Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 22: Lang thang

Sau khi lên kế hoạch, Ngụy Thiên Minh liền bắt đầu đi dạo ở phiên chợ Kinh Thành. Nếu mà nhìn thấy đồ mình thích thì liền mua sắm, dù sao thì trên người Ngụy Thiên Minh chỉ có tiền là không thiếu. (Tiền không thiếu nhưng nhiều thì không có.)


Khi đang đi trên dạo trên đường, Ngụy Thiên Minh phát hiện ở một góc chợ đang có một đám người vây quanh. Bọn họ đều ở chung một chỗ chân tay chỉ trỏ, giống như đang có việc gì đó xảy ra.


Ngụy Thiên Minh liền nổi lên sự tò mò bước nhanh đi qua, muốn xem một chút tình huống như thế nào. Khi đến gần một chút, Ngụy Thiên Minh mới nhìn thấy, hóa ra những người kia đang vây quanh một tiểu cô nương.


Chỉ thấy tiểu cô nương này mặt mũi lấm lem, quần áo lam lũ. Đang quỳ trên mặt đất, bên cạnh có một cỗ thi thể được phủ kín bằng một manh chiếu, chỉ để lộ ra hai chân xanh tím, mười phần khó coi.
Trước mặt tiểu nữ hài này còn có một cái thẻ gỗ, trên đó ghi bốn chữ lớn "Bán mình táng cha."


Những sự tình máu chó như vậy, Ngụy Thiên Minh cũng chỉ thông qua phim truyền hình hay trong tiểu thuyết mới xuất hiện. Nhưng trong hiện thực này, thì đây là lần đầu tiên hắn gặp.


Hắn nhìn tiểu cô nương đáng thương kia, không khỏi có chút thổn thức. Ngụy Thiên Minh không nghĩ tới, tại một nơi phồn hoa này mà vẫn có loại sự tình như vậy phát sinh. Thế gian này đều là như thế, những địa phương phồn hoa phát triển. Thì sau lưng nó, lại ẩn giấu càng nhiều hắc ám.


Những người vây xem xung quanh, đã có một chút động tâm.


Tuy tiểu cô nương này bộ dáng mới mười ba mười bốn tuổi, ăn mặc hơi sơ sài một chút. Nhưng khuôn mặt lại rất thanh tú, nếu được ăn mặc gọn gàng hơn chút, khẳng định là một mỹ nhân hại nước hại dân. Chỉ tiếc, là nàng sinh ra trong một gia đình nghèo khổ.


Trong những người vây xem này, có một tên trung niên mập mạp đứng ra, hắn mặc một thân trường bào tơ lụa, đầu đeo mũ mềm, tay vuốt chòm râu ở mép. Nhìn qua cũng biết là một tên tài đại khí thô.


Tên trung niên này nhìn chằm chằm tiểu cô nương kia một chút, liền nói: "Tiểu nha đầu, ngươi viết là bán mình táng cha, vậy ngươi muốn tự bán bao nhiêu. Nói cho ta một chút, nếu là giá cả vừa phải bản đại gia liền đem ngươi mua về, làm một đứa nha hoàn sai sử."


Khi tên nam nhân nói như thế, nhưng những người xung quanh này cũng không thèm tin hắn lời nói. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của tiểu cô nương kia, mọi người liền biết hắn không có hảo ý, chỉ sợ là muốn mua về làm ấm giường a.


Tiểu cô nương cũng là gấp gáp muốn bán mình táng cha, nàng ngẩng đầu liếc nam thử trung niên kia một chút, ánh mắt mặc dù lộ ra không vui nhưng vẫn nhỏ nhẹ là nói: " Hồi đại lão gia, ta chỉ cầu ba lượng bạc, để có thể mua cho cha ta một bộ quan tài mỏng, một chỗ an táng tốt, như vậy là đủ. ta sẽ vì ngài mà làm trâu làm ngựa, dùng cả đời này báo đáp!"


Cổ ngữ có nói, vạn sự lấy hiếu làm đầu, ở thời đại này nếu như không thể an táng phụ mẫu, chính là tội lỗi vô cùng lớn. Cho nên tiểu cô nương này tình nguyện bán đi chính mình, cũng muốn thay cha tìm một chỗ an táng.


Chỉ bất quá, nam nhân mập mạp này, nghe xong giá cả này thì hơi nhíu mày, nói ra: "Ba lượng bạc có chút nhiều, nhiều tiền như vậy. Ta đã có thể mua được một con lừa trở về giúp ta làm việc, đến khi già còn có thể bán lấy tiền. Bất quá ta thấy ngươi đáng thương, ta liền trả hai lượng bạc, thế nào, ngươi thấy được hay không?"


Lời này vừa nói ra, mọi người chung quanh đều nhìn tên ày bằng ánh mắt khinh bỉ. Hoàn cảnh tiểu cô nương đã đáng thương như vậy, tên gia hỏa này vẫn còn muốn ép giá, thật sự là không có nhân tính.


Có ít người không nhịn được mà xì xào bàn tán, nhỏ giọng nói ra: "Triệu lão gia, người có tiền như vậy, ăn một bữa hoa tửu đều mấy chục lượng bạc, hiện tại mua một tiểu nha hoàn, lại còn muốn trả giá, thật sự là không thiện lương."


"Ai nói không phải a, tiểu cô nương này mua về, còn có nhiều chỗ tốt, nhưng hắn, ai. . ."
Trung niên nam tử mập mạp kia cùng những tên đi theo Triệu lão gia nghe được người khác đối với bọn họ đánh giá như vậy thì mười phần khó chịu.


Hắn hừ lạnh mà nói:" Mấy người các ngươi ít nói lời châm chọc đi. Nếu các ngươi có bản sự liền ra giá cao lên, đem nàng mua về. Các ngươi có gan này sao?"


Triệu lão gia vừa nói lời này, thể hiện ý tứ rằng nếu dám trả giá cao thì có nghĩa là sẽ cùng hắn đối nghịch. Trong đám người này có không ít người biết Triệu lão gia, cũng biết gia hỏa này có gia tài vạn kim, thê thϊế͙p͙ thành đàn, hơn nữa còn có thân thích làm quan, cho nên hắn mới phách lối như vậy. Tại vùng này, hắn cũng coi là một phương bá chủ.


Những dân chúng tầm thường kia, xem như có lòng muốn muốn trợ giúp tiểu cô nương, cũng không có lá gan này a. Muốn bọn họ đối nghịch cùng Triệu lão gia, đây không phải là muốn chết sao?


Chỉ trách, tiểu cô nương này vận khí không tốt, bị tên Triệu lão gia nhìn trúng. Triệu lão gia thấy không người nào dám phản đối lời hắn nói, lập tức lộ ra nụ cười phách lối.
Tay hắn phủi phủi quần áo, đắc ý nói ra: "Một đám quỷ nghèo đói!"


Ngụy Thiên Minh cũng lẫn trong đám người, hắn đem hết tất cả hành vi đều thu vào trong mắt. Tên Triệu lão gia này làm cho Ngụy Thiên Minh khó chịu, y hệt mấy tên chó săn của Cẩn công công, thật muốn đi qua đạp cho hắn một phát.


Ngụy Thiên Minh ở trong đám người, hơi hắng giọng một chút, mở miệng nói ra:" Bản đại gia ra 5 lượng bạc, mua tiểu cô nương này trở về!"


Thanh âm Ngụy Thiên Minh rất lớn, lập tức truyền ra khắp bốn phía, để những người vây xem đều nghe được là rõ ràng. Đương nhiên, Triệu lão gia cũng là nghe thấy thanh âm của Ngụy Thiên Minh, mà sau khi nghe xong sắc mặt hắn hết sức khó coi.


Triệu lão gia ánh mắt trầm xuống, trực tiếp quay đầu nhìn về hướng Ngụy Thiên Minh. Hắn rất muốn nhìn xem là tên gia hỏa nào không có mắt dám cùng hắn đối nghịch, chẳng lẽ là không muốn sống nữa.


Khi vừa thấy được Ngụy Thiên Minh, trên mặt Triệu lão gia mang theo đầy mờ mịt, hắn chưa thấy tên này bao giờ. Hắn cười lạnh một tiếng, nói thẳng: "Huynh đài, ngươi thật có tiền a, ta ra hai lượng bạc, ngươi thế mà ra giá tận năm lượng, quả nhiên rất có khí phách, bội phục bội phục!"


Ngụy Thiên Minh khinh thường cười một tiếng, nói: " Chỉ là 5 lượng bạc, bản đại gia không thèm để trong lòng, há lại giống tên nhỏ mọn nào đó!"
Lời này có chút chọc giận Triệu lão gia, hắn ở chỗ này dù sao cũng coi là nhân vật tai to mặt lớn, mới sáng sớm ra đường liền bị người ta đánh mặt.


Triệu lão gia cắn răng một cái, nội tâm hung ác, liền nói: " Hảo tiểu tử, muốn cùng đại gia ta so tiền là sao, hôm nay muốn so để cho ngươi khóc, ta ra mười lượng bạc!"
Ngụy Thiên Minh nghe xong thì bật cười.


Hắn mười phần khinh thường nói ra:" Mới ra mười lượng bạc, cũng không cảm thấy ngại sao, bản đại gia ra 50 lượng bạc!"
"Cái gì!" Triệu lão gia sắc mặt giật mình, thần sắc nhất thời trở nên rất khó coi.


Hắn hoài nghi Ngụy Thiên Minh có phải bị điên hay không, thế mà ra tận năm mươi lượng, chỗ này có thể mua được mười tên nha hoàn. Người chung quanh nghe vậy cũng có một chút kinh ngạc, lúc này bọn hắn mới phát hiện, Ngụy Thiên Minh thật sự là một đại thổ hào a. Những người có tiền ở thế giới này, thật là vô pháp tưởng tượng, không thể nào hiểu được.


Chớ nói mấy cái mười lượng bạc dù là mấy cái trăm lượng bạc, đối Ngụy Thiên Minh mà nói, cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông, chỉ vậy mà thôi. Hắn có thể ở trong cung kiếm ra không ít tiền tài, chút bạc này, đây là cái gì.


Lúc này, Triệu lão gia đã rất xấu hổ, hắn phát hiện người chung quanh, đang dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn. Sau đó, Triệu lão gia hít sâu, dùng thanh âm run run hô lên: "Ta ra giá một trăm lượng!"
"Hai trăm lượng!" Ngụy Thiên Minh không do dự một chút, trực tiếp hô lên.


Triệu lão gia kinh ngạc đến ngây người, hiện tại đã tin Ngụy Thiên Minh là một người điên. Mà hắn cũng biết, mặc kệ hắn ra giá thế nào, Ngụy Thiên Minh đều sẽ thêm giá.
Sau đó, Triệu lão gia lòng nghĩ ra một kế, muốn hố Ngụy Thiên Minh. Hắn ngay sau đó lại hô:" Vậy ta ra ba trăm lượng!"


Quả nhiên, Ngụy Thiên Minh không chút do dự, trực tiếp nói thêm: "Ta ra bốn trăm lượng!"
"Năm trăm lượng!"
"Sáu trăm lượng!"
"Bảy trăm lượng!"
"Tám trăm lượng!"
"Chín trăm lượng!"
"Vậy ta không ra nữa!"


Câu nói sau cùng là Ngụy Thiên Minh nói ra. Câu này vừa ra, mọi người ở xung quanh đều sững sờ. Những người vây xem như đang xem phim, cứ nhìn Ngụy Thiên Minh cùng Triệu lão gia ra giá. Mà lại bọn họ đều cảm thấy, Ngụy Thiên Minh khẳng định sẽ ra giá cao nhất, bởi vì mỗi lần Triệu lão gia ra giá,Ngụy Thiên Minh không chút do dự tăng thêm. Nhưng vạn lần không nghĩ đến,Ngụy Thiên Minh thế mà ở chín trăm lượng liền bỏ kêu giá.


Mà chín trăm lượng này, là Triệu lão gia kêu ra. Mà người kinh hãi nhất lúc này là Triệu lão gia. Hắn định hố Ngụy Thiên Minh kêu đến một ngàn lượng thì hắn sẽ lập tức đình chỉ kêu giá. Thế mà nghìn tính vạn tính đều không tính tới Ngụy Thiên Minh lại ngừng kêu giá trước mình. Càng hố chính là Ngụy Thiên Minh giống như có thể đoán được tâm lý của Triệu viên ngoại hắn.


Hiện tại kết quả cuối cùng chính là hắn trúng chiêu, hô lên tận chín trăm lượng. Cái giá này cũng là giá trên trời, đừng nói mua nha hoàn cho dù là lấy mười cái tiểu thϊế͙p͙, cũng đầy đủ.


Ngụy Thiên Minh đang đứng tại chỗ đấy, lại còn vỗ vỗ tay, vừa cười vừa nói: "Không hổ là Triệu lão gia a, trong tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn, có thể ra giá đến chín trăm lượng, bội phục, bội phục, còn mời ngài trả tiền đi!"


Triệu lão gia đứng ở một bên, trên mặt lúc thì đỏ, lúc thì trắng. Trên trán mồ hôi rịn ra, loại tình huống này, Triệu lão gia cũng không biết nên làm thế nào cho phải.


Chín trăm lượng, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, coi như hắn Triệu lão gia lấy ra, nhưng muốn hắn lấy ra mua một cái nha hoàn, vậy làm sao có thể được.
Triệu lão gia làm ra quyết định, quỵt nợ!


Vì một cái nha hoàn, muốn hắn ra chín trăm lượng, rất không có giá trị. Huống chi, hắn cảm giác mình bị Ngụy Thiên Minh trêu đùa. Sắc mặt Triệu lão gia bỗng nhiên biến đổi, chỉ vào Ngụy Thiên Minh nói ra: " Con mẹ nó, ngươi cùng con nha đầu này là một đám, muốn lừa gạt tiền của bản lão gia, cẩn thận ta kéo các ngươi đi báo quan!"


Tình cảnh này Triệu lão gia cũng chỉ có thể làm như vậy, mới tránh miễn trả tiền được, thậm chí còn có thể trang bức. Hắn làm như vậy chỉ hù dọa được một vài người với bình thường. Nhưng hôm nay hắn lại đối mặt với Ngụy Thiên Minh, chiêu này liền hoàn toàn vô dụng. Ngụy Thiên Minh vừa nãy đã có chút khó chịu, làm sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho tên này như vậy.


Ngụy Thiên Minh đã sớm nhìn ra, gia hỏa này đang không muốn trả tiền.
Ngụy Thiên Minh lạnh hừ một tiếng: " Thật là một tên không biết sống chết!"
Nói xong, Hắn bước đến trước Triệu lão gia, tiện tay cho hắn một cái tát lên mặt.


Có thể bạn cũng muốn đọc: