Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 21: Xuất Cung

Lần đầu tiên mới có một bảo vật thiên về tấn công, Ngụy Thiên Minh rất muốn thử uy lực của nó. Hắn không kịp chờ đợi đi vào trong sân, thừa dịp không có người chuẩn bị thí nghiệm một chút.


Trong tay Ngụy Thiên Minh ngưng tụ lực lượng ra một Long thạch ( tên của Mảnh vỡ Long Thần Kích ). ánh mắt nhìn chằm chằm cây đại thụ kia, cười hắc hắc nói: " Cây cổ thụ này rất chắc, có thể dùng để thử pháp!"
Ngụy Thiên Minh cong tay, búng Long thạch ra ngoài.
"Sưu!"
Một đạo âm thanh xé gió, trong nháy mắt vang lên.


Khi Long thạch vừa từ trong tay Ngụy Thiên Minh phóng ra, liền hoà vào trong màn đêm. Cho dù đôi mắt cao thủ cấp tông sư như hắn nếu không nhìn kỹ đều không thể nhận ra.
Nhưng trong đầu Ngụy Thiên Minh vẫn cảm giác được Long thạch đang di chuyển.
"Ầm!"


Một tiếng vang trầm thấp truyền đến, cây đại thụ kia trực tiếp bị đánh ngã. Ngụy Thiên Minh thấy uy lực như thế, trong nội tâm cực kì vừa lòng. Hắn khẳng định, chỉ cần không động tới nhất lưu cao thủ, thì trong vòng trăm bước lấy đầu của mục tiêu mà không chút áp lực.


Ngụy Thiên Minh trên mặt mang ý cười, tranh thủ về phòng khi chưa có người phát hiện ra.
Tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì sáng sớm ngày mai Ngụy Thiên Minh sẽ ra khỏi hoàng cung. Đối với hắn, lần đầu xuất cung có sức hấp dẫn cực lớn, nghĩ tới ngày mai Ngụy Thiên Minh cảm thấy rất là hưng phấn cùng kích động.


Một buổi tối chớp mắt cũng liền đi qua.
Một con gà nào đó trong hoàng cung cất tiếng gáy, Ngụy Thiên Minh chậm rãi từ giường đứng lên.


Buổi tối, hoàng đế thường hay ăn canh gà ác để bồi bổ thân thể. Cho nên, Ngự Thiện Phòng nuôi dưỡng một ít gà vịt ngỗng cá, để có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.


Tuy nhiên, Ngự Thiện Phòng có quy tắc của Ngự Thiện Phòng, đầu bếp cũng không thể tùy tiện đi vào hậu cung, chỗ ở Tần phi, đây là cấm địa của hoàng cung, nếu như vượt qua liền bị đem đi chặt đầu. Chỉ có thái giám giống như Ngụy Thiên Minh, mới có thể tự do đi lại, ra vào phòng của các mỹ nữ mà không hề cố kỵ.


Ngụy Thiên Minh sau khi rời giường, liền thay đổi một bộ thường phục, tìm một tên tiểu thái giám dẫn đường, hướng về phía cửa cung mà tới.


Dù sao Ngụy Thiên Minh cũng là xuất cung làm việc chứ không phải là đi tuyên đọc Thánh chỉ. Cho nên không thể mặc y phục trong cung, nếu gây ra phiền phức, vậy liền không tốt. Mà lại, thái giám xuất cung đều là đi cửa sau, Ngọ Môn đều dành cho các vị đại thần, không đến lượt của bọn họ.


Đi đến cửa sau hoàng cung, Ngụy Thiên Minh cùng tiểu thái giám kia nhìn thấy mấy tên binh lính uy mãnh, canh gác cửa cung, tận tâm tận lực mà trông coi.


Trong hoàng cung này, phòng thủ rất sâm nghiêm, năm bước một đội, mười bước một nhóm. Các cửa ra vào trọng yếu càng nhiều trọng binh trấn giữ. Còn có cả những đội quân trong bóng tối, bảo hộ sự an nguy của hoàng thượng.


Ngụy Thiên Minh bước đến lối ra, đem lệnh bài của Cẩn công công cấp cho, đưa ra để mấy tên quân sĩ kia kiểm tra. Sau khi được cho phép, liền thể xuất cung rời đi.
Có điều hắn phải đi sớm về sớm, vượt quá thời gian, cũng rất nguy hiểm.


Ngụy Thiên Minh đương nhiên biết quy củ này, nhưng trước khi đi, hắn đưa cho mấy tên sĩ tốt kia, mỗi người mấy lượng bạc.


Những binh lính này canh cổng cũng chỉ được hưởng một ít bổng lộc, cấp trên đưa cho bao nhiêu, liền lấy bấy nhiêu. Nguồn thu duy nhất, cũng chỉ là những thái giám này, khi đi ra vào hoàng cung mới có thể được bọn hắn cho một chút chỗ tốt.


Nhưng bọn họ chỉ canh cửa sau, cũng không phải là cửa trước, chỗ tốt thu được cũng rất ít. Cho nên, khi những thị vệ này được Ngụy Thiên Minh, cho mỗi người mấy lượng bạc, bọn hắn đều cực kỳ vui vẻ. Lộ ra nụ cười với Ngụy Thiên Minh, còn dặn dò vài câu.


Tuy không nói nhiều nhưng Ngụy Thiên Minh biết, quan hệ với mấy tên này đã bắt đầu được hình thành. Về sau nếu, cùng mấy tên này quen biết tốt một chút, mình làm một khối lệnh bài giả, nói không chừng cũng có thể xuất cung.


Cho nên hắn cảm thấy, giao tình tốt với mấy tên thị vệ này, biết đâu về sau sẽ có chỗ dùng đến.


Rất nhanh, cửa cung mở ra một cái khe nhỏ. Ngụy Thiên Minh từ nơi này bước ra, liền thấy một quang cảnh hoàn toàn mới. Vừa ra khỏi cửa cung, bên ngoài là một tân thế giới, tất cả hoàn toàn khác biệt với chốn hậu cung yên tĩnh.
Thiên Phủ thành, một nơi phồn hoa như gấm.


Kinh Thành chỗ nào cũng có người đến người đi, náo nhiệt không gì so sánh được.


Ở đường lớn, cửa hàng nối tiếp nhau san sát một nhà lại tiếp một nhà. Trong đấy đều có những tiếng ồn ào, đoàn người mua đồ ra vào lườm lượp. Cuối đường còn có một số quầy bán hàng rong, hét lớn giới thiệu sản phẩm của của chính mình. Một số người chơi tạp kỹ, bán nghệ, kể chuyện chọc cười, đều tụ tập gần bên mấy quán trà lâu.


Bây giờ là buổi sáng, rất nhiều gánh hàng nhỏ bán điểm tâm, sôi nổi không thôi.
Sữa đậu nành, bánh tiêu, bánh bao, cơ bản là cung không đủ cầu.
"Đậu hủ não, bánh tiêu. . ."
Những tiếng la vang ngõ ngách, ở khắp bốn phía


Ngụy Thiên Minh mặc một thân thường phục, đi trên đường cái của Kinh Thành.
Nhìn khu buôn bán tấp nập không gì sánh được, nội tâm Ngụy Thiên Minh cũng là hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới bên ngoài hoàng cung lại phồn hoa như thế này..


Bất quá đây cũng là chuyện bình thường, dưới chân Thiên Tử nếu không phồn hoa mới là có chút quái lạ.
Sáng nay Ngụy Thiên Minh vội vàng xuất cung cũng không có ăn điểm tâm. Hắn đi vào khu buôn bán, đến một quán ven đường để lấp đầy bụng.


Ngụy Thiên Minh tiến vào một quán phở bò đang ăn cực kỳ phát đạt, trực tiếp gọi lấy một bát lớn. Tuy người ta nói thời cổ đại đối với trâu cày quản lý rất nghiêm ngặt, dân chúng tầm thường, không thể tùy tiện giết trâu.


Nhưng trâu cày nhiều thì sẽ chết, chết như vậy liền có thể đem đi bán. Một số người buôn thịt trâu bò, sẽ thừa cơ đi thu mua sau đó bán đến phiên chợ.


Quán phở bò này tự nhiên cũng là mua sắm thịt bò như vậy mới mở tiệm được. Không giết trâu cày, nhưng không có nghĩa là không có thịt bò ăn, chỉ là giá cả hơi đắt mà thôi. Người bình thường, cũng phải mấy tháng mới dám ăn một tô phở bò.


Ngụy Thiên Minh lại khác biệt, hắn có thể thiếu cái gì khác nhưng chỉ có tiền là không thiếu. Hắn tìm một chỗ ngồi xuống, kêu với tên lão bản một tiếng: " Lão bản, cho ta một tô phở bò, miếng thịt bò phải lớn, thật nhiều thịt, gia vị thì cứ full topping, làm tốt thì bản đại gia có thưởng!"


"Có ngay!" Lão bản đáp ứng rồi tự mình sắn tay đi xuống bếp làm.


Cửa tiệm của lão bản này đã mở ở khu buôn bán nhiều năm rồi, sớm đã luyện thành một thân bản lĩnh, nhìn mặt mà làm việc. Hắn nhìn Ngụy Thiên Minh lần đầu tiên thì biết hắn là một người có tiền, quần áo bất phàm, ăn nói khí thế, khẳng định là thần tài đến.


Một bát phở lớn có đầy đủ mọi thứ, tiếp theo tưới nước canh rồi lại đặt lên Hành Hoa, Tiêu, gừng, hành, xả, ngũ vị hương kèm theo năm khối thịt bò ngon nhất. Mùi hương thơm nức mũi, khiến cho ai cũng thèm chảy nước miến.


Vừa mới bưng lên, Ngụy Thiên Minh đã ngửi được mùi thơm, nhịn không được tán dương một câu: "Ừm, không tệ, đúng là để cho người ta muốn ăn.!"
Nói xong, Ngụy Thiên Minh cầm lên đôi đũa để cạnh bàn, đem rau mùi, hành và ớt tất cả trộn lên rồi bắt đầu ăn như gió cuốn.
Phù phù phù!


Tô phở bò lớn đã bị Ngụy Thiên Minh ăn không còn một mảnh. Những khối thịt bò lớn kia, thật là đã qua tuyển chọn tỉ mỉ. Dùng nồi lớn chế biến sơ qua, rồi cho vào hầm để chế biến nước dùng, gia vị căn chỉnh cực tốt.


Ngụy Thiên Minh ăn hết bát phở bò, không nhịn được tán thưởng một tiếng: "Ăn ngon, cực kì sảng khoái!"


Thời cổ đại này, phở bò cực kỳ tươi ngon, không giống ở kiếp trước. Trâu bò hầu như là đều nuôi công nghiệp. Tô phở bò này, Ngụy Thiên Minh ăn rất đã, tiếp theo hắn từ trong tay áo lấy ra một chút bạc vụn để xuống mặt bàn nói: " Lão bản, thưởng cho ngươi!"


Lão bản kia thấy Ngụy Thiên Minh ra tay hào phóng như vậy, tâm tình rất xúc động.
Tay chủ tiệm cầm lấy bạc, hướng Ngụy Thiên Minh nói : " Đa tạ đại nhân!"
Ngụy Thiên Minh khẽ gật đầu, nói: "Không cần khách khí!"


Sau đó, Ngụy Thiên Minh nhìn xung quanh một chút, nói: "Chủ quán, ta hỏi ngươi một việc, Phiêu Hương Viện ở đâu?"


Tên Lão bản này là hán tử trung niên, có một chòm râu mép trên mặt, bộ dáng cực kì khôn khéo. Hắn nghe được Ngụy Thiên Minh hỏi như vậy, đôi mắt liền nheo lại. Trên mặt lộ ra một nụ cười mà nam nhân cũng hiểu được.


Sau đó, chủ quán vừa cười vừa nói: " Khách quan, ngài là người từ nơi khác mới đến sao? Phiêu Hương Viện sáng sớm sẽ không có mở cửa, chậm nhất cũng phải qua thời điểm ăn sáng này rồi nghỉ ngơi thêm một chút. Mấy cô nương chỗ đó, đều rất là xinh đẹp hehee...khách quan, nếu như người ưa thích tuổi nhỏ một chút, ta có thể giới thiệu cho ngươi một chút, có một cô bé gọi là Tiểu Thanh, nàng thân hình cực kì không tệ...."


Nghe xong tên chủ quán này nói, Ngụy Thiên Minh liền biết, lão gia hỏa này tuy chỉ mở một tiệm phở bò, nhưng lại là khách quen của Phiêu Hương Viện.


Ngụy Thiên Minh cũng không muốn nghe lão già này giảng sự tình phong lưu của hắn, Ngụy Thiên Minh vãy vãy tay, nói ra: " Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Phiêu Hương Viện ở đâu là được rồi."


Chủ quán kia tựa hồ cũng biết, Ngụy Thiên Minh không hứng thú với việc của mình, xấu hổ cười một tiếng nói: "Phiêu Hương Viện cũng không ở gần đây, ngài tìm mấy tên kiệu phu kia. Để bọn hắn đưa ngài đi qua, cũng bớt phí sức lực của ngài."


Chủ quán biết Ngụy Thiên Minh có tiền nên giới thiệu hắn thuê kiệu đi Phiêu Hương Viện.
"Tốt, cái chủ ý này không tệ!" Ngụy Thiên Minh chắp tay, đối với chủ quán nói lời cảm tạ, liền rời khỏi tiệm phở.


Đi trên đường lớn, Ngụy Thiên Minh cũng không có trực tiếp đi Phiêu Hương Viện. hắn biết chỗ đó chưa có mở cửa, liền định dạo chơi quanh thành trước một vòng., Nhìn xem có đồ vật gì mới mẻ, đợi đến khi về cung cũng có thể trở về bẩm báo cho Tuệ phi.


Có thể bạn cũng muốn đọc: