Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 19: Gặp lại Cẩn công công

Từ bên ngoài thình lình đi vào một tên thái giám phách lối như vậy khiến nội tâm của Ngụy Thiên Minh đang vui vẻ cũng trầm xuống. Nhưng hắn nhận ra tên thái giám này, là người bên cạnh tổng quản hậu cung Cẩn công công.


Cho nên dù Ngụy Thiên Minh nhìn tên thái giám này chướng mắt đi nữa, cũng không thể biểu hiện bất mã ra ngoài được. Mặt mũi của tổng quản hậu cung vẫn là phải cho.
Ngụy Thiên Minh từ trong đám người đứng lên, nói: " Ta ở chỗ này đây, không biết Cẩn công công tìm ta, là có chuyện gì?"


Tên thái giám phách lối kia hơi liếc Ngụy Thiên Minh một chút, hơi ngẩng đầu lên nói ra: " Cẩn công công tìm ngươi, tự nhiên là có chuyện khẩn yếu, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, đến rồi chẳng phải sẽ biết sao."


Ngụy Thiên Minh nhìn tên này giọng nói vẫn kiêu ngạo như vậy , hận không thể lập tức đi qua đạp vô mặt hắn một cước. Bất quá, hiện tại thế lực của Ngụy Thiên Minh còn yếu, bây giờ cứ để tên gia hỏa này phách lối một chút, đợi đến khi có thời cơ đến, nhất định phải cho tên này một trận.


Nhịn xuống lửa giận, Ngụy Thiên Minh vừa cười vừa nói: " Được, chúng ta cùng đi đến chỗ Cẩn công công, còn mời vị công công này dẫn đường!"
"Ừm!"
Tên thái giám gật đầu một cái, liền đi phía trước dẫn đường.


Hắn vẫn như cũ biểu lộ cực kỳ kiêu ngạo, trên mặt còn mang theo khinh thường, dường như hắn làm con chó bên cạnh Cẩn công công là một việc rất là quang vinh vậy.


Ngụy Thiên Minh nhìn tên thái giám phách lối như vậy cũng lười để ý tới. Loại phách lối không để ai vào mắt như vậy ở trong hậu cung này, sống không được lâu đâu.


( Tư Mã Ý nói: Người thông minh thường sống không được lâu đâu. Thế mà ông Ngụy Thiên Minh này vẫn sống đến tận cuối truyện :v )


Ở sau lưng tên thái giám này ra khỏi viện tử của mình, bắt đầu tiến về chỗ của Cẩn công công. Một lúc sau, khi đi được một đoạn đường, Ngụy Thiên Minh đã đến địa bàn của Cẩn công công.


Hắn vừa bước vào viện tử, đã có mấy tên tiểu thái giám võ công khá cao bước đến tra sét, rồi mới dẫn hắn đến một gian phòng lớn gặp Cẩn công công. Trong hậu cung này, người được phục vụ tốt nhất, hẳn là người có thân hình toàn mỡ Cẩn công công này. Hắn thoải mái ngồi trên ghế nằm hưởng thụ hai tên thái giám trẻ đang nắn vai, bóp chân.


Tuy Cẩn công công nhìn qua rất chất phác, khiến người ta cảm thấy vô hại, nhưng một đôi mắt nhỏ đang nheo lại kia. Trong lúc vô hình, lại làm cho người ta một áp lực vô hình, tuy bên trong âm lãnh nhưng lại lộ ra một cỗ khôn khéo.


Ngụy Thiên Minh nhìn thấy Cẩn công công, hắn cũng phải lập tức cẩn thận mấy phần. Vì Ngụy Thiên Minh biết, tại trong hậu cung này, có thể lăn lộn đến vị trí tổng quản hậu cung, cũng không phải là một nhân vật đơn giản có thể làm được.


Mà Ngụy Thiên Minh còn cảm giác được, Cẩn công công là một cái ẩn tàng cao thủ, tốt nhất chính mình không nên chọc giận hắn, dây ra phiền phức là một chuyện rất không tốt.


Cho nên, vừa vào nơi này của Cẩn công công, Ngụy Thiên Minh tranh thủ thời gian hít sâu, hô lớn nói: "Tiểu nhân Ngụy Thiên Minh, bái kiến Cẩn tổng quản!"
Cẩn công công ngẩng đầu, hơi liếc nhìn Ngụy Thiên Minh một chút, sau đó liền nói: " Ngụy Thiên Minh, ngươi đến, tìm một chỗ ngồi đi."


Ngụy Thiên Minh làm sao có can đảm ngồi xuống, hắn tranh thủ nói: " Tiểu nhân đến để lắng nghe Cẩn công công dạy bảo, đứng đây là được."
Cẩn công công khẽ gật đầu, liền nói: " Ừm, tiểu tử ngươi coi như có chút ánh mắt."
Nói xong, Cẩn công công từ trên chiếc ghế nằm đứng dậy.


Hắn vừa đứng lên, trực tiếp nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Minh, một đôi mắt giống như lão chim ưng đang nhìn ngắm con mồi của mình. Bên trong ánh mắt lóe ra dị quang, khiến người bị lão nhìn vào trái tim như đóng băng lại.


Bất quá, Ngụy Thiên Minh cũng không phải người đơn giản, dù là bị Cẩn công công nhìn chằm chằm, không có hoảng hốt mà bình tĩnh như thường, một mặt thành khẩn bộ dáng.
"Hắc hắc!"


Cẩn công công bỗng nhiên cười một tiếng, liền nói: " Ngụy Thiên Minh a Ngụy Thiên Minh, ngươi quả nhiên có chút bản lãnh, về sau trong hậu cung này cứ theo bản công công làm việc thật tốt, nói không chừng. Về sau vị trí tổng quản hậu cung này, sẽ là của ngươi."


Cẩn công công luôn rất ít khi khen người, hôm nay lại đối với Ngụy Thiên Minh nói ra lời như vậy, đây là lần đầu tiên. Nhưng mà, Ngụy Thiên Minh nghe nói như vậy, hắn không thể vui được. Hắn luôn cảm thấy, Cẩn công công có thể đã biết một số bí mật của hắn, cho nên mới nói những lời như vậy.


Khả năng Cẩn công công không phải đang khen hắn, mà là cảnh cáo hắn. Phải biết, mỗi một bí mật của Ngụy Thiên Minh nếu để lộ ra ngoài đều là chu di cửu tộc.


Không dám chậm trễ chút nào, Ngụy Thiên Minh tranh thủ khom người thi lễ ở trước mặt Cẩn công công nói ra: " Cẩn công công, ngài quá nghiêm trọng rồi. Bản thân tiểu nhân có tài đức gì, làm sao có tư cách làm tổng quản hậu cung, vị trí này trừ ngài ra, không có một người nào có thể đảm nhiệm, tiểu nhân đời này, có thể ở bên người Cẩn công công làm tùy tùng, đã là vừa lòng thỏa ý."


Lời dễ nghe, ai cũng thích nghe, Cẩn công công cũng không ngoại lệ. Tuy Cẩn công công tâm cơ rất nặng, lòng dạ rất sâu, nhưng cũng không phải không thích nghe lời nịnh nọt.


Trên mặt hắn rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: " Cái miệng này của ngươi, ngược lại là rất biết ăn nói, khó trách Tuệ phi lại coi trọng ngươi như thế, hôm nay còn tự thân đến chỗ ta một chuyến, muốn cho ngươi xuất cung thay nàng đi làm việc."


Ngụy Thiên Minh nghe xong lời này, rốt cục buông lỏng trong lòng một hơi.
Hắn từ đầu còn tưởng rằng Cẩn công công tìm mình là có việc khác, nguyên lai là việc xuất cung này thôi.


Mang trên mặt ý cười, Ngụy Thiên Minh lập tức trả lời: " Tiểu nhân cũng không có cách nào khác, Tuệ phi muốn ở ngày Thái Hậu mừng thọ đưa lên một phần lễ vật độc đáo. Cho nên mới muốn cho tiểu nhân ra ngoài cung đi nhìn xem một chút, có tìm được một số đồ chơi độc lạ nào hay không."


Cẩn công công ngồi ở trên ghế nằm, bưng lên một ly trà hảo hạng, nhẹ khẽ nhấp một chút.


Sau đó, ánh mắt rời đến trên người Ngụy Thiên Minh, thanh âm âm dương quái khí nói ra: "Thật sao, nhìn chủ tử của ngươi cũng thật đúng là tận tâm, cho người đi ra ngoài cung tìm lễ vật. Vậy ngươi cảm thấy, bản công công có nên cho ngươi đi ra ngoài cung hay không?"


Ngụy Thiên Minh hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Cẩn công công, cung kính nói ra: " Cẩn công công để tiểu nhân đi, tiểu nhân liền đi, Cẩn công công không cho tiểu nhân đi, tiểu nhân liền không đi, hết thảy đều do Cẩn công công phân phó, tiểu nhân không một câu oán hận."


Cẩn công công gật đầu một cái, liền nói: "Ừm, Ngụy Thiên Minh, ngươi đúng là thẳng thắn, bản công công cũng liền nói thật, lần này bản công công để ngươi xuất cung, bất quá, ngươi phải giúp ta làm một chuyện!"


"Có thể vì Cẩn công công làm việc, tiểu nhân xông pha khói lửa, quyết không chối từ!" Ngụy Thiên Minh không có do dự, lập tức đáp ứng. Hắn biết, chính mình không có cơ hội do dự. Một khi hắn cự tuyệt, hậu quả khó mà lường được.


Cẩn công công lấy từ trong tay áo ra một phong bức thư, đưa tiểu thái giám bên người, để hắn chuyển cho Ngụy Thiên Minh.


Ngụy Thiên Minh sau khi cầm được bức thư, Cẩn công công mới mở miệng nói ra: " Ngụy Thiên Minh, sau khi ngươi xuất cung liền đi đến Phiêu Hương Viện, giao phong thư này cho lão bản của bọn hắn. Nếu xong việc này, chỗ tốt của ngươi đều không thiếu, nhưng phải nhớ kỹ, phong thư này, nhất định không thể rơi vào tay người khác. nếu không, cái mạng nhỏ ngươi khó đảm bảo!"


Ngụy Thiên Minh lúc đầu còn tưởng rằng muốn mình làm việc gì khó khăn lắm, nguyên lai chỉ là đưa một phong thư mà thôi. Bất quá, việc đưa tin này phải nên cẩn thận.


Hắn gật đầu đáp ứng nói: " Cẩn công công yên tâm, tiểu nhân nhất định đem thư này giao đến đúng người, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm!"


"Ừm!" Cẩn công công gật đầu một cái, quay đầu nói với thái giám sau lưng nói: "Cầm năm trăm lượng ngân phiếu đưa cho Ngụy công công xuất cung làm việc, ra ngoài vẫn là chi tiêu đến!"


"Vâng!" Tiểu thái giám kia đáp ứng một tiếng, từ trong tay áo lấy ra năm trăm lượng ngân phiếu, giao cho Ngụy Thiên Minh. Lại được năm trăm lượng ngân phiếu, Ngụy Thiên Minh nội tâm vô cùng cao hứng.
Tay hắn tiếp nhận ngân phiếu, khom người nói ra: " Tiểu nhân cảm tạ Cẩn công công, việc này nhất định sẽ hoàn thành!"


Hắn biết, mấy tên thái giám này trong hoàng cung đều rất giàu có. Mỗi một tên đều giàu chảy mỡ, đặc biệt là Cẩn tổng quản, đoán chừng trong người đều là trăm vạn lạng bạc đi. Nhưng nhiều tiền như vậy thì có thể làm gì, trong hoàng cung này cũng có sài được đâu.


Tuy Ngụy Thiên Minh hắn chỉ có năm trăm lượng ngân phiếu, nhưng lại được ra ngoài hoàng cung. Đây là một khoản không món tiền nhỏ, có thể tiêu sài rất lâu. Nếu ở nhà dân bình thường, mỗi người một năm chỉ tiêu hai ba lượng.


Sau khi đưa cho Ngụy Thiên Minh bức thư và ngân phiếu, Cẩn công công phất tay, nói ra: "Ngụy Thiên Minh, nơi này không còn việc của ngươi nữa, ngươi có thể đi trở về...Đợi ngươi làm xong, bản công công lại có thưởng."
"Vâng, đa tạ Cẩn công công!" Ngụy Thiên Minh khẽ khom người, chuẩn bị rời đi.


Nhưng trước khi đi, Ngụy Thiên Minh truyền ý niệm: "Ta muốn biết nội tâm lão thái giám họ Cẩn!"
Đối với Cẩn công công, trong nội tâm Ngụy Thiên Minh vẫn có chút kiêng kỵ. Cho nên, hắn muốn biết ý nghĩ của Cẩn công công. Sau này mình ứng phó với hắn, cũng có thể nhẹ nhõm một chút, không cần suy nghĩ quá nhiều.


Rất nhanh, trong đầu Ngụy Thiên Minh vang lên tiếng Cẩn công công.
"Sau khi tên Ngụy Thiên Minh này làm xong việc, liền có thể chuyên tâm đối phó ả tiện nhân Hoàng Hậu kia. Hừ! lần này, còn chưa biết hươu chết vào tay ai!"


Ngụy Thiên Minh nghe như vậy, nhất thời trong lòng dâng lên nghi hoặc. Hắn rất muốn làm rõ, tên Cẩn công công này và Hoàng Hậu đã xảy ra việc gì. Mà tên Cẩn công công muốn mình đi làm chuyện gì.


Cẩn công công nhìn thấy Ngụy Thiên Minh còn đang sững sờ, liền nói: " Ngụy Thiên Minh, ngươi không lui xuống, còn có việc gì sao?"
Ngụy Thiên Minh nghe xong, liền nói: "Không có, không có, tiểu nhân xin cáo lui!"


Không dám ở lại, Ngụy Thiên Minh khẽ khom người từ trong phòng này rời đi. Hắn nghe được suy nghĩ của Cẩn công công đã ý thức được, hậu cung sắp có việc đại sự sắp xảy ra, người nào đó muốn nghịch thiên a.


Cho nên, trước khi việc này xảy ra Ngụy Thiên Minh phải thu liễm lại một chút đồng thời cũng phải tăng thực lực cùng thế lực bên người của mình. Nếu như không có thế lực khi tham gia hậu cung tranh đấu, kết quả cũng chỉ là chết thảm.


Tại một góc tối nào đó trong phòng Cẩn công công, nhìn thấy Ngụy Thiên Minh đi khuất,một giọng nói như có như không của tên thái giám nào đó nói ra: " Cẩn công công, tên Ngụy Thiên Minh này có thể tin được không, để hắn đi đưa thư, có thể nguy hiểm hay không?"


Cẩn công công khóe miệng nhếch lên, cười lạnh nói: " Cái này không cần lo lắng, tiểu tử này, bây giờ còn không có can đảm phản bội ta!"
Nói xong Cẩn công công lại nhấp một chút nước trà, trong ánh mắt lóe qua một tia mù mịt.


Xác thực, Cẩn công công đoán không sai, thực lực Ngụy Thiên Minh bây giờ không đủ, cũng không tính phản bội Cẩn công công.


Hắn hiện tại muốn làm nhất là tranh thủ thời gian tăng lên thực lực của mình, khuếch trương một chút thế lực chính mình ở hậu cung, nếu đến thời điểm xảy ra chuyện, mạng nhỏ khó mà đảm bảo.


Mà khi nghe tiếng lòng Cẩn công công, đã nói cho hắn biết Cẩn công công đã muốn phân cao thấp với Hoàng hậu, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Dấu kỹ phong thư của Cẩn công công, Ngụy Thiên Minh hướng về viện tử của mình ở mà đến.


Có thể bạn cũng muốn đọc: