Ngụy Công: Quyển 1 - Người Trên Vạn Người

Chương 23: Thanh Nghi

"Bốp!"
Ngụy Thiên Minh một cái bàn tay đánh lên trên mặt Triệu lão gia, đem cả người hắn đánh cho xoay tròn một vòng mới miễn cưỡng đứng vững. Hắn cảm giác đầu tựa như bị trời giáng, hoa mắt chóng mặt, thế mà bị Ngụy Thiên Minh đánh cho hồ đồ.


Người xung quanh thấy cảnh này đều kinh ngạc đến ngây người, không nghĩ tới Ngụy Thiên Minh dám ra tay đánh Triệu lão gia. Không bao lâu sau, Triệu lão gia lấy lại tinh thần, hắn sờ chỗ bị đánh trên mặt của mình, biểu lộ cực kỳ phẫn nộ.


Cắn răng một cái, Triệu lão gia khuôn mặt hung tợn nhìn chằm chằm vào Ngụy Thiên Minh, cuồng hống: "Hỗn đản, ngươi dám đánh ta sao, ta muốn cho ngươi đẹp mặt!"


Nói, Triệu lão gia giương nanh múa vuốt phóng tới Ngụy Thiên Minh, muốn liều mạng đánh với hắn một trận. Rốt cuộc ở vùng này, Triệu lão gia vẫn có chút tên tuổi, nếu biểu hiện quá yếu thế về sau làm sao có thể lăn lộn được. Chỉ tiếc, thân hình này của Triệu lão gia muốn cùng Ngụy Thiên Minh chiến đấu, quả thực là muốn chết.


Ngay khi Triệu lão gia vừa đến, Ngụy Thiên Minh chân phải nhấc lên, đạp hắn bay ra ngoài. Một cước này đạp ra, khiến người xung quanh cảm thấy mười phần tùy ý.
Nhưng Triệu lão gia vẫn phải đưa tay ôm bụng, cả người lui về sau ngã ngồi dưới mặt đất lăn liên tiếp vài vòng.


Một cước này, đá cho Triệu lão gia ói ra nước.
Nhìn hắn mười phần chật vật, một lúc sau mới có thể từ dưới đất đứng lên. Sau khi đứng dậy, Triệu lão gia ôm bụng kêu thảm vài tiếng.


Có điều Triệu lão gia dùng hung ác ánh mắt, nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Minh gào khóc nói: "Tiểu tử, hôm nay ngươi dám có gan đánh ta, ngươi cứ chờ đó cho ta!"


Nói xong, Triệu lão gia chật vật từ trong đám người chui ra, chạy đi mất. Hôm nay mất mặt như vậy, Triệu lão biết lưu lại nữa chỉ càng thêm xấu hổ. Huống chi hắn rất rõ ràng thực lực của chính mình, muốn đánh nhau cùng Ngụy Thiên Minh, vậy chính là muốn chết. Phương án tốt nhất vẫn là chạy về tìm cứu binh đến báo thù.


Ngụy Thiên Minh nhìn Triệu lão gia chạy như vậy cũng không có đuổi theo hắn. Đối với Ngụy Thiên Minh mà nói thì Triệu lão gia cũng chỉ là một tiểu nhân vật, không cần phải đi quan tâm hắn.


Nhìn qua bóng lưng Triệu lão gia đang đào tẩu, Ngụy Thiên Minh còn trào phúng một tiếng, hô: "Nhớ gọi thêm nhiều người một chút a, miễn lại bị ta đạp thêm một cước nữa!"


Từ trong ngoài cung đi ra, Ngụy Thiên Minh phách lối như vậy là vì hắn muốn thử xem, thực lực chính mình hiện tại đến tột cùng là như thế nào, có thể đánh được bao nhiêu tên. Khi trong hậu cung Ngụy Thiên Minh cũng không thể tùy tiện dùng vũ lực, bây giờ thì không còn quản nhiều như vậy.


Chỉ cần không chết người, Ngụy Thiên Minh tin tưởng tấm lệnh bài trên người của mình có thể giải quyết hầu hết mọi việc.
Là người từ trong cung đi ra, nào ai dám dây dưa vào.


Đuổi Triệu lão gia đi, Ngụy Thiên Minh đi đến bên người tiểu cô nương đang bán mình táng cha kia, từ bên trong tay áo lấy ra vài tờ ngân phiếu đưa cho tiểu cô nương, nói ra: " Bản đại gia từ trước đến nay đều nói lời giữ lời, đây là tám trăm lượng, là ta lúc đó ra giá, ngươi cầm lấy!"


Thấy Ngụy Thiên Minh làm ra hành động như vậy, mọi người vây xem bốn phía đều ngơ ra. Dùng đôi mắt hâm mộ nhìn về cô nương kia, gặp phải tên ngốc nhiều tiền như Ngụy Thiên Minh.
Thế nhưng, tiểu cô nương kia vẫn không có cầm lấy ngân phiếu.


Vừa thấy Ngụy Thiên Minh thay nàng đánh đuổi Triệu lão gia, tiểu cô nương biết hắn người tốt còn tên Triệu lão gia kia là người xấu.


Nàng tới cạnh Ngụy Thiên Minh dập đầu ba cái, liền nói: " Ân công, ngươi cứu Thanh Nghi, Thanh Nghi không thể nhận tiền của ngươi. Cho dù là muốn, Thanh Nghi cũng chỉ muốn ba lượng, bởi vì Thanh Nghi cũng chỉ đáng giá ba lượng mà thôi!"


Ngụy Thiên Minh nghe tiểu cô nương này nói như thế thì hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới, tiểu cô nương này thấy tiền trước mặt không ham, có thể tự mình hiểu lấy, đúng là ít gặp.


Tuy Ngụy Thiên Minh hắn không phải người tốt lành gì, nhưng cũng có một chút lòng thương người. Hắn nhìn Thanh Nghi khẽ gật đầu, nói ra: " Đã như vậy, bản công. . . Tử, trước hết giúp ngươi an táng cha ngươi rồi lại nói tiếp, như thế nào?"


Ở trong cung lâu quen miệng, Ngụy Thiên Minh suýt chút nữa tự gọi chính mình thành bản công công, nhập vai thành nhân vật thái giám này, có chút hơi quá a.
Cái này phải đổi, lần sau xuất cung, tuyệt không thể bại lộ thân phận.


Thanh Nhi rất muốn an táng tốt cho phụ thân của mình, nàng nghe được Ngụy Thiên Minh nói như vậy, nội tâm vô cùng cảm động. Không chút do dự, Thanh Nghi lại dập đầu ba cái, nói ra: "Cảm ơn ân công, Thanh Nghi đời này liền xem như làm trâu làm ngựa, cũng muốn báo đáp ân tình của ngài!"


Thực ra nội tâm Thanh Nghi đối với người ân công Ngụy Thiên Minh này, vẫn tương đối hài lòng, chí ít so với Triệu lão gia kia, Ngụy Thiên Minh tốt hơn rất nhiều.


Ngụy Thiên Minh lấy từ bên trong tay áo ra mười lượng bạc, đối với đám người vây xem nói ra: " Ai biết nơi an táng người mất, mang bản đại gia đi đến, tìm người làm quan tài tốt nhất, số tiền này sẽ là của hắn."


Lời nói vừa mới nói xong, có một tên trung niên cao đen xấu xí chạy đến, đứng trước mặt Ngụy Thiên Minh, vừa cười vừa nói: " Đại gia, ta ở gần ngay cạnh nghĩa trang làm việc, ta có thể giúp ngài đem việc này làm tốt."


Ngụy Thiên Minh liếc người trung niên này một chút, liền nói: "Vậy được, việc này nhất định phải nhanh, phải tốt, nếu làm không tệ, bản đại gia lại có thưởng tiếp!"


Phụ thân Thanh Nghi đã mật được một đoạn thời gian, nếu không nhanh an táng, vậy càng thêm không tốt, đây chính là nguyên nhân Ngụy Thiên Minh muốn phải nhanh.
Hắn còn chưa lấy tiền, liền nói: " Được, đại gia người cứ yên tâm đi, ta nhất định đem việc này làm thật tốt, bảo đảm ngài sẽ hài lòng."


Ngụy Thiên Minh cũng không phải người hẹp hòi, hắn cầm mười lượng bạc ném cho tên hán tử kia, sau đó nói: " Tốt, ta thì tin tưởng ngươi, bạc này ngươi cứ cầm trước, việc này làm tốt ta lại cho ban thưởng!"
"Không có vấn đề!" Hán tử trung niên này gật đầu một cái.


Sau đó, hán tử nhìn bốn phía nói một tiếng, gọi thêm mấy người trợ giúp mang thi thể của phụ thân Thanh Nghi đi đem bán.
Ngụy Thiên Minh nhìn ra tên này vẫn có chút bổn sự. Thanh Nghi cũng theo đi ra nghĩa trang. Ngụy Thiên Minh là người mua, nói thế nào cũng phải đi theo một chuyến.


Dù sao hiện tại còn sớm, thuận tiện giúp Thanh Nghi làm xong việc rồi nói tiếp. Những người vây xem xung quanh kia thấy đã không có náo nhiệt gì nữa thì từ từ tán đi, về làm việc của mình. Ở thời đại này, đều không có cái gì để giải trí, cho nên có náo nhiệt, tất cả mọi người sẽ đến xem.


Nhưng không có ai để ý tới trong đám người này, có hai công tử tuấn tú nhìn hết hành động của Ngụy Thiên Minh, không nhịn được mà tán thưởng hắn vài lần. Ngụy Thiên Minh lúc nãy cũng để ý tới hai người này, trước khi đi cũng lướt qua một chút.


Ngụy Thiên Minh nhìn hai công tử tuấn mỹ này, phản ứng đầu tiên hắn nghĩ thầm trong lòng một tiếng: " Con mẹ nó hai người này là nữ, lại còn là mỹ nữ, thế mà còn giả nam trang như vậy, đúng là có ý tứ!"


Ngụy Thiên Minh luôn có một ít ý nghĩ kỳ quái, vì sao có cảm giác người cổ đại hơi chút đần độn. Hai nữ nhân này mặc vào nam trang vì sao lại không buộc ngực a?


Bất quá, Ngụy Thiên Minh cũng sẽ không tùy tiện bước đến bắt chuyện, rốt cuộc thì trong tay người ta vẫn đang cầm một cây kiếm, xem ra cũng là người trong giang hồ. Ở thế giới này, có rất nhiều người là võ lâm cao thủ, vạn nhất chọc tới người ta, chính mình sẽ gặp phải phiền phức.


Rất nhanh, hai người nữ giả nam trang " Mỹ mỹ công tử" này cũng không dừng lại chỗ này quá lâu, nhìn xung quanh vài lần liền rời đi.
Mà Ngụy Thiên Minh cũng theo Thanh Nghi cùng ra nghĩa trang.
Tục ngữ nói đúng a, có tiền mua tiên cũng được.


Ngụy Thiên Minh là một thổ hào, hắn tùy tiện lấy mấy mười lượng bạc, giao cho hán tử kia, để hắn giúp đỡ Thanh Nghi lo tang sự cho phụ thân. Mua một cỗ quan tài tốt nhất, lại làm thêm một tràng pháp sự, sau cùng tìm một chỗ tốt, đem phụ thân Thanh Nghi chôn xuống.


Lo liệu xong tang sự, Ngụy Thiên Minh mang theo Thanh Nghi, đi vào khu buôn bán tùy tiện ăn một ít gì đó.


Ăn uống xong, Ngụy Thiên Minh lấy ra một trăm lượng bạc đưa cho Thanh Nghi nói ra: "Thanh Nghi, ngươi cùng ta quen biết như vạy cũng là duyên phận, Ngụy Thiên Minh ta đây tuy không phải người tốt nhưng cũng không phải người xấu. Một trăm lượng bạc này ngươi cầm lấy, về quê sống yên ổn qua ngày đi."


Ngụy Thiên Minh tuy mua Thanh Nghi, nhưng hắn cũng không tính đem nàng mang theo bên người. Bất kể nói thế nào đi nữa, Ngụy Thiên Minh là một thái giám chốn hậu cung, sao có thể tùy tiện dẫn người ở bên. Nên Ngụy Thiên Minh định cho Thanh Nghi một chút tiền, để cho nàng về nhà.


Nhưng làm cho Ngụy Thiên Minh không nghĩ tới, hắn vừa mới nói xong lời này, Thanh Nghi trực tiếp quỳ trước mặt hắn.


Thanh Nghi một mặt ngưng trọng nhìn vào Ngụy Thiên Minh, mười phần nghiêm túc nói: " Ân công ngươi rất ghét Thanh Nghi sao, nếu như vậy Thanh Nghi lập tức chết đi để trả lại ân tình, nhà Thanh Nghi đã không còn ai, ta còn trở về làm gì!"


Nói xong nước mắt Thanh Nghi rơi xuống, gương mặt mỹ lệ kia vương lên chút nước mắt, khiến cho người ta sinh lòng trìu mến.
Ngụy Thiên Minh nhìn thấy Thanh Nghi như thế, nhất thời cũng có chút khó khăn.


Hắn mặt nhíu mày nhăn, nói: "Thanh Nghi, ta không có ý tứ này, ý ta là ta không thể mang ngươi theo bên người, không tiện, ngươi biết không?"
Thanh Nghi không hiểu ý của Ngụy Thiên Minh, trong lòng nàng chỉ là cho rằng Ngụy Thiên Minh không thích chính mình, mới không muốn lưu lại nàng.


Tuy Thanh Nghi bị buộc bất đắc dĩ mới bán mình táng cha, nhưng là nàng lại cũng không là một nữ hài tử ham tiền tài
Trong lòng nàng, biết cái gì gọi là có ân phải báo đáp.


Tại lúc nàng nguy nan nhất Ngụy Thiên Minh đã ra tay giúp nàng, vậy nàng liền quyết định cả đời này của mình, đều sẽ nghe theo Ngụy Thiên Minh.


Thanh Nghi dùng ánh mắt kiên định nhìn Ngụy Thiên Minh, trực tiếp nói: "Ân công, Thanh Nghi sẽ không để ngươi cảm thấy phiền phức, ta biết giặt quần áo, nấu cơm, làm việc, ăn cũng không nhiều, ngươi đừng đuổi ta đi, được không?"


Đối mặt với một nữ hài quật cường như vậy, Ngụy Thiên Minh cũng rơi vào khó xử. Hắn thực cũng rất thích Thanh Nghi, nhu thuận hiểu chuyện, lại có hiếu tâm, về sau bồi dưỡng thật tốt, nói không chừng sau này còn có thể làm một người hầu cạnh ở bên . Bất quá, loại ý nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua, Ngụy Thiên Minh vẫn có một chút lương tâm, Thanh Nghi nhỏ như vậy, chịu không nổi hắn vùi dập.


Có thể bạn cũng muốn đọc: