bản cung chơi, biết không?"
Đối với việc này, Ngụy Thiên Minh tất nhiên sẽ không cự tuyệt.


Hắn gật đầu, liền nói: " Yên tâm đi, chỉ cần công chúa tìm ta, nô tài sẽ nghe theo người sắp xếp!"
Nói xong, Ngụy Thiên Minh chuẩn bị rời đi nơi này.
Bất quá, trước khi rời đi, Ngụy Thiên Minh chợt nhớ tới một việc.


Không phải là hắn có Thông Tâm Đan sao, liền lấy Sở Ninh công chúa luyện tập một chút. Ngụy Thiên Minh quay sang nhìn Sở Ninh công chúa một chút, liền nói:
"Công chúa, ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngài một chút?"
Sở Ninh công chúa gật đầu một cái, nói: " Có vấn đề gì, cứ hỏi a?"


Ngụy Thiên Minh nhìn đám thái giám sau lưng nói ra: " Công chúa điện hạ, có thể cho bọn họ rời đi một lúc sao?"
Sở Ninh công chúa không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp phân phó đám thái giám ra lệnh: " Hắc Tử, Bạch Tử, các ngươi lui xuống trước đi!"
"Vâng!"


Mấy tiểu thái giám không dám do dự qua nhiều, tranh thủ thi lễ rồi lui khỏi nơi này.
Ngụy Thiên Minh đối với tên của đám thái giám này cũng là im lặng. Cũng chỉ có thuộc hạ có tên kỳ quái như vậy mới xứng hầu hạ Sở Ninh công chúa tính cách oái oăm như này.


Đợi đến khi đám tiểu thái giám kia đi, Ngụy Thiên Minh nhìn Sở Ninh công chúa nói ra: "Công chúa điện hạ, ta muốn hỏi, trong nội tâm của ngươi có nghĩ tới đem ta thủ tiêu hay không?"
Sở Ninh công chúa nghe được Ngụy Thiên Minh nói như vậy thì hơi ngơ ngác.


Sau đó Sở Ninh công chúa nhìn thẳng vào mắt Ngụy Thiên Minh nói: "Ngụy Thiên Minh, ta chưa từng nghĩ qua những việc như vậy. Ngươi chẳng lẽ vẫn còn đang hoài nghi ta sao?"
Sở Ninh công chúa tuy điêu ngoa, nhưng là cũng không ngốc.
Ngụy Thiên Minh hướng nội tâm truyền ý niệm: "Ta muốn biết Sở Ninh công chúa đang nghĩ điều gì!"


"Ông!" Trong đầu Ngụy Thiên Minh vang lên một giọng nói của Sở Ninh công chúa.


" Tên tiểu thái giám đáng chết, đem bổn công chúa ăn hết rồi vẫn còn dám hoài nghi. Lần sau bổn cung sẽ phải khiến hắn giơ tay đầu hàng, cơ mà cảm giác đó thật thích. Chỉ tiếc hắn không có lưu lại...Aizzz.. không thì đêm nay lại có thể hưởng thụ một phen!"


Nghe như vậy Ngụy Thiên Minh trong tâm liền càng thêm vui vẻ. Không hổ là bá khí của Ngụy Thiên Minh ta, nhanh như vậy liền để công chúa một nước mong muốn như vậy. Với cả tác dụng của Thông Tâm Đan hữu ích như vậy sau này nếu sử dụng cũng phải tính toán một chút. Lượt dùng mỗi ngày đều rất là hữu hạn a.


Ngụy Thiên Minh cầm tay ngọc của Sở Ninh công chúa cười hắc hắc, nói ra: " Được rồi, tiểu tiện nhân của ta, làm sao ta lại hoài nghi ngươi đây, chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Lần tiếp theo gặp lại ta sẽ để cho ngươi lại thử cảm giác mới lạ."


Sở Ninh công chúa mặt hơi hồng, ánh mắt lưu chuyển, nói: "Um..chủ nhân~ nhất định phải nhớ lấy a."
"Hắc hắc!"
Ngụy Thiên Minh cười nói: " vậy hôm nay ta về trước. Còn mong công chúa xinh đẹp của ta, về sau chiếu cố nhiều hơn!"


"Yên tâm, về sau có bản công chúa ở đây, nếu có ai dám bắt nạt ngươi ta liền cho người đó sống không bằng chết!" Sở Ninh công chúa nói ra như chém đinh chặt sắt, cả người toát ra một cỗ khí thế như có như không.


Ngụy Thiên Minh khẽ vươn tay sờ lên khuôn mặt trắng mịn Sở Ninh công chúa, khẽ nói: " Tiểu nha đầu, ta mới khen ngươi hai câu đã liền đã phách lối như vậy nha?"


Bị Ngụy Thiên Minh chạm lên gương mặt, nàng lấy lại tinh thần, bày ra bộ dáng vũ mỵ cười nói: " Đâu có nha, người ta chỉ muốn giúp đỡ chủ nhân mà thôi!"
"Vậy còn tạm được!" Ngụy Thiên Minh cười cười, ôm lấy thân thể Sở Ninh công chúa vào trong lòng thưởng thức một chút rồi mới rời khỏi.


Khi trên đường đi về Tuệ Hương Cung, tốc độ của Ngụy Thiên Minh rất thong dong thư thả, trên mặt biểu lộ ra tiếu ý nồng đậm. Hôm nay khi bị dẫn đi cứ ngỡ hắn sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm, phải rời khỏi hoàng cung này. Ai ngờ được Ngụy Thiên Minh không những an toàn mà còn được chà đạp Sở Ninh công chúa thoả thích.


Không bao lâu sau, Ngụy Thiên Minh đã trở lại Tuệ Hương Cung.
Vừa mới tiến vào viện tử của chính mình. Mấy tên thái giám bị đánh kia liền kích động chạy tới vây xung quanh, gấp gáp hỏi: " Ngụy công công, ngài đã trở về, thật sự là quá tốt, chúng ta còn tưởng rằng ngài về không được a."


Trên mặt đám này đều kích động ra mặt, có mấy người còn rơi nước mắt. Loại cảm tình này vô cùng chân thực. Bởi vì Ngụy Thiên Minh đã từng nói, chỉ cần Sở Ninh công chúa thả bọn họ, có chuyện gì, tự một mình hắn gánh chịu. Hành động trượng nghĩa như vậy, đã làm cảm động những tên tiểu thái giám này, đồng thời rất được bọn họ tôn kính.


Ngụy Thiên Minh nhìn mấy tên thái giám này một chút, rồi cười ha hả nói: "Các ngươi khóc cái gì, bản công công không phải đang rất tốt hay sao. Yên tâm đi, về sau Sở Ninh công chúa sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức nữa, nàng đã tha thứ cho chúng ta."


Nghe Ngụy Thiên Minh nói như vậy, để mấy tiểu thái giám kia rất kinh ngạc. Nhưng bọn hắn cũng không dám hoài nghi việc Ngụy Thiên Minh nói, chỉ có thể đứng đấy tán thưởng Ngụy Thiên Minh. Là hắn hữu dũng hữu mưu hành sự mới có thể bình an đi ra. Nhưng bọn họ đâu biết Ngụy Thiên Minh đã to gan như thế nào.


Đám thái giám này tụ lại một chỗ vuốt mông ngựa Ngụy Thiên Minh, bàn bạc với nhau tối nay sẽ đi Ngự Thiện Phòng chúc mừng. Chuyện tốt này, Ngụy Thiên Minh đương nhiên không cự tuyệt.


Về sau muốn đặt chân ở hậu cung, thì phải có tổ chức của riêng mình. Lưu lại mấy tiểu thái giám này, cùng bọn hắn giữ gìn mối quan hệ, nói không chừng về sau còn cần dùng đến.


Nhưng ngay khi nhóm người Ngụy Thiên Minh đang cao hứng thì có một tên thái giám vênh vang đắc ý, có mấy phần ngạo khí xuất hiện tại cửa viện.
Tiểu thái giám vừa đến liền tằng hắng một cái rồi sau đó mới bước vào lên tiếng: " Ngụy công công có ở đây không, Cẩn công công mời ngươi tới một chuyến!"


Có thể bạn cũng muốn đọc: